Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 349: Tòa nhà cao nhất Ma Đô

Chương 349: Tòa nhà cao nhất Ma Đô
Bến tàu Ma Đô!
"Cẩn thận một chút, uhm, đều mang lên trên xe đi. "
Ở bến tàu, một ít công nhân đang ở trên thuyền đưa hàng xuống, còn Phương Minh và Trần Trạch còn đứng ở bên bờ nhìn, trừ cái đó ra còn có một người đàn ông trung niên cũng đi theo, thỉnh thoảng thét to căn dặn công nhân khuân vác vài câu.
"Phương Minh, đây là chú của tôi Trần Hải Tuyền. "
"Chào Phương tiên sinh. "
Trần Hải Tuyền cười ha hả bắt tay với Phương Minh, hắn mặc dù là chú của Trần Trạch, nhưng cũng không phải là chú ruột, mà là chú bà con xa, nhưng cũng dựa vào quan hệ với Trần gia xây một công ty vận tải biển, kiếm không ít tiền.
"Lần này phải cảm ơn chú Trần rồi, phí một lần chuyên chở bao nhiêu? "
"Nói tới tiền bạc làm gì, cậu là bạn của A Trạch, thì chính là người trong nhà, tàu hàng của tôi cũng không phải chỉ chở một ít hàng hó của cậu, tiền coi như tính gộp vào luôn. "
Trần Hải Tuyền đương nhiên là nói dối, trên tàu của hắn mặc dù chở nhiều thứ hàng hóa khác, thế nhưng lúc này đây phí bảo hiểm còn nhiều hơn phí vận chuyển, làm cho tàu hàng không còn giống như lúc trước, tốn không ít tiền.
Dĩ nhiên, chút tiền ấy so sánh với tiền lời mà của Trần gia chẳng đáng là bao, cho nên Trần Hải Tuyền tự nhiên là sẽ không lấy tiền.
"Phương tiên sinh, dựa theo A Trạch nói với tôi, hai thứ được vớt lên kia, tôi trực tiếp cho vào bên trong rương, những công nhân kia tôi cũng đã thông báo, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài. "
Nghĩ đến hôm đó từ dưới nước vớt lên hai cái quan tài đồng, Trần Hải Tuyền khiếp sợ không thôi, tuy là hắn đã sớm nghe trong điện thoại nên biết thứ được vớt lên là gì, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quan tài bằng đồng.
Hắn thấy, hai cỗ quan tài bằng đồng này nhất định là đồ cổ, mà vị Phương tiên này chắc là đang tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, nói thật nếu như đổi thành người khác tìm hắn làm ăn hắn tuyệt đối không làm, thế nhưng người nối nghiệp duy nhất của Trần gia tìm tới cửa, hắn không thể cự tuyệt.
Ngược lại với quan hên của Trần gia, coi như thực sự đã xảy ra chuyện cũng có thể giải quyết, đầu năm nay để kiếm được lợi nhuận, người nào phía sau không có một chính phủ dựa lưng.
"Uhm, cám ơn nhiều. "
Phương Minh gật đầu, hắn bây giờ đang suy nghĩ đem hai cái quan tài trấn Thủy Long để ở đâu, cửa hàng khẳng định là không được, chỗ cất giấu duy nhất tựa hồ cũng chỉ có biệt thự.
"Phương Minh, có muốn tới công ty ta một chút không, nằm trong cao ốc kia, cũng không xa lắm."
Phương Minh nhìn theo hướng Trần Trạch chỉ, kiến trúc của tòa nhà này hắn đương nhiên không xa lạ gì, một trong những kiến tiêu biểu của Ma Đô cũng là kiến trúc cao nhất Thượng Hải hiện nay.
Bến tàu cách Lục Gia khẩu, trung tâm của Ma Đô cũng không xa, Phương Minh suy nghĩ một chút cũng đồng ý dù sao lúc này đây Trần Trạch xem như là giúp hắn một đại ân, nếu không bằng vào chính hắn thật vẫn không thể đem cái quan tài trấn thủy long tới đây được.
Quan tài bằng đồng tạm thời để tại kho hàng của bến tàu, bởi vì phải đợi nhân viên qua kiểm tra thực hư, bất quá đây chỉ là quá trình, tất cả đều được Trần Hải Tuyền lo liệu xong rồi, lập tức đoàn người đón xe đi về phía cao ốc trung tâm của Ma Đô.
Lục gia khẩu, có thể nói nơi này là toàn bộ trung tâm tài chính của Ma Đô, cũng là một trong những trung tâm tài chính của cả thế giới, ở chỗ này hội tụ rất nhiều công ty tài chính xuyên quốc gia và công ty cơ cấu nội bộ lớn, có thể nói được làm ở chỗ này, tiền lương đều là nằm hàng đầu Ma Đô, cũng chính là thành phần tri thức mà mọi người hay nói.
Tương tự, đối với rất nhiều người trẻ tuổi mà nói, có thể làm việc trong một công ty nào đó ở đây, cũng là mục tiêu mà bọn họ theo đuổi, có thể nói, rất nhiều người trẻ
từng đến nơi này, đều mng muốn phát triển ý tưởng ở Ma Đô.
Đứng trên tòa cao ốc qua cửa sổ nhìn xuống đất đem nửa Ma Đô thu vào đáy mắt, loại cảm giác này chính là thành tựu không có gì sánh kịp, đây cũng là sức hấp dẫn của tòa cao ốc khiến vô số người khởi nghiệp nỗ lực .
Xe dừng lại ở cửa cao ốc, nhóm ba người của Phương Minh từ trên xe bước xuống, bất quá khi xuống xe ánh mắt của Phương Minh trước tiên, chính là đánh giá cả tòa cao ốc này, cuối cùng ánh mắt rơi vào tòa cao ốc hơi thấp hơn một chút.
Tuy là hơi thấp, nhưng so với một vài tòa cao ốc khác vẫn còn cao hơn nhiều
"Chỗ này là trung tâm tài chính của cả thế giới được xem là Nhật Bản thu nhỏ, dường như cao ốc Ma Đô sở dĩ được xây dựng cao như vậy, cũng là bởi vì mọi người cảm thấy tại đất nước của mình, không thể để cho tụi Nhật lùn lên mặt được. "
Trần Trạch nhìn thấy ánh mắt Phương Minh nhìn về phía tòa cao ốc bên cạnh ở một bên cười giải thích một câu, hắn không phải người Ma Đo, những thứ này cũng chỉ là nghe người khác nói.
"Không chỉ là nguyên nhân này, tôi nghe nói, sở dĩ xây dựng cao như vậy còn có nguyên nhân khác, hình như là dính đến phong thuỷ, có người nói Nhật Bản xây dựng tòa nhà này, là vì phá đi long mạch của Ma Đô , còn quốc gia chúng ta xây dựng cao ốc Ma Đô, cũng chính là vì phá giải âm mưu của tụi Nhật lùn. "
Trần Hải Tuyền đứng bên cạnh cũng nói theo, hắn là người Ma Đô, cho nên biết về những thứ này nhiều hơn Trần Trạch.
"Mọi người nhìn vẻ ngoài đồ sộ của Hoàn Cầu Kim Dung, có giống hai thanh đao nhọn hay không, mà đương thời Ma Đô cao ốc còn khởi công, chỉ có một tòa cao ốc Kim Mậu, mà cao ốc Kim Mậu không có cao như Hoàn Cầu Kim Dung cho nên chịu không được sát khí cỉa hai thanh đao này, nếu như để cho âm mưu của tụi Nhật lùn thực hiện được, toàn bộ long mạch của Ma Đô đều sẽ gảy mất, cho nên về sau mới có thể xây dựng cao ốc trung tâm Ma Đô. "
"Chú Hải Tuyền, chú vừa nói như vậy thật đúng là có chút đạo lý, tòa nhà trung tâm.tài chính hoàn cầu Kim Dung này thoạt nhìn quả thực giống hai thanh mã tấu, hơn nữa ái lỗ hình vuông phía trên kia cũng có chút không vừa mắt. "
"Tôi nghe người ta nói, vốn dĩ tụi Nhật lùn là muốn đem nơi đó thiết kế thành một cái lỗ hình tròn , giống như miếng cao dáng da chó trên lá quốc kì của bọn chúng bất quá người dân ở đây đương nhiên sẽ không bằng lòng a, nên cuối cùng chỉ đổi thành cái này. "
Nghe hai chú cháu Trần Hải Tuyền và Trần Trạch nói chuyện với nhau , Phương Minh không nói được một lời, chỉ là ánh mắt lại tiếp tục quan sát ba tòa nhà cao tầng.
"Phương Minh, sao vậy? "
Trần Trạch chú ý tới vẻ mặt của Phương Minh, hiếu kỳ hỏi.
"Không có việc gì, chúng ta vào đi thôi. "
Phương Minh lắc đầu, rồi cùng Trần Trạch đi vào cao ốc, bất quá khi mọi người đi vào tòa nhà đồ sộ , trong phòng khách có thêm một đám người đang vây quanh một ông lão, cực kỳ giống một vị lãnh đạo tới kiểm tra công việc.
"Không thể nào, sao lại trùng hợp gặp một vị lãnh đạo tới thị sát công việc? "
Trần Trạch hơi kinh ngạc, bất quá hắn tại sao không thấy nhân viên an ninh, thông thường có lãnh đạo đến, đều sẽ có an ninh, không cho phép người ngoài tiến vào.
"Lão đầu tử nhà ta đang ở đây"
Ở chính giữa đám người kia, Trần Trạch thấy cha mình, cũng đi theo sau vị lão giả này .
"Không được chúng ta rút lui trước! Xuống tầng hầm lấy xe"
Trần Trạch có chút sợ, bất quá hắn vừa muốn xoay người, liền nghe được thanh âm của ba mình.
"A Trạch, sao ngươi lại tới đây? "
Trần Kiến Quân thấy con trài mình đứng ở cửa không phải ở thủ đô sao, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?
"Không phải lãnh đạo. "
Nghe ba mình nói, taam lý Trần Trạch nắm chắc rồi, nếu như lão giả kia là lãnh đạo, cha mình lúc này không thể kêu mình, cũng không phải là lãnh đạo, tại sao có thể bắt cha mình còn có nhiều nhân sự khác của công ty vây quanh?
"Ba, con đưua bạn con đến công ty mình thăm quan. "
Trần Trạch đi lên trước, còn Trần Kiến Quân lại nhíu mày một cái, "Bạn của con, con ngoại trừ lũ bạn thịt chó ở ngoài còn có thể kết giao được loại bạn bè gì. "
"Ba, ba nói như vậy cũng không đúng, con cho ba biết, bạn của con là người có bản lãnh lớn, ba lát nữa nói chuyện với bạn con đừng khắc khe quá đó.
Trần Trạch không sợ ba mình, cái này cũng có quan hệ với cách giáp dục của nhà họ, Trần Kiến Quân đối với con gái yêu cầu rất đơn giản, đó chính là chỉ cần không làm chuyện phạm pháp là tốt rồi, còn như vọng tử thành long thì chỉ dành cho con trai, bồi dưỡng con trai thành người nối nghiệp của mình, nhưng Trần Kiến Quân thật ra không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Đối với Trần Kiến Quân mà nói, chỉ cần con trai sống vui sướng là tốt rồi, còn loại chuyện như kiếm tiền thi hắn làm cả đời cũng đủ cho con trai mình tiêu xài mấy đời cũng không hết.
Nghe được lời của con trai mình, Trần Kiến Quân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm con trai lập tức chuyển sang nhìn Phương Minh, trên mặt lộ ra nụ cười, "Cậu là bạn của con trai tôi!, gọi tôi là bác Trần là được rồi. "
"Chào bác Trần, cháu tên Phương Minh." Phương Minh lễ phép chào hỏi.
"Hải Tuyền, chúng ta có hơn nửa năm không gặp a. "
"Anh là người bận rộn, muốn gặp anh một lần cũng không dễ dàng a, lần trước tôi tới Ma Đô anh lại ra nước ngoài khảo sát, lần tiếp theo anh lại đi nơi khác họp. "
"Ha ha, anh bây giờ cũng bận không kém a, buổi tối cùng uống một ly. "
Trần nói chuyện xong nhìn về phía Trần Trạch, "Hải Tuyền, Trần Trạch mang theo Phương Minh tới công ty trước đi, ta bên này còn có chút việc. "
"Ba, người kia là ai, thoạt nhìn không giống lãnh đạo, làm sao mọi nhiều người vây quanh như vậy a."
Trần Trạch có chút hiếu kỳ liếc nhìn lão giả kia, lúc này trong miệng lão giả nói thầm lẩm bẩm cái gì, đi về một phía của tòa nhà.
"Người kia là Tề lão, một trong tổng thiết kế sư của tòa nhà nàu. "
"Một kiến trúc sư ư, cho dù người này trở về để thưởng thức kiệt tác do chính mình thiết kế , cũng không cần nhiều người đi cùng a. "
"Con biết cái gì, Tề lão không phải kiến trúc sư bình thường mặc dù đối với bên ngoài thì nói tổng thiết kế sư là một người ngoại quốc, nhưng người ngoại quốc chỉ cung cấp phương án thiết kế, phương án của người ngpai quốc đó sở dĩ vượt qua hội thẩm, là bởi vì Tề lão gật đầu. "
Trần Kiến Quốc nói rõ một ít nội tình, "Kỳ thực, phương án thiết kế cũng sớm đã có, chỉ là bởi vì có chút nguyên nhân nên dùng người ngoại quốc đó để che giấu thôi.”
"Là sao?" Trần Trạch không hiểu, một cái phương án thiết kế, vì sao còn phải giấu giếm, đây không phải là vì nước mình mà giành vinh quang sao?
"Ngươi biết cái gì, còn không phải là bởi vì tòa cao ốc của người Nhật Bản sao, phương diện này liên quan đến quá nhiều thứ, con đừng nhiều chuyện nữa. "
Trần Trạch bĩu môi, nhưng Phương Minh ở bên cạnh sau khi nghe được Trần Kiến Quân nói , ánh mắt nhìn về phía lão giả kia, trong mắt có một tia sáng chói hiện lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận