Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 279: Thôn bá

Chương 279: Thôn bá
Vừa rời khỏi hồ Bạc đi tới chân núi Thanh Môn, Phương Minh cùng Hồ Phù phát hiện một đám người đang tập trung ở đây, ngăn cản không cho máy móc vào núi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hồ Phù vô cùng kinh ngạc vội chạy ngay sang hướng bên kia, Phương Minh theo ở phía sau, thính lực của cậu tốt hơn nhiều so với Hồ Phù, nghe thấy được tiếng tranh cãi bên kia đã biết có chuyện gì xảy ra.
"Tôi nói cho các người biết, cho dù ông chủ của các người là ai đi nữa thì các người cũng không thể động tới khu núi này."
"Không sai, đây là núi của thôn Thanh Hà chúng tôi, đời đời không ai dám động vào núi này, ai dám khai phá núi này chúng tôi sẽ liều mạng với người đó!"
Có rất nhiều thôn dân đang bao vây trước lối đi của mấy chiếc máy xúc, một người đàn ông trung niên trong đám người tức giận hô lên.
"Cho dù chính phủ có đồng ý nhưng chúng tôi không đồng ý, núi này liên quan tới đến phong thủy Long Mạch của thôn Thanh Hà chúng tôi, nếu như bị phá hư, toàn bộ thôn Thanh Hà của chúng tôi đều gặp phải xui xẻo."
Nghe thấy những lời này đa số thôn dân đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.
"Nói cái gì đó!"
Sau khi Hồ Phù đến gần nghe nói như thế thì nhướng mày: "Các người đang làm gì vậy? Trong thành phố cùng trên huyện của các người đều đã cho phép khai phá núi Thanh Môn rồi."
"Đó là đám quan lại kia đồng ý, thế nhưng chúng tôi không đồng ý." Người đàn ông trung niên vung tay lên, căm tức nhìn Hồ Phù.
"Các người… Chờ tới sau khi hạng mục trên núi Thanh Môn được hoàn thành thì các người cũng sẽ nhận được lợi ích không nhỏ, đến lúc đó các người có thể xây dựng một Nông Gia Nhạc chiêu đãi khách tới thăm quan, không phải sẽ tốt hơn hiện tại sao?"
Hồ Phù có chút bất đắc dĩ, những thôn dân này thật đúng là tầm nhìn hạn hẹp, một điểm du lịch có thể mang tới lợi ích lớn tới cỡ nào kia chứ? Không cần nghĩ cũng biết, người tới du lịch thì phải ăn ngủ, đến lúc đó người trong thôn chỉ cần xây dựng một Nông Gia Nhạc, cho dù chỉ bán hàng với giá rẻ thôi cũng đã kiếm thêm được một khoản thu nhập.
Chưa kể tới muốn thi công hạng mục này cần rất nhiều công nhân, nếu người trong thôn không muốn đi làm ăn xa ở ngoài có thể làm công nhân ngắn hạn ở công trình, mặt khác sau khi hoàn thành hạng mục này còn cần có người quét dọn vệ sinh, những công việc này đương nhiên đều sẽ ưu tiên cho người trong thôn đấy.
Mặc dù sẽ không thu được quá nhiều tiền, nhưng đối với những phụ nữ trong thôn hơn bốn năm mươi tuổi, không đủ sức ra ngoài làm công, ít nhất cũng có thể ở đây kiếm thêm thu nhập.
"Mọi người không nên nghe ông ta nói lung tung, lòng dạ của thương nhân đều rất hiểm độc đấy, bây giờ thì nói gì cũng hay lắm, nhưng tới lúc thi công xong hạng mục này, ông ta lại không hề làm như những gì đã nói. Cái gì mà Nông Gia Nhạc… tất cả những thứ đó chỉ là giả dối mà thôi, nhưng chuyện núi của chúng ta bị phá hủy là sự thật."
Hồ Phù tức tới bật cười, cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ rồi, những người thôn bá này cố ý đứng ra kích động mọi người gây chuyện.
Thôn bá, cũng giống như là thế lực lớn nhất trong thôn, bởi vì nhiều người thì nắm đấm lớn, cho nên ngày bình thường hoành hành ngang ngược ở trong thôn đã quen, lúc nào cũng muốn thu được lợi ích của người trong thôn.
Thôn bá có mặt ở khắp các thôn núi trong nước, ở thôn núi này đôi khi không thể thi hành luật pháp gì cả, đa số đều là dựa vào sức mạnh để nói chuyện. Nhà ai có nhiều con trai thì nhà đó có sức mạnh, nhà đó chính là bá chủ của một phương.
Nguyên nhân rất đơn giản, ví như hàng xóm láng giềng đánh nhau xích mích, cho dù công an có bắt những người cố ý gây rối vào đồn thì cũng chỉ tạm giam được vài ngày lại phải thả ra, căn bản không thể khiến bọn họ sợ hãi, mà những người bị đánh kia thì lại trở thành trò cười của người trong thôn, mãi không thể ngẩng đầu với thiên hạ.
Cũng chính vì nguyên nhân này, tư tưởng trọng nam khinh nữ của người dân ở nông thôn rất nghiêm trọng, càng là người nghèo khổ thì càng phải cố gắng sinh con trai, để sau này không bị người trong thôn bắt nạt khinh thường.
"Rốt cuộc là các người muốn thế nào?"
Hồ Phù trực tiếp hỏi, ông ta cũng muốn xem những người này sẽ đòi hỏi quá đáng tới mức nào.
"Rất đơn giản, ông phải để người trong thôn nhận thầu công trình khai phá này, mặt khác còn phải bồi thường cho người trong thôn một khoản tiền, chỉ có như vậy chúng tôi mới chấp nhận cho các ông khai phá."
Cuối cùng Cát lão thất cũng nói ra mục đích, là thôn bá đương nhiên hắn ta có nguồn tin tức riêng, sau khi biết có người mua lại quyền khai phá núi Thanh Môn, hơn nữa hắn ta còn hỏi thăm được người mua là nhà họ Hồ ở trấn khác, cũng không có bối cảnh ghê gớm gì, vì vậy ý nghĩ xảo trá kiếm lời hiện lên trong đầu hắn ta.
Một hạng mục khai phá xây dựng khu du lịch ít nhất cũng phải đầu tư mấy chục triệu, nếu hắn ta có thể nhận thầu sau đó thuê thêm người bên ngoài, hoặc là chuyển nhượng quyền nhận thầu đi, ít nhất cũng có thể kiếm mấy chục vạn hoặc hơn cả trăm vạn.
Cho nên, hắn ta mới dẫn theo người trong gia tộc tới đây gây chuyện, về phần đòi tiền bồi thường gì đó cũng chỉ là để kích động những người khác trong thôn mà thôi, chỉ cần người trong thôn đoàn kết một lòng, cho dù chính phủ có tới cũng chỉ còn cách đàm phán với bọn hắn.
Người thường sợ chính phủ nhưng những thôn bá như bọn hắn lại không sợ, bởi vì bọn hắn biết rõ phong cách làm việc của chính phủ, đó chính là cầu ổn.
"Cho các người nhận thầu?"
Hồ Phù cười lạnh, nếu ông ta mà đồng ý không phải công trình này sẽ bị thi công thành một công trình bã đậu hay sao? Phải biết rằng chưa kể tới chuyện người nhà họ Hồ bọn họ đã dồn hết vốn liếng vào đây, công trình này còn liên quan đến phong thủy của ông năm nhà bọn họ, làm sao có thể đồng ý với đám người này kia chứ?
"Đừng có mơ, chúng tôi có hợp đồng ký kết với chính phủ, các người cả gan quấy rối chính là hành vi phạm pháp, có tin tôi báo cảnh sát bắt các người không?"
"Ai ôi! Mọi người có nghe hay không? Đây chính là nhà tư bản đấy, bọn họ căn bản không hề có ý bồi thường cho chúng ta, tôi cũng không tin cảnh sát dám tới bắt chúng tôi!"
Cát lão thất vung tay hô lên, một người trẻ tuổi đứng sau lưng hắn ta trực tiếp giơ gậy sắt lên đập phá máy móc ở đây.
"Đánh chết những nhà tư bản lòng dạ hiểm độc này, mau cút ra khỏi thôn trang của chúng tôi."
Rất nhiều thôn dân bị kích động vùng lên, đa số bọn họ đều là người nhà họ Cát, nhưng cũng có một số thôn dân của nhà khác. Mà những thôn dân này cũng không phải ngu si, sở dĩ bọn họ đồng ý đứng ra hùa theo đám người nhà họ Cát bởi vì bọn họ cũng muốn kiếm một khoản lời.
Thôn dân ở đây đa số không có mấy người được đọc sách, không biết việc hình thành một điểm du lịch sẽ có ý nghĩa lớn tới mức nào, bọn họ chỉ thấy lợi ích trước mắt là một khoản bồi thường mà nhà họ Cát nói tới.
"Các người…!"
Hồ Phù bị đám người nhà họ Cát bao vây, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi, nếu những người này thực sự vọng động đánh ông ta một trận thì ông ta phải xui xẻo rồi, dù sao cảnh sát cũng không thể làm gì đám người này.
"Thật đúng là một đám ngu dân."
Một giọng nói truyền đến, thanh âm không lớn nhưng rõ ràng truyền tới tai của mỗi người dân trong thôn, những thôn dân này đều nhìn về hướng âm thanh phát ra, kết quả nhìn thấy Phương Minh đang bước từng bước tới nơi này.
"Phương tiên sinh, những thôn dân này ngu muội vô tri, hay là cậu rời đi trước?"
Trước mặt đám người có ý gây rối này Hồ Phù cũng không gọi Phương Minh là Phương đại sư, ông ta sợ đám người kia sẽ vây công Phương Minh cho nên mới mở miệng nhắc nhở.
"Đi? Không ai được rời khỏi nơi này! Nếu hôm nay không chịu cho chúng tôi một câu trả lời vừa ý thì chúng tôi sẽ đập xe!"
Đôi mắt của Cát lão thất láo liêng, dựa vào lời nói của Hồ Phù hắn ta có thể nhận ra thân phận của người thanh niên trước mắt dường như càng thêm tôn quý, vậy nên hắn ta càng không thể thả người thanh niên này đi!
"Không sao."
Phương Minh trấn an Hồ Phù sau đó nhìn thẳng vào Cát lão thất, mà Cát lão thất cũng không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Phương Minh: "Nhìn cái gì? Nói cho cậu biết, mặc dù chúng tôi nghèo đói mệnh khổ, nhưng mạng của các cậu cũng chỉ có một cái mà thôi, nếu các cậu dám liều lĩnh tiến lên thì chúng tôi sẽ liều mạng với các cậu."
Nghe được những lời này của Cát lão thất, Phương Minh nở nụ cười, cười tới rất vui vẻ, ngay sau đó đột ngột đá ra một đá. Cát lão thất không kịp đề phòng bị Phương Minh đá bay ra ngoài, đụng ngã vài thôn dân mới có thể dừng lại.
"Đánh người, có người đánh người, mọi người lên!"
Cát lão thất bị đánh khiến người nhà họ Cát xúc động phẫn nộ, chỉ là ngoại trừ người nhà họ Cát, những người thôn dân khác đều không dám lộn xộn, bởi vì hành động của Phương Minh đã khiến bọn họ sợ hãi.
Vốn lá gan của đám thôn dân này cũng không lớn, ngày bình thường đều là người trung thực, mà sở dĩ bọn họ dám gây chuyện cũng là do Cát lão thất dẫn đầu, bây giờ hắn ta bị đá bay ra thế kia khiến bọn họ nơm nớp lo sợ.
Những người khác trong nhà họ Cát muốn xông lên, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Phương Minh, cả đám đều không dám động đậy, bởi vì ánh mắt của Phương Minh khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, lòng người run rẩy.
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Cát lão thất phát hiện người nhà mình cũng không dám động đậy, vừa ôm bụng đứng dậy vừa nhíu mày khó hiểu, đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng sau khi nhìn vào mắt của Phương Minh thì ánh mắt hắn ta chấn động một chút, trong miệng không tự chủ được thốt ra một câu nói.
"Tôi chỉ muốn lừa bịp thương nhân khai phá vùng núi này, sau khi lấy được quyền nhận thầu liền chuyển nhượng để kiếm lời, nào có ý đòi bồi thường gì. Chỉ cần thương nhân khai phá vùng núi này đồng ý giao quyền nhận thầu cho tôi, tôi có thể giúp bọn họ đối phó với đám thôn dân này. Đám thôn dân này đều là kẻ thất học ngu xuẩn, rất dễ bị lừa, nếu bọn họ dám không nghe lời thì cứ trực tiếp đánh một trận là được, thôn Thanh Hà này vốn là thiên hạ của nhà họ Cát chúng tôi."
Ồ lên.
Lời nói của Cát lão thất khiến đám đông xôn xao hẳn lên, những thôn dân không phải người nhà họ Cát đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Cát lão thất, thì ra bọn họ đã bị Cát lão thất lợi dụng.
"Này… Đây không phải lời tôi nói."
Cát lão thất vội vàng che miệng lại, sau đó biện giải, trong lòng gấp tới phát khóc, làm sao hắn ta lại đột nhiên nói hết suy nghĩ trong lòng ra thế kia chứ?
"Cát lão thất, chúng tôi còn tưởng ông thật lòng suy nghĩ thu lợi ích về cho người trong thôn, thật không ngờ ông lại có mục đích đê tiện như vậy."
"Không sai, Cát lão thất ông muốn chúng tôi trở thành tay sai cho ông sao? Chúng tôi không làm nữa, tất cả mọi người, đi thôi."
Thôn dân của thôn Thanh Hà dần dần tản đi hết, lúc này hiện trường chỉ còn lại mười mấy người nhà họ Cát, cả đám đều nhìn về phía Cát lão thất, tiếp theo bọn họ nên làm gì?
"Đi thì đi, không có Trương đồ tể thì khỏi cần lợn sống."
Cát lão thất vò đã mẻ lại sứt, hắn ta nhìn về phía Phương Minh: "Nói chung, nếu các người không trả tiền thì đừng mơ có thể khai phá hạng mục này, cho dù chính phủ có tới cũng vô dụng."
Cát lão thất có tự tin, là một thôn bá hắn ta cùng trấn trên cũng có quan hệ không tồi chút nào, hơn nữa còn có vài người bạn trong đồn công an, cùng lắm thì khi cảnh sát tới bọn họ im lặng, khi cảnh sát đi lại bắt đầu gây chuyện, dù sao cảnh sát cũng không thể canh chừng ở đây mãi.
Không bao lâu sau khi Cát lão thất nói ra những lời này, tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên, sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của đám người nhà họ Cát, tầm mười chiếc xe cảnh sát xuất hiện trước cửa thôn.
"Này… Hình như không phải xe của công an huyện mà là xe của công an thành phố thì phải?"
Có người nhà họ Cát nhận ra biển số xe này không phải biển số của mấy chiếc xe cảnh sát bọn họ quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận