Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 790: Không nể mặt mũi

Chương 790: Không nể mặt mũi
"Cậu sợ hãi cái gì, chỉ cần cậu không tới đây, lần sau căn bản cũng sẽ không nhìn thấy cô ấy, có lẽ chờ cho tới khi cậu chết đoán chừng cũng sẽ không lại gặp gỡ lần nữa, căn bản không cần lo lắng vấn đề này."
Thấy Phương Minh rơi vào trong tự hỏi, khí linh bảo tháp ở một bên khó có được an ủi một câu.
"Trực giác nói cho tôi biết, sự tình không đơn giản như vậy, có lẽ sau này cô ấy chủ động đi ra khỏi Cửa Siêu Thoát thì sao?" Phương Minh thầm nói.
"Đi ra khỏi Cửa Siêu Thoát? Cậu biết cô ấy đại biểu cho cái gì không? Cô ấy đại biểu cho thời đại kia của cô ấy, là không phù hợp cùng thiên địa đại đạo của thời đại này đấy, sự xuất hiện của cô ấy hoặc là khiến thiên địa đại đạo của thời đại này mạt sát, hoặc chính là khiến thời đại này vỡ nát biến mất, giống như năm đó hủy diệt cổ tộc kia vậy."
Khí linh bảo tháp dùng một loại giọng điệu khinh bỉ nói xong, chẳng qua câu tiếp theo của Phương Minh lại khiến cho hắn trầm mặc cạn lời.
"Ngay tới cả lão còn có thể vượt qua mấy thời đại, lão cảm thấy vị kia không làm được sao?"
Chính là một câu nói như vậy, khiến cho khí linh bảo tháp không biết rõ phải đáp lời như thế nào, bởi vì hắn biết Phương Minh nói có lý, bản thân hắn thực sự đã trải qua rất nhiều thời đại, chỉ có điều có chút ký ức bị mất, đây chính di chứng sau khi vượt qua thời đại.
"Con mẹ nó, rốt cục thì Phương Minh anh cũng quay về rồi."
Lăng Duy đứng ở một bên đỉnh núi thấy Phương Minh bị đẩy lùi trở về cũng không suy nghĩ nhiều, cậu ta cho rằng là Phương Minh chủ động trở về, dù sao bên kia đỉnh núi vẫn luôn bị bao phủ trong mây mù, lấy thị lực của cậu ta căn bản thấy không rõ xảy ra chuyện gì.
"Rời khỏi nơi này trước đi."
Phương Minh không nói thêm gì, chuyến hành trình tới núi Thiên Táng này cũng quá lâu, nếu không đi ra người ở phía ngoài đoán chừng cũng đều không kịp chờ đợi nữa.
"Bản thiếu gia đã sớm muốn đi ra ngoài, nếu như không phải sợ sau khi tôi rời khỏi đây vòng xoáy này biến mất, căn bản tôi sẽ không ở lại nơi này chờ anh."
Lăng Duy trợn mắt liếc Phương Minh một cái, sau đó ôm tấm bia đá là người đầu tiên chui vào trong vòng xoáy cuồng phong, mà Phương Minh thì lại theo sát phía sau bước vào.
...
Bên ngoài trại của cổ trại Ba Toa!
"Cô Lăng, mặc dù nói sự tình có chút tiếc nuối, nhưng cổ trại Ba Toa đã phong bế, chúng tôi cũng không thể nào tiến vào nữa."
"Tôi không quan tâm cổ trại Ba Toa có phong bế hay không, nếu như em trai tôi cùng Phương Minh không bình an xuất hiện, vậy liền đừng trách nhà họ Lăng chúng tôi không khách khí với cổ trại Ba Toa."
Nghe thấy những lời Lăng Sở Sở nói, trên mặt Lão K hiện lên nụ cười làm lành, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài một hơi, cô Lăng này vẫn không hiểu hình thức, nhà họ Lăng các người thực sự gia tộc lớn, nhưng rốt cuộc chỉ là gia tộc lớn trong giới thế tục, làm sao có thể so sáng cùng cổ trại Ba Toa.
Nếu như đơn thuần chỉ là một cổ trại Ba Toa thì cũng thôi, nhưng quan trọng là ... Mười tám trại tuy rằng nội bộ không phải rất hòa khí, nhưng đây là chuyện trong nội bộ của người ta, một khi gặp phải ngoại địch, đó chính là nhất trí đối ngoại đấy, thực lực tổng hợp của mười tám trại, toàn bộ giới tu luyện đều không có mấy thế lực có thể trêu chọc nổi.
Nhà họ Lăng, căn bản không phải đối thủ của mười tám trại.
Những lời này Lão K không dám nói cho Lăng Sở Sở, hắn quyết định đến lúc đó lại can thiệp một chút bên phía gia chủ nhà họ Lăng bên kia, chỉ cần đưa chút trấn an mặt ngoài là được rồi.
Chẳng qua Lão K còn chưa nói, mà người bên cạnh hắn đã không nhịn được nữa, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi liền hừ lạnh một tiếng, cười khẩy nói: "Cô Lăng, sợ là cô không biết cổ trại Ba Toa có ý nghĩa thế nào, cổ trại Ba Toa không phải một nhà họ Lăng như các người có thể đối phó."
Nghe được lời nói của lính dưới tay mình, trong nháy mắt sắc mặt Lão K liền âm trầm xuống, người thuộc hạ này của mình vốn chính là người Miêu, mặc dù không tính là xuất thân từ mười tám trại, nhưng hắn lại có quan hệ khá sâu với một trại trong số mười tám trại, cho nên địa vị của mười tám trại trong lòng của hắn rất cao, nghe được Lăng Sở Sở nói muốn đối phó cổ trại Ba Toa, trong lòng đương nhiên khó chịu.
"Một trại đã sắp bị tuyệt diệt, mặc dù có chút thủ đoạn đặc thù, nhưng tôi không tin bọn họ có thể chống cự được vũ khí hiện đại." Lăng Sở Sở cũng trừng trắng mắt nhìn về phía người thanh niên này.
"A, vũ khí hiện đại? Cô cho rằng quốc gia sẽ bởi vì nhà họ Lăng các người mà dùng tới vũ khí hiện đại sao? Không nên quá đề cao nhà họ Lăng các người, bản thân em trai cô cùng Phương Minh muốn đi vào cổ trại Ba Toa, nếu là thật đã chết vậy cũng chỉ có thể nói do số mệnh không tốt, căn bản phía trên sẽ không bởi vậy mà động tới cổ trại Ba Toa."
"Khả Mã!"
Lão K mở miệng, dùng ánh mắt khiển trách nhìn người thuộc hạ này của mình, lúc này không cần phải kích thích cô Lăng làm gì.
"Trưởng ban K, thật sự không thể động tới cổ trại Ba Toa được, lẽ nào mệnh của em trai tôi cùng Phương Minh lại không phải là mệnh sao? Em trai tôi cùng Phương Minh không xảy ra chuyện gì thì không sao, nếu như xảy ra chuyện, bất kể như thế nào, tôi đều muốn người của cổ trại Ba Toa phải đền mạng."
Nói xong, Lăng Sở Sở đưa mắt nhìn sang Lão K, nhưng mà ánh mắt Lão K lại có chút né tránh, uyển chuyển nói "Cái này, chúng tôi muốn tôn trọng tập tục của cổ trại Ba Toa."
"Cái tập tục nát gì, em trai tôi cùng Phương Minh đều còn ở bên trong, đây là hai mạng người, tốt, các người không đi vào thì tôi đi vào, mặt khác tôi đã báo tin tức nơi này cho cha tôi rồi."
Thấy Lăng Sở Sở làm bộ muốn đi về phía cổ trại Ba Toa, Lão K nhíu mày định sẽ ngăn cản, chẳng qua cái vị thuộc hạ Khả Mã kia của hắn lại khiêu khích nói.
"Đi thôi, cổ trại Ba Toa đã phong trại, cô đi vào chỉ có đường chịu chết, cho dù cô chết cũng không ai nhặt xác cho cô. Báo thù? Đừng nói là cô, cho dù cả gia tộc các người đều chết trong cổ trại Ba Toa, cũng không có ai sẽ báo thù cho cô, có chết cũng là chết vô ích, cái thứ đồ chơi gì!"
Nói xong lời này, Khả Mã còn nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất biểu thị khinh miệt.
"Đúng không?"
Nhưng mà ngay khi giọng nói của Khả Mã truyền ra khỏi miệng, một âm thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên, sau khi thanh âm này xuất hiện, Lão K liền cảm giác được nhiệt độ xung quanh phảng phất như đang không ngừng giảm xuống, cả người cũng trở nên ngột ngạt hẳn lên.
"Phương... Cậu Phương!"
Vài giây sau đó, Lão K mới phát hiện ở trước mặt hắn cách đó không xa, dĩ nhiên là Phương Minh đang đứng ở nơi đó, mà sau lưng Phương Minh, còn có một người trẻ tuổi đang cõng theo thứ gì đó trên lưng thong thả đi tới, vị kia hẳn chính là Lăng Duy của nhà họ Lăng.
"Cậu Phương, này... Đây là hiểu lầm, Khả Mã cũng chỉ là muốn khuyên cô Lăng, không ác ý."
Thấy biểu tình lạnh như băng của Phương Minh, Lão K đã nhận ra không đúng, xoay người thấy trên trán Khả Mã đang đứng một bên đã đổ mồ hôi, liền biết rõ do Phương Minh gây uy áp.
Phương Minh là thực lực gì? Địa Cấp tầng tám, mà Khả Mã ngay cả cảnh giới Địa Cấp tầng một cũng không tới, làm sao có thể thừa nhận uy áp của cường giả Địa Cấp tầng tám.
Rầm!
Một giây đồng hồ sau đó, Khả Mã trực tiếp quỳ xuống, mà mấy vị đồng nghiệp ở bên cạnh hắn lúc này cũng nơm nớp lo sợ không dám thở mạnh lấy một chút, tuy rằng uy áp của Phương Minh không phải nhằm vào bọn họ, nhưng loại khí tức của cường giả này vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Khả Mã không phải tự nguyện quỳ dưới đất, mà là vì không chịu nổi cỗ uy áp này, lúc này hắn quỳ dưới đất, trên mặt hắn mang theo vẻ khuất nhục, mà Lão K ở bên cạnh lại biết chuyện muốn chuyển sang chiều hướng xấu, vội vàng nói: "Cậu Phương hạ thủ lưu tình, bà ngoại của Khả Mã là Quỷ sư của cổ trại Abbe."
Cổ trại Abbe, cùng là một trong mười tám trại, hơn nữa thực lực địa vị còn phải ở trên cả cổ trại Ba Toa, bởi vì cổ trại Abbe không có quy củ không được thông hôn với người bên ngoài trại, cho nên nhân số trong trại rất vượng, xem như là một trại lớn trong mười tám trại.
Lão K nói ra thân phận của Khả Mã là vì hy vọng Phương Minh có thể cố kỵ đến điểm này, đối với Khả Mã mở một mặt lưới.
Nhưng mà, đáp lại Lão K chỉ có một ánh mắt lạnh như băng của Phương Minh, cái ánh mắt này quét xuống, cả người Lão K run lên, cái gì cũng đều không dám nói, hắn có thể cảm thụ được ý cảnh cáo bên trong ánh mắt của Phương Minh, nếu như hắn nói thêm gì nữa, sợ rằng ngay cả hắn cũng phải bị đả kích.
Khả Mã đang quỳ dưới đất đã nói không ra lời, thế nhưng nghe được thủ lĩnh của mình nói ra thân phận bà ngoại mình, trong lòng cũng thầm ổn định, sau khi Phương Minh này biết bà ngoại mình là Quỷ sư, khẳng định là không dám làm gì mình.
"Quỷ sư của cổ trại Abbe sao?"
Khóe miệng Phương Minh cong lên, cười lạnh không thay đổi, nhìn vẻ mặt mang theo biểu tình cậy mạnh của Mã Khả, trực tiếp đạp tới một cước.
Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vụn thanh thúy khiến tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ, về phần Khả Mã thì cả người lại rúc thành một đoàn té bay ra ngoài, cuối cùng té lăn trên đất, không rõ sống chết.
Một đá này của Phương Minh, trực tiếp đá vào trên ngực Mã Khả, cho dù không chết cũng tàn phế, chí ít đời này đều không thể tu luyện, trừ phi có thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý tới cứu trị, bằng không mà nói sau này chỉ cần dùng lực ngực sẽ khó chịu ho khan.
"Phương... Cậu Phương?"
Lão K nhìn Khả Mã bị đá bay ra xa không biết sống chết thế nào, nhìn lại Phương Minh, thận trọng hỏi.
"Lăn!"
Đáp lại hắn chỉ có một chữ lạnh như băng này của Phương Minh.
Đối với Lão K, nể tình hắn là người của bộ môn A, ngay từ đầu Phương Minh vẫn luôn cảm thấy hắn cũng không tồi, nhưng mà từ khi biết rõ Thanh Y lừa Lăng Duy đi vào cổ trại có thể sẽ khiến Lăng Duy phải bỏ mạng, nhưng vì công tích của bản thân lại không ngăn trở, cái này khiến hảo cảm của Phương Minh đối với hắn hoàn toàn biến mất.
Mà bây giờ, biết mình cùng Lăng Duy có thể sẽ chết ở trong trại, nhưng lại ngay cả dũng khí đi hỏi thăm một chút cũng không có, Phương Minh đã tràn đầy chán ghét đối với Lão K.
Người như vậy cùng những người chỉ biết bo bo giữ mình càng già càng lão luyện trong chốn quan trường kia khác nhau ở chỗ nào?
Bộ môn A được thành lập vì hai mục đích, một cái là có trách nhiệm câu thông cùng giao lưu với người trong giới tu luyện, nhưng còn có một mục đích khác càng quan trọng hơn, vậy chính là dùng để giám sát giới tu luyện, giống cổ trại Ba Toa, rõ ràng đã làm loại hành vi quá giới như vậy, vì không muốn gặp chuyện không may lại không dùng tới quyền giám sát của bản thân, như vậy bộ môn A tồn tại còn có ý nghĩa gì?
Lão K cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn hướng Phương Minh, bởi vì hắn sợ để lộ oán hận cùng bất mãn trong lòng mình, thân là người phụ trách bộ môn A ở khu vực này, quyền lực của hắn rất lớn, gần như chính là tồn tại thổ hoàng đế, làm gì đã bị người ta quát mắng như vậy bao giờ, Phương Minh đây là không cho hắn một chút mặt mũi
"Cho dù cậu là Phương Minh, tôi cũng muốn cậu phải trả giá thật nhiều, chờ xem, chờ tôi nói tin tức này cho Quỷ sư của cổ trại Abbe, vị kia nhất định sẽ đến lấy lại danh dự!"
Trong lòng lão K đã nghĩ kỹ, chờ sau khi rời khỏi nơi này sẽ đem chuyện Khả Mã bị đánh nói cho cái vị Quỷ sư của cổ trại Abbe kia, vị Quỷ sư kia có tính khí rất nóng nảy, hơn nữa cực kỳ bao che khuyết điểm, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đơn giản như vậy, tuyệt đối sẽ tự mình tìm tới tận cửa.
Lão K mang theo thuộc hạ của hắn đưa Mã Khả rời khỏi, mà lúc này Lăng Duy cũng đi tới, ở trên lưng của hắn có cõng theo một tấm bia đá, từ sau khi rời khỏi núi Thiên Táng, trọng lượng bia đá này liền thay đổi, trở nên bình thường, có chừng hơn 100 cân.
"Chị, tạm thời chị đừng mắng em, chờ em đưa tấm bia đá này vào trong cổ trại đã lại nói, em sắp không cõng nó nổi rỗi."
Lăng Duy thấy vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của chị mình, liền biết nhất định chị mình đang rất tức giận, lúc này chỉ có thể thầm trì hoãn một lát, có thể kéo thêm chút thời gian nào thì hay chút thời gian ấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận