Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 414: Tiêu Ngọc Nhi

Chương 414: Tiêu Ngọc Nhi
Vù vù!
Tiếng gió đặc thù đột nhiên vang lên, toàn bộ cây cối xung quanh khu vực này bắt đầu hoa hoa tác hưởng, thật giống như cuồng phong đến vậy.
Mà sau khi hai người đàn ông kia phát hiện động tĩnh, ngay lập tức sắc mặt trở nên khẩn trương hẳn lên, bởi vì bọn họ căn bản không hề cảm thụ được cuồng phong xuất hiện, cùng lúc đó, trong lá cây không ngừng có chim chóc chấn kinh bay ra, từng đạo bóng đen trong đêm tối hốt hoảng mà chạy.
Thậm chí, mà ngay cả Phương Minh cũng không nghĩ tới trên những cái cây này dĩ nhiên có nhiều chim chóc như vậy, những con chim này thất kinh mà chạy, cũng đã nói rõ nơi này có nguy hiểm.
Hầu như không chút do dự, Phương Minh trực tiếp bỏ qua hai người đàn ông này, rất quả quyết xoay người rời đi, mà hai người đàn ông này vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, sau đó nhìn chằm chằm phía trước.
Rống!
Sau khi thối lui chưa tới 50m, Phương Minh nghe được phía sau truyền đến một tiếng rống rung trời, tiếng rống này vừa ra khiến cho thân thể của cậu ngừng một lát, Vu lực trong cơ thể thiếu chút nữa hỗn loạn.
"Này là tinh quái cấp bậc gì?"
Trên mặt Phương Minh hiện lên vẻ kinh hãi, chỉ một tiếng rống liền có uy lực như vậy, có thể tưởng tượng được chủ của tiếng rống này có thực lực kinh khủng đến cỡ nào, hầu như có thể xác định trăm phần trăm là tinh quái chân chính, hơn nữa lại còn không phải tinh quái bình thường.
Tinh quái, Phương Minh đã từng gặp, nhưng coi như là tinh quái cũng có phân chia mạnh yếu đấy, cũng giống với người tu luyện bình thường có Nhân Cấp cùng Địa Cấp, tầng thứ cao hơn đó chính là Đại Yêu rồi, tinh quái cấp bậc này có thể sánh ngang với cường giả Thiên Cấp.
"Tối thiểu cũng là tinh quái cấp bậc Địa Cấp, tinh quái cấp bậc này đã là vô địch."
Phương Minh may mắn lúc trước phát hiện có điểm gì đó không đúng liền rời khỏi, bằng không mà nói cậu cũng không dám chắc bản thân có thể an toàn rời đi, về phần kết cục của hai người đàn ông kia Phương Minh cũng có thể đoán được, chắc chắn đã trở thành thức ăn cho tinh quái rồi.
Không dừng lại thêm nữa, chuyển một phương hướng khác sau đó Phương Minh tiếp tục tiến lên, cậu muốn cách tinh này quái càng xa càng tốt, hơn nữa cậu tin tưởng không ít người cũng nghe được tiếng rống của tinh quái này, phỏng chừng có rất nhiều người có chủ ý giống như cậu.
Chạy nhanh về phía trước, dọc theo đường đi Phương Minh cũng gặp phải không ít người, chẳng qua trong bóng đêm, tất cả mọi người đều duy trì khoảng cách an toàn, hơn nữa sau khi biết trong rừng rậm có một con tinh quái kinh khủng như vậy, không người nào nguyện ý nội đấu tiêu hao thực lực.
Một đêm này, đối với đông đảo cường giả trẻ tuổi trong rừng rậm đến nói quả là một cơn ác mộng, bởi vì suốt cả đêm tiếng rống của tinh quái kia vẫn chưa từng biến mất, mà mỗi một lần tiếng rống vang lên đồng nghĩa với việc có người chết trên tay tinh quái này.
Thẳng đến khi sắc trời hơi sáng lên, tiếng rống của tinh quái kia mới biến mất, đám người tránh thoát một kiếp tất cả đều thở ra một hơi dài, chí ít trước mắt mà nói bọn họ đã an toàn.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về cô gái trẻ tuổi trước mắt, mà đối phương cũng nhìn về phía cậu, trong ánh mắt có vẻ đề phòng nồng đậm.
"Cô bị thương?"
"Không liên quan gì tới cậu!"
Phương Minh cười nhạt một tiếng, ngay lúc nãy cậu tận mắt nhìn thấy trận đấu của cô gái trẻ tuổi này cùng hai người thanh niên, kết quả sau cùng, hai người thanh niên trẻ tuổi kia ngã trên mặt đất.
Mà nguyên nhân khiến ba người tranh đấu, là vì cách đây không lâu cô gái kia đã chém giết một đầu tinh quái, một con sóc tinh quái, chiếm được tinh đan của tinh quái.
Tinh đan có hấp dẫn quá lớn đối với người tu luyện Nhân Cấp, sợ rằng nếu để cho những người tiến vào rừng có được một viên tinh đan, họ sẽ lập tức lựa chọn rời khỏi.
"Tôi biết thân phận của cậu, Chí Tôn đệ tử Phương Minh."
Ánh mắt của Tiêu Ngọc Nhi nhìn về phía Phương Minh: “Thế nào, cậu có thân phận như vậy, không lẽ cũng muốn cướp giật tinh đan từ trong tay của tôi sao?"
"Tinh đan, ai lại không muốn có?"
Trên mặt Phương Minh hiện lên dáng tươi cười, mà sau khi Tiêu Ngọc Nhi nghe được lời nói của Phương Minh vẻ mặt căng thẳng, vẻ đề phòng lại nồng đậm thêm vài phần.
"Cô nghĩ rằng, lấy tình trạng của cô bây giờ là đối thủ của tôi à? Sau khi trải qua trận chiến lớn vừa rồi, thực lực của cô bây giờ thậm chí không phát huy được lấy một nửa."
Tiêu Ngọc Nhi sắc mặt có chút khó coi, bởi vì cô ấy biết Phương Minh nói đúng, hai người muốn cướp nội đan tinh quái lúc nãy của cô là Nhân Cấp tầng bảy, mà cô ấy cũng là Nhân Cấp tầng bảy, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến Nhân Cấp tầng tám.
"Nếu nói thẳng ra, cho dù thực lực của cô hoàn hảo không hao tổn, cô cũng không phải là đối thủ của tôi."
Phương Minh có tự tin này, cô gái này lúc trước có thể giết chết hai người đàn ông kia, dựa vào lối đánh liều mạng cùng với chuyện trong lòng hai người thanh niên kia đều có mưu đồ riêng, người nào cũng muốn có nội đan nên không toàn lực ra tay, do đó mới cho cô ấy có cơ hội, đợi đến khi hai người đàn ông kia kịp phản ứng thì đã không còn cơ hội.
"Vậy thì thế nào, nếu cậu muốn có được tinh đan trừ phi bước qua thi thể của tôi, nhưng cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ không để cho cậu thoải mái, và cậu cũng sẽ mất đi cơ hội tranh đoạt Đại La Kim Quả Đan."
Tiêu Ngọc Nhi dùng ánh mắt kiên quyết nhìn hướng Phương Minh, biểu thị quyết tâm của cô ấy, dưới cái nhìn của cô ấy, Đại La Kim Quả Đan mới là thứ mà người trước mặt muốn có đấy, cũng là thứ duy nhất cô ấy có thể dùng để uy hiếp cậu.
"Tôi biết cậu mạnh mẽ hơn tôi, nhưng lần này trong số người tiến vào cũng có mấy người Nhân Cấp tầng chín, những người này mới là kình địch của cậu, nếu như cậu bị thương chắc chắn sẽ mất đi cơ hội này."
Phương Minh mỉm cười, cô bé này phản ứng quả thật rất nhanh, trực tiếp tìm tới điều mà bản thân mình để ý nhất, chỉ là cô bé này căn bản không biết, mục đích của cậu là gì.
"Đúng không, vậy thử xem đi."
Phương Minh bước ra một bước, Tiêu Ngọc Nhi cả người cong lại, giống như một con báo săn thời thời khắc khắc phòng bị, ánh mắt thì nhìn chòng chọc vào Phương Minh, chỉ cần Phương Minh có hành động cô ấy sẽ lập tức ra tay.
Nhưng mà điều khiến cho Tiêu Ngọc Nhi bất ngờ là, Phương Minh dậm chân nhưng lại trực tiếp lướt qua bên cạnh của cô ấy, thẳng đến cuối cùng, cách cô ấy xấp xỉ 20m lúc này mới dừng lại.
"Cô tên là gì?"
"Tiêu Ngọc Nhi."
Sau khi thốt ra lời này, trên mặt Tiêu Ngọc Nhi lộ ra vẻ ảo não, ảo não tại sao cô ấy lại nói tên của mình ra kia chứ, phải biết rằng cô ấy vừa giết chết hai người, nếu như Phương Minh nói chuyện này cho trưởng bối trong sư môn của hai người thanh niên kia, sẽ mang tới phiền toái cực lớn cho cô ấy.
Phải biết rằng, khi cô ấy đến đây là dùng tên giả đấy, mà người nhà họ La cũng không kiểm tra quá cặn kẽ, chỉ cần đạt đến Nhân Cấp tầng bảy liền có thể báo danh tham gia, bằng không mà nói làm sao có thể thu thập được nhiều người như vậy.
"Tiêu Ngọc Nhi sao?"
Phương Minh niệm cái tên này, mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc trước chẳng qua là cậu cố ý hù dọa cô gái này một chút mà thôi, đương nhiên cậu cũng không phải nhàn rỗi buồn chán không có chuyện gì để làm, chỉ là cô gái này cho cậu một loại cảm giác rất đặc thù, quỷ thần xui khiến liền làm như vậy.
Tinh đan, đúng là cậu cũng cần thật, nhưng còn không đến mức đoạt từ trên tay một cô gái, nhất là đối phương vừa trải qua một trận chiến lớn.
"Chiếm được tinh đan, vẫn là nên lùi lại từ đây đi, con đường này cũng không dễ đi như vậy."
Sau khi Phương Minh đi mấy bước đột nhiên ngừng lại, quay đầu mở miệng nhắc nhở một câu, sau khi Tiêu Ngọc Nhi nghe được lời nói của Phương Minh thì hơi sửng sốt một chút, lập tức lạnh lùng nói: "Trong lòng tôi hiểu rõ."
...
"Lão tộc trưởng, dựa theo kết quả chúng ta thôi diễn lúc trước, hiện tại top đầu trong số những người kia hẳn là đã tới gần rìa rừng rậm rồi."
"Đúng vậy, thời điểm mấu chốt nhất tới rồi."
Trên mặt La Thiên cũng hiện lên vẻ chờ mong, kế hoạch lần này rất quan trọng đối với nhà họ La bọn họ, bằng không mà nói bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm nguy cơ bại lộ vị trí tổ địa, để nhiều người ngoài như vậy tiến vào.
"Cũng không biết ai là người đầu tiên có thể đi ra khỏi rừng rậm, mặc dù nói thực lực của Phương Minh không kém, nhưng ngoài ra cũng có mấy vị cường giả trẻ tuổi tầng chín đỉnh cấp, hơn nữa những người này cũng đến từ các thế lực lớn, luận thực lực chắc chắn không kém Phương Minh."
"Điểm này không cần chúng ta phải quan tâm, điều chúng ta phải làm chỉ là chậm rãi đợi kết quả." La Thiên liếc mắt nhìn phía rừng rậm, từ tốn nói.
...
Càng đi về phía sau, bóng người càng ít, rất nhiều người cũng đã lựa chọn bỏ qua, bởi vì giờ khắc này ở bên trong vùng rừng rậm xuất hiện quá nhiều tinh quái, mặc dù không có thực lực khủng bố như đầu tinh quái tối hôm qua, thế nhưng không phải ai cũng có thể đối phó được đấy.
Dọc theo đường đi, Phương Minh chém giết ba đầu tinh quái, thế nhưng lại thấy càng nhiều người bị tinh quái giết chết, có chừng tám cỗ thi thể, mà đây vẫn chỉ là con đường cậu đi, toàn bộ rừng rậm lớn như vậy, có thể nghĩ khu vực khác hẳn cũng thảm liệt không kém.
Nói cách khác, trong số những người tiến vào ít nhất phải có trăm người để lại thi thể nơi này, điều đó lần thứ hai nghiệm chứng suy đoán bia đỡ đạn của cậu.
Chỉ là vì sao nhà họ La lại cần những bia đỡ đạn này hiện tại cậu còn không rõ ràng lắm, thế nhưng cậu tin tưởng đáp án sẽ xuất hiện nhanh thôi, bởi vì giờ khắc này ánh sáng phía trước chợt gia tăng, điều này có nghĩa cuối cùng cùng đã đi đến điểm cuối của rừng rậm rồi.
Không hề ngừng lại, Phương Minh trực tiếp dậm chân đi ra khỏi rừng rậm, nếu đã vào rồi, mặc kệ nhà họ La có mục đích gì, cậu cũng muốn tranh đoạt danh hiệu đệ nhất này.
Khoảnh khắc ngay khi cậu bước ra khỏi rừng rậm, đôi mắt của Phương Minh hơi híp lại một chút, sau một thời gian dài sống trong bóng tối dưới rừng rậm, đột nhiên bị ánh sáng mãnh liệt chiếu xạ, trong nháy mắt đột nhiên cậu cảm thấy hoảng hốt.
Hoảng hốt qua đi, ánh mắt của Phương Minh liền bị một cây đại thụ ở cách xa mấy chục mét hấp dẫn, đó là một cây đại thụ che trời, cành lá rậm rạp như tán dù, kỳ lạ nhất là lá cây kia lại có màu vàng nhạt, dưới ánh mặt trời tản ra màu vàng chói.
Thụ diệp như kim, đây là nguồn gốc tên gọi của cây Đại La Kim Quả.
Nhưng mà trên mặt Phương Minh cũng không vì nhìn thấy cây Đại La Kim Quả mà lộ ra vẻ kinh ngạc, ngược lại vẻ mặt trở nên ngưng trọng hẳn lên, bởi vì trong khoảng cách 20m bốn phía xung quanh cây Đại La Kim Quả, có ba mươi đầu tinh quái đang nằm, tinh quái dùng ánh mắt lười biếng nhìn Phương Minh một cái, lập tức tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, không hề có ý muốn tiến lên tấn công.
Hơn ba mươi đầu tinh quái, khóe miệng của Phương Minh co quắp một cái, rất nhiều người cả đời đều không thấy được một đầu tinh quái, ở đây thoáng cái xuất hiện nhiều như vậy, quả thật chính là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Phương Minh bước ra rừng rậm không bao lâu, ở phương hướng khác của rừng rậm cũng có bóng người xuất hiện, cuối cùng tổng cộng có tám bóng người xuất hiện ở ven rừng rậm.
Chỉ là những người này vẻ mặt giống như Phương Minh, trên mặt hiện lên nụ cười khổ cùng bất đắc dĩ, có nhiều tinh quái như vậy canh giữ cây Đại La Kim Quả, sao bọn họ có thể tới gần?
Đừng xem những con tinh quái này hiện tại không động thủ, nói không chừng chờ bọn cậu tới gần, những con tinh quái này liền đánh ra, nếu như bị hơn ba mươi đầu tinh quái vây lại, đó là cục diện cửu tử vô sinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận