Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 817: Diễn hoàng đế đi

Chương 817: Diễn hoàng đế đi
Nghe được lời của Hàn Kiều Kiều, Phương Minh không tiếp lời, chẳng qua hiện tại cậu cũng không bận gì, nếu Hàn Kiều Kiều đã ở Nhạc Dương, vậy ngược lại có thể đi qua thăm một chút.
Chẳng qua Phương Minh cũng rất tò mò với bộ phim mà Hàn Kiều Kiều đang quay, mặc dù nói có một số phim cổ đại sẽ phải quay cảnh thâm cung, nhưng phần lớn đều hoàn thành ở thành phố điện ảnh, không thể nào thực sự quay phim trong hoàng cung. Qua nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất một đoàn làm phim có thể đi vào cố cung thật sự để quay phim, đó chính là đoàn làm phim đã quay mạt đại hoàng đế Phổ Nghi.
"Đi thôi, dẫn anh đi mở rộng tầm mắt, biết một chút về minh tinh ở thế giới này."
Phương Minh đứng lên, mà sau khi Chu Duẫn Văn nghe thấy những lời Phương Minh nói lại sửng sốt một chút, hỏi: "Cái gì là minh tinh?"
"Minh tinh..." Đột nhiên Phương Minh nhớ tới, thời đại của Chu Duẫn Văn kia còn chưa có khái niệm minh tinh tồn tại, suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Chính là người diễn kịch ở thời đại các anh."
"Đó không phải là con hát ấy ư? Con hát thì có gì để nhìn?"
Chu Duẫn Văn có chút khó hiểu, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Phương Minh, cuối cùng vẫn đè ép cái nghi ngờ này xuống đáy lòng, theo Phương Minh đi ra khỏi quán vỉa hè, sau đó lên xe taxi, đi về phía Nhạc Dương Lâu.
Nhạc Dương Lâu!
Với tư cách là kiến trúc đặc trưng của thành phố Nhạc Dương thị Dấu, Nhạc Dương Lâu rất nổi tiếng, gần như toàn bộ du khách đến Nhạc Dương chỉ cần có thời gian đều sẽ đến Nhạc Dương Lâu, vừa có thể thưởng thức cảnh đẹp của hồ Đông Đình, vừa có thể mặc sức tưởng tượng những quyển sách có một không hai mà văn nhân cổ đại đã lưu lại ở chỗ này.
Chẳng qua hôm nay lầu chính của Nhạc Dương Lâu lại cấm du khách tới gần, bởi vì có đoàn làm phim quay phim ở chỗ này, mà trong đoàn làm phim lại có vài minh tinh hạng nhất trong nước, nếu như không cấm, sợ rằng fans nhiều sẽ nảy sinh những vấn đề không an toàn.
Lúc Phương Minh cùng Chu Duẫn Văn đến cũng bị ngăn cản giống những người khác, chẳng qua ngay sau đó trợ lý của Hàn Kiều Kiều là Trương Yến đã tự thân qua đây đưa bọn họ vào.
"Cậu Phương, chị Kiều Kiều đang quay phim, bộ phim này không tầm thường đâu, là một trong ba bộ phim được phía trên khâm điểm để phát huy truyền thống văn hóa, bằng không mà nói, quản lý của Nhạc Dương Lâu cũng sẽ không đồng ý cho chúng tôi quay ở đây."
Trương Yến vừa đi vừa giải thích cùng Phương Minh, Phương Minh cũng hiểu, đầu năm nay có hai loại phim khiến thù lao của minh tinh thấp vô cùng, một loại là kịch bản công ích, một loại chính là loại phim mang theo tính chất chính trị như thế này.
Chỉ là trước đây, hiệu quả sau khi quay xong mấy bộ phim này không được cao lắm, cũng không được nhiều khán giả chấp nhận, nhất là những kịch bản về thời cận đại, chỉ riêng việc nghiên cứu thảo luận kịch bản thôi cũng phải nghiên cứu vài chục lần, đủ loại xét duyệt, đến cuối cùng nội dung quay ra được hoàn toàn không thể khơi lên chút hứng thú nào của khán giả.
"Lần này phía trên có quyết tâm rất lớn, nhất định phải quay được một bộ phim khiến khán giả hoan nghênh, cho nên mọi cảnh trong phim đều được áp dụng thực cảnh, hơn nữa còn có rất nhiều diễn viên nổi tiếng tham gia..."
Trong lúc Trương Yến giới thiệu, Chu Duẫn Văn đang đứng bên cạnh lại đánh giá bốn phía, trên mặt lộ ra vẻ tưởng nhớ, bởi vì nơi này mới là nơi lúc trước hắn đã sinh hoạt, mặc dù không xa hoa như cung Đại Minh, nhưng dù sao đi nữa nó cũng là kiến trúc cổ đại.
"Chị Kiều Kiều."
Trương Yến dẫn Phương Minh cùng Chu Duẫn Văn tới phim trường, mà lúc này Hàn Kiều Kiều đang khoác áo lông ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cô ấy vẫn còn phải diễn một cảnh nữa, chẳng qua đạo diễn lại đột ngột hô ngừng.
"Đến."
Hàn Kiều Kiều thấy Phương Minh, chỉ chỉ cái ghế nhỏ bên cạnh, Phương Minh cũng không khách khí, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, một cử động kia cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít người trong phim trường.
Trong số toàn bộ minh tinh ở đây, có thể xem như Hàn Kiều Kiều là người lớn nhất, những minh tinh nhỏ khác trong đoàn làm phim căn bản không dám ngồi bên cạnh Hàn Kiều Kiều, trừ phi là người có quan hệ không tệ với Hàn Kiều Kiều.
Nhưng mà động tác kế tiếp của Hàn Kiều Kiều càng làm cho đám người ở đây mở rộng tầm mắt, sau khi thấy Phương Minh ngồi xuống, Hàn Kiều Kiều trực tiếp gác đôi chân thon dài của mình lên trên bắp đùi của Phương Minh.
"Loại khí trời này thật sự khiến tôi lạnh muốn chết."
Vừa nói, Hàn Kiều Kiều còn vừa dùng chân ma sát trên bắp đùi của Phương Minh, dường như muốn sưởi ấm.
"Đừng làm rộn."
Phương Minh bắt chân của Hàn Kiều Kiều lại, đương nhiên cậu có thể cảm thụ được ánh mắt của đám người chung quanh, lập tức nói: "Cô không sợ bản thân sẽ lên đầu đề ngay ngày mai sao?"
"Tôi sợ cái gì? Cho dù có truyền thông chụp được, ai lại dám để lộ tin tức có liên quan tới cậu Phương đây chứ?"
Hàn Kiều Kiều bĩu môi, Phương Minh mỉm cười, suy nghĩ một chút cảm thấy cũng phải, chỉ cần là tin tức có liên quan tới cậu, phía trên không thể nào không quản lý, nếu có trang truyền thông nào dám đưa lên đoán chừng cũng sẽ bị xử lý rất nhanh. Cũng chính vì Hàn Kiều Kiều biết điểm này, cho nên mới dám trắng trợn đùa giỡn bản thân mình như vậy.
"Đứng đắn một chút, bây giờ đang dưới tình huống gì..."
Sau khi đẩy chân Hàn Kiều Kiều ra, Phương Minh nhìn về phía trước, dường như vị đạo diễn kia đang trao đổi gì đó với diễn viên mặc long bào, hiện tại đang là mùa đông lạnh giá, thế mà trên mặt diễn viên kia lại có mồ hôi, hiển nhiên tâm tình của hắn đang rất thấp thỏm.
"Nam diễn viên này đóng vai hoàng đế trong phim, cũng không có quá nhiều tình tiết, chỉ xuất hiện tầm mười cảnh diễn, cho nên lúc đầu chọn vai này cũng không cần casting mà tùy phó đạo diễn lựa chọn, nhưng bây giờ đạo diễn ngại người ta không đạt tới yêu cầu của mình, vì thế tự thân đứng ra chỉ đạo, đáng tiếc hiệu quả không được tốt lắm, sau đó toàn bộ đoàn làm phim của chúng tôi phải dừng lại chờ người này."
"Người kia diễn vai hoàng đế?"
Phương Minh vẫn chưa nói xong, Chu Duẫn Văn đứng ở bên cạnh lại không mặc kệ, "Dựa vào dáng vẻ lấm la lấm lét, vô cùng gian trá của hắn mà đòi diễn vai hoàng đế, điều này thật sự khiến trẫm không thể chịu nổi."
Chu Duẫn Văn rất bất mãn, Hàn Kiều Kiều hơi nghi hoặc một chút liếc nhìn Chu Duẫn Văn, lại dùng ánh mắt hỏi Phương Minh một câu: "Cậu tìm được tên trọc giữa đầu này từ đâu ra vậy?"
"Kỳ thực tôi cảm thấy có thể để hắn diễn thử vai hoàng đế này."
Phương Minh mở miệng kiến nghị, mà Hàn Kiều Kiều lại càng thêm nghi ngờ, hiếu kỳ hỏi: "Hắn là diễn viên?"
"Diễn viên? Không nên coi bản chân... Bản thân tôi trở thành con hát."
Chu Duẫn Văn nghe thấy những lời Hàn Kiều Kiều nói, trên mặt tràn đầy vẻ coi thường, hắn đường đường là hoàng đế của Đại Minh triều, mặc dù bây giờ nghèo túng, nhưng há lại là người mà con hát có thể đánh đồng?
"Cậu tìm được tên chày gỗ (1) này ở đâu vậy?"
(1) Chày gỗ: ý chỉ người đầu óc quá đơn giản, cụ thể hơn là ngu ngốc.
Hàn Kiều Kiều ngược lại không có tức giận, cô ấy đã nghe không ít người nói vậy rồi, đương nhiên cô ấy cũng biết đây là bởi vì trong nghề này có quá nhiều minh tinh không có phẩm hạnh, khiến mọi người không có nhận thức tốt đẹp gì đối với minh tinh.
"Lão Chu, câm miệng cho tôi, hiện tại có thể coi như là tôi đang tìm việc làm cho anh, đừng quên là anh còn phải ăn, mà muốn ăn thì phải làm việc, chỗ tôi không nuôi người rảnh rỗi."
Dưới sự uy hiếp của Phương Minh, Chu Duẫn Văn lập tức héo, đây chính là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, hắn chỉ có thể tự an ủi mình đây là trời cao đang ma luyện hắn.
"Thật sự muốn hắn diễn sao? Vậy được, để tôi đi nói chuyện với đạo diễn một chút."
Hàn Kiều Kiều vẫn rất tin tưởng Phương Minh, nếu Phương Minh đã đề cử, có nghĩa kỹ thuật biểu diễn của chày gỗ này không tệ, lập tức từ trên ghế đứng lên, đi về phía đạo diễn bên kia.
Đạo diễn đang nói chuyện về vai diễn với diễn viên, vừa nghe Hàn Kiều Kiều nói, lập tức đưa mắt nhìn về phía Chu Duẫn Văn bên này, trong ánh mắt có chút nghi ngờ, nhưng cuối cùng nhất vẫn gật đầu, hiển nhiên là đáp ứng.
Đương nhiên là do đạo diễn Trần nể mặt Hàn Kiều Kiều, huống chi hiện tại hắn thực sự bất mãn đối với diễn viên trước mắt này, không hề diễn ra được khí khái hoàng đế mà hắn mong muốn, đổi người khác cho dù không được, cũng có thể mang tới chút áp bách cho diễn viên này, nói cho hắn biết, đoàn làm phim này không phải không có hắn thì không được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận