Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1053: Chỗ đặc thù của cõi âm

Chương 1053: Chỗ đặc thù của cõi âm
Núi Thiên Táng!
Ở trong lòng Phương Minh đó là một nơi cực kỳ thần bí, cho dù là những bia đá kia hay vẫn là cánh cổng ánh sáng ấy, thậm chí còn có bạch y nữ tử thần bí tuyệt đại tao nhã kia.
Dựa theo khí linh bảo tháp nói, người đó là một tồn tại vượt qua thời đại.
"Trước đây cha đã đồng ý với trại chủ của một trong Miêu trại mười tám trại, sẽ tới núi Thiên Táng tìm kiếm rồi mang một tấm bia đá đi ra, nhưng sau khi tiến vào núi Thiên Tán lại ngoài ý muốn phát hiện bí mật lớn nhất thế giới này."
Vẻ mặt Phương Chính trở nên nghiêm túc hẳn lên, nói gằn từng chữ một: "Thì ra thế giới của chúng ta chẳng qua chỉ là một sân thí luyện của dị tộc."
Nghe thấy những lời cha mình nói, vẻ mặt Phương Minh không có bao nhiêu kinh ngạc, bởi vì cậu đã nghe được thông tin về bí mật này từ trong miệng Thánh hậu, quan hệ của Thánh hậu cùng cha mình không phải là cạn, vì thế cha mình có biết cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là Phương Minh không nghĩ tới là, sở dĩ cha mình có thể biết bí mật này là vì chuyến đi đến núi Thiên Táng, mà chính cậu cũng đã đi vào núi Thiên Táng, nhưng lại không phát hiện được bí mật này, nói như vậy, hẳn những chuyện cha mình đã trải qua trong núi Thiên Táng có chỗ khác so với bản thân mình.
"Đối với người Miêu trại, núi Thiên Táng là thánh địa của bọn họ, nhưng chỉ giới hạn với núi Thiên Táng, mà nơi thần bí chân chính trong núi Thiên Táng lại chính là một ngọn núi bị giấu trong mây, trước đây cha đã ngoài ý muốn đi tới ngọn núi này, từ đó mới có phát hiện kinh người."
Trên mặt Phương Chính mang theo vẻ nhớ lại, ngay cả người Miêu trại cũng không biết tới sự tồn tại của đỉnh núi này, bởi vì mục tiêu của các đời tộc trưởng Miêu trại chỉ là tấm bia đá, sau khi lấy được tấm bia đá sẽ rời đi ngay, căn bản không hề chú ý tới ngọn núi bên trong mây mù kia.
Lần ấy cha ngoài ý muốn phát hiện được đỉnh núi đó, nhưng ngay từ đầu cha đã không nhảy lên ngọn núi phía đối diện mà lọt vào bên dưới ngọn núi.
"Bên dưới ngọn núi?" Phương Minh hơi kinh ngạc, nếu cậu không nhớ lầm, hẳn nơi vực sâu dưới ngọn núi kia có nhốt một cự nhân.
"Không sai, chính là vực sâu dưới ngọn núi, nơi ấy có một cự nhân bị nhốt, mà cự nhân này chính là thuỷ tổ của Miêu trại, mà ở trước thời đại này còn có một thời đại khác mang tên Cổ tộc."
Cổ Hoàng!
Phương Minh nhớ lại hình chiếu mà bản thân mình đã thấy lúc trước, vị bá chủ cái thế dẫn theo Cổ tộc thống nhất bát hoang, vạn tộc chìm nổi ở dưới chân hắn, mà sau khi Cổ Hoàng thống nhất thế giới lại có dã tâm bừng bừng kiến tạo Cửa Siêu Thoát, muốn vĩnh hằng bất diệt.
Nếu không phải gặp vị bạch y nữ tử phong hoa tuyệt đại kia, sợ rằng mục tiêu của Cổ Hoàng đã đạt thành.
"Tỉ mỉ hồi tưởng một chút, nhân loại chúng ta ở thời đại này, từ khi được sinh ra có nhận thức của riêng mình đã học cách có thể giao lưu với bách thú, cũng có thể nói là cách điều khiển bách thú, mà đây chính là thứ Cổ tộc am hiểu."
Phương Chính khe khẽ thở dài, trong lịch sử khai sáng loài người, Viêm Hoàng truyền thụ cho nhân loại đạo sinh tồn, sau đó mới tới nhà Thương tạo chữ Hiệt, nhưng trước đó, thứ nhân loại được học nhiều hơn cả chính là phương pháp để có thể ở chung với bách thú, điểm này khá giống với sự phát triển của Cổ tộc.
"Thời đại Cổ tộc chính là thời đại ngay phía trước Viêm Hoàng, thời đại kia tương đối đặc biệt, cũng không bị dị tộc hủy diệt, cho nên vẫn có một số di tích truyền thừa được giữ lại, Nhân tộc chúng ta có thể sinh tồn phát triển thật ra vẫn phải cảm ơn Cổ tộc."
Bởi vì Cổ tộc để lại một số văn minh khiến nhân loại có thể phát triển, nếu không, nhân loại của thời đại này sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể trốn thoát khỏi nanh vuốt bách thú.
"Cổ Hoàng chưa chết, hắn bị nhốt trong vực sâu dưới chân núi kia, mà những chuyện về dị tộc ấy cha đã biết được từ trong miệng Cổ Hoàng, Cổ Hoàng biết cuối cùng thời đại sẽ bị hủy diệt, thế nhưng hắn không cam lòng, hắn muốn sống cho nên mới chế tạo Cửa Vĩnh Hằng, bởi vì chỉ khi ở trong Cửa Vĩnh Hằng mới có thể tránh né sự tàn sát của dị tộc, đáng tiếc, hắn đã thất bại."
Nghe được lời này của cha mình, Phương Minh lại nghĩ tới bạch y nữ tử phong hoa tuyệt đại kia, chính vì vị kia ra tay mới khiến Cổ Hoàng thất bại, cũng khiến toàn bộ Cổ tộc bị diệt.
"Vị kia là sư phụ của Cổ Hoàng, toàn bộ bản lĩnh của Cổ Hoàng đều do chính vị kia dạy bảo, thực sự là đúng theo câu nói thành cũng tiêu hà bại cũng tiêu hà."
Vẻ mặt Phương Chính có chút phức tạp, chẳng qua Phương Minh lại nghĩ tới càng nhiều, hỏi: "Cha, Cổ Hoàng có nói gì về vị bạch y nữ tử kia không, tỷ như lai lịch của vị bạch y nữ tử kia?"
"Bạch y nữ tử kia đến từ chính Vu Sư nhất tộc thần bí nhất."
Nghe được Vu Sư nhất tộc, vẻ mặt Phương Chính hơi tái nhợt, dường như ông ấy không có ấn tượng tốt gì đối với bộ tộc này.
Phương Minh thấy biểu tình của cha mình lại thấy hơi nghi hoặc một chút, tuy rằng lúc trước cậu có nói cho cha mình những chuyện cậu đã trải qua mấy năm này, thế nhưng cũng chỉ nói một cách đơn giản mà thôi, còn chưa nói tới chuyện bản thân mình từng thu được truyền thừa Vu Sư.
"Vu Sư nhất tộc kỳ thực cũng không tính là một chủng tộc, mà là một loại công pháp truyền thừa, thế giới này đã trải qua nhiều thời đại như vậy, cho dù là truyền thừa của cường giả mạnh hơn nữa cũng đã tiêu tán thành mây khói, nhưng Vu Sư nhất tộc lại khác, cho dù dị tộc đã hủy diệt toàn bộ thời đại nhưng Vu Sư nhất tộc vẫn còn tồn tại như cũ, bởi vì Vu Sư nhất tộc nắm Cửa Vĩnh Hằng trong tay, mỗi khi diệt thế tới Vu Sư nhất tộc lại trốn vào bên trong Cửa Vĩnh Hằng kia."
"Người của bộ tộc này vì tư lợi mà không cho phép những người khác bước vào Cửa Vĩnh Hằng, có tin đồn là vì không gian của Cửa Vĩnh Hằng có hạn, nếu quá nhiều cường giả bước vào sẽ khiến thế giới bên trong Cửa Vĩnh Hằng đổ nát."
Phương Minh im lặng, trong giọng nói của ông ấy tràn đầy khinh thường đối với Vu Sư nhất tộc, nhưng nếu quả thật mọi chuyện đúng như những gì cha mình nói, quả thật Vu Sư nhất tộc thuộc về hạng người đê tiện.
"Đã như vậy, vì sao vị kia còn muốn truyền thụ bản lĩnh cho Cổ Hoàng?"
"Bởi vì cho dù không có Vu Sư nhất tộc, mỗi một thời đại cũng sẽ có cường giả sinh ra, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, Vu Sư nhất tộc làm như vậy cũng chỉ vì muốn khống chế toàn bộ thời đại, khiến cường giả của toàn bộ thời đại nằm trong sự khống chế của bọn họ, bởi bản lĩnh của bọn họ đều do những cường giả của Vu Sư nhất tộc truyền thụ cho."
Phương Chính hừ lạnh một tiếng, lông mày Phương Minh lại nhíu sâu hơn, dựa theo những gì cậu đang được biết lúc này, dường như nhất mạch của mình thật sự đang làm chuyện như vậy.
Dù là một màn ngăn cản bóng đen kia tiến vào cánh cổng ánh sáng, hay màn bạch y nữ tử ngăn cản Cổ Hoàng tiến vào Cửa Vĩnh Hằng sau này, Vu Sư nhất tộc đều được xưng là người thủ hộ Cửa Vĩnh Hằng, ngăn cản bất kỳ người nào bước vào.
Chỉ là, mục đích thật sự khiến bọn họ phải ngăn cản những người này bước vào là vì sợ có nhiều người vào quá, sẽ dẫn đến thế giới bên trong Cửa Vĩnh Hằng bất ổn đổ nát?
"Sau khi cha biết được bí mật về thế giới này từ trong miệng Cổ Hoàng, cha đã đáp ứng Cổ Hoàng sẽ cứu hắn đi, mà nếu muốn cứu được Cổ Hoàng chỉ còn cách đánh bại vị nữ Vu sư kia, chẳng qua cha rất rõ ràng, có thể bồi dưỡng được cường giả như Cổ Hoàng, thực lực của nữ Vu Sư này tuyệt đối không phải cha con có thể chống lại, mà dưới tình huống này, Cổ Hoàng lại chỉ cho cha một con đường, đó chính là đi tới cõi âm."
"Cõi âm là nơi duy nhất Vu Sư nhất tộc không thể nhúng tay vào, nói chính xác hơn là trước đây người của Vu Sư nhất mạch muốn nhúng tay vào cõi âm, nhưng cuối cùng lại thất bại."
"Trận đại chiến kia sao?"
Phương Minh nghĩ tới những hình chiếu bản thân đã thấy khi nhập cư trái phép tới cõi âm cùng Chu mập mạp lúc trước.
"Con biết trận đại chiến kia?"
Phương Chính hơi hiếu kỳ đưa mắt nhìn con trai mình, ông ấy biết chỉ sợ trên người cậu con trai này của mình không thiếu bí mật cùng kỳ ngộ, chẳng qua ông ấy sẽ không hỏi nhiều, mỗi người đều có kỳ ngộ của riêng mình, cho dù là cha con cũng không cần phải biết rõ toàn bộ, ông ấy chỉ cần biết rõ đây là con trai mình đã đủ rồi.
"Trước đây khi con tới cõi âm, vừa vặn đã nhìn thấy hình chiếu." Phương Minh nói sự thật.
"Thì ra là vậy." Phương Chính gật đầu, tiếp tục nói: "Trận đại chiến kia phát sinh khi cõi âm mới xuất hiện không bao lâu, sở dĩ vị Cổ Hoàng kia muốn cha tới cõi âm cũng là vì cõi âm là một tồn tại rất đặc thù, bởi vì nó chỉ mới xuất hiện trong thời đại của chúng ta, mà ở thời đại trước đó lại không có sự tồn tại của cõi âm."
"Cõi âm xuất hiện, khiến người dương gian có cơ hội luân hồi chuyển thế, cũng khiến rất nhiều cường giả có cơ hội sống lại, đối với Vu Sư nhất mạch, đương nhiên bọn họ không muốn nhìn thấy loại tình huống này xuất hiện, bởi vì cường giả trọng sinh đồng nghĩa với sẽ vượt qua sự khống chế của bọn họ, cho nên, ngay khi cõi âm mới hình thành không bao lâu, Vu Sư nhất mạch đã đánh một trận lớn với cõi âm."
"Trong trận chiến ấy, cõi âm bị hủy diệt phân nửa, nhưng Vu Sư nhất mạch cũng không chiếm được tiện nghi, có ba vị Vu Sư chết ở nơi cõi âm, phải biết rằng số lượng Vu Sư nhất mạch cực kỳ ít ỏi, phỏng đoán cẩn thận cũng không vượt quá mười vị."
"Cõi âm chỉ mới xuất hiện trong thời đại của chúng ta?"
Nghe được tin Vu Sư nhất mạch đại chiến cùng cõi âm Phương Minh cũng không kinh ngạc, cậu nhớ tới những lời bảo tháp đã nói lúc trước, nó đã nói nếu thời đại này có điểm đặc thù gì, thì đó chính là có sự tồn tại của cõi âm.
Chỉ là, cõi âm đặc thù như vậy, tại sao có thể đột nhiên xuất hiện, người sáng lập cõi âm là ai?
"Nếu có người có thể chống lại Vu Sư nhất mạch, toàn thế giới này chỉ có duy nhất một, đó chính là cõi âm, vì thế sau khi cha đi tới cõi âm, nơi đầu tiên cha tới chính là Tây Vực, bởi vì có Cổ Hoàng chỉ điểm cùng một số cơ duyên, thực lực đột nhiên tăng mạnh, sau đó lại gặp một vị lão tiền bối ở cõi âm, dựa vào sự giúp đỡ của vị ấy đoạt lấy Tây Vực."
"Là vị cường giả cấp bậc Vực Chủ kia sao?"
"Ừm, vị lão tiền bối này có được thực lực không kém gì Vực chủ, chỉ có điều trước đây trong lúc cạnh tranh chức vị Vực chủ Tây Vực hắn bị Thích Sơn ám toán, một thân thực lực bị phong ấn, là cha đã giải phong ấn cho hắn."
Nói đến đây, Phương Minh đã có thể hiểu được đại khái những chuyện cha mình đã trải qua, chẳng qua vẫn cảm thấy nhiều điều nghi hoặc như trước, ví như vì sao cha mình phải tranh đoạt chức vị Vực chủ Tây Vực này?
"Vực chủ Tây Vực, sở dĩ cha muốn trở thành Vực chủ Tây Vực là vì muốn thống nhất cõi âm, bởi vì dựa theo lời của Cổ Hoàng, cõi âm có một chí bảo, ban đầu chí bảo này đã bị mất đi trong trận chiến giữa cõi âm cùng Vu Sư nhất mạch, chỉ khi thống nhất cõi âm, tập hợp đủ toàn bộ lực lượng của cõi âm mới có thể triệu hoán chí bảo ấy, đến lúc đó cũng không cần sợ người của Vu Sư nhất mạch nữa, quan trọng nhất là, cõi âm chính là cơ hội duy nhất giúp toàn bộ thế giới đối kháng dị tộc."
Nói đến điểm sau cùng, hai mắt Phương Chính có vẻ kiên định, ông ấy không có tâm tranh bá, sở dĩ ông ấy đồng ý với Cổ Hoàng đi đến cõi âm, chính là vì tìm kiếm phương pháp đối phó dị tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận