Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 844: Ai mới là giai tầng đặc quyền

Chương 844: Ai mới là giai tầng đặc quyền
Có anh họ mình làm chỗ dựa cho mình, Phương Dương cũng không nhẫn nhịn nữa, thật ra hắn đã sớm muốn đánh Phương Điền một trận, chỉ là bởi vì mẹ mình ngăn cản, lại thêm hắn cũng sợ mang tới phiền phức cho mẹ mình, cho nên mới nhịn xuống bao lâu nay.
Nhưng bây giờ đã không cần!
Nghĩ tới đây, Phương Dương trực tiếp đi về phía cửa viện, sau đó xách Phương Điền lên như xách một con gà, Phương Điền chẳng qua chỉ là Nhân Cấp tầng ba, ở trong tay Phương Dương căn bản không hề có sức phản kháng.
"Phương Dương, ngươi đang làm gì?"
"Phương Dương, ngươi nhanh chóng buông Điền đại ca ra, bằng không một hồi quản sự cùng Cường thiếu đến, ngươi sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu."
Mấy người phụ nữ bên cạnh Phương Điền không dám lên trước, chỉ dám vội vã mở miệng, mấy người này đều cố ý nịnh bợ Phương Điền đấy, nếu như Phương Điền bị đánh, đến lúc đó đương nhiên cũng trút giận đến trên đầu của bọn họ, lúc đó thật là cái được không thể bù cho cái mất.
"Buông ra, tốt."
Trên mặt Phương Dương lộ ra dáng tươi cười, sau một khắc tay phải hất một cái, cả người Phương Điền đã bị hắn ném ra ngoài như ném một nắm cát, mà vừa vặn ném về phía mấy người phụ nữ kia.
Vẻ mặt mấy người phụ nữ này cũng trở nên khó coi, nếu như bọn họ tránh thoát, vậy nhất định sẽ khiến Phương Điền té lăn trên đất, nhưng nếu như bọn họ đón đỡ, rốt cục thì bọn họ cũng chỉ là phụ nữ, sao có thể đỡ nổi một người đàn ông trưởng thành.
Ngay tại lúc bọn họ đang khổ sở, thân thể Phương Điền đã đến mặt bọn họ, mấy người theo bản năng đưa tay đón lấy, nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới là, không ngờ thân thể Phương Điền lại nặng như vậy.
Nói chính xác hơn là phần lực trùng kích này quá nặng, trong nháy mắt, đám người ngã chổng vó, kéo theo Phương Điền cùng nhau ngã rầm trên mặt đất, thế nhưng những phụ nữ này lại không biết, đây là do Phương Dương cố ý.
"Dương Dương, sao con có thể không nghe lời như thế?"
Thấy đám người Phương Điền té trên mặt đất không ngừng kêu rên, trên mặt Phương Viện lại có thêm vẻ lo lắng, cũng bất chấp gì khác, lập tức nói: "Dương Dương, con và Tiểu Minh lập tức rời khỏi sơn môn, đi càng xa càng tốt, mẹ không gọi hai đứa trở về ngàn vạn lần không nên trở về."
Phương Viện biết lần này con trai cùng cháu trai mình đã gây ra họa lớn, nhất định con trai của Phương Điền sẽ không chịu để yên, nếu để con trai Phương Điền bắt được con trai mình, nhất định sẽ trả thù gấp bội.
"Mẹ, con không đi." Phương Dương lắc đầu, đáp.
"Thằng nhóc thối con quật cường cái gì? Mẹ biết con hiếu thuận, nhưng lúc này con đã phạm vào tộc quy, nếu không đi chắc chắn sẽ gặp xui xẻo… Con cứ rời khỏi sơn môn trước đã, thật muốn trở về, vậy thì chờ tu luyện tới Địa Cấp trung kỳ sau đó hãy trở về, về phần mẹ ở đây con không cần lo lắng, bọn họ không dám làm gì mẹ đâu."
Phương Viện càng thêm gấp gáp, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn sang Phương Minh, nói: "Tiểu Minh, cháu cùng Dương Dương mau mau rời đi, nghe lời."
"Cô à, không có việc gì đâu, cô cứ an tâm ngồi xuống đi."
Phương Minh cười một tiếng, mà Phương Dương cũng đi tới trước mặt mẹ mình, đặt hai tay lên trên vai mẹ mình, để bà ngồi xuống ghế.
"Mẹ, con cũng không phải loại người dễ xúc động, có anh họ ở đây, con thích đánh ai thì đánh người đó."
Phương Viện nghe thấy những lời con trai mình nói, sửng sốt một chút, có ý gì? Vì sao có Tiểu Minh ở đây, liền có thể thích đánh ai thì đánh?
"Mẹ, mẹ không biết, anh họ..."
Đang lúc Phương Dương chuẩn bị giải thích cho mẹ mình, bên ngoài viện lại truyền tới tiếng rống giận dữ.
"Cha, là ai đả thương cha?"
Ngoài cửa viện, xuất hiện năm sáu thanh niên, dẫn đầu đi ở phía trước là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mà bồi bạn bên cạnh người đàn ông chính là một lão già có giữ chòm râu dê.
Người rống giận, chính là nam thanh niên này, mà hắn cũng chính là con trai của Phương Điền, Phương Cường.
"Chuyện gì xảy ra? Ai dám làm càn ở chỗ này?"
Sắc mặt lão già giữ lại chòm râu dê cũng biến hóa một chút, hắn là quản sự Tạp Dịch Đường, ngày bình thường phụ trách việc quản lý đệ tử của Tạp Dịch Đường, toàn bộ Tạp Dịch Đường có gần trăm vị quản sự, mà hắn vừa vặn phụ trách khu vực của mấy người Phương Viện.
Quản sự Tạp Dịch Đường, cảnh giới tu luyện cũng không mạnh mẽ, bởi vì bọn hắn xuất thân từ đệ tử Tạp Dịch Đường, vì thế một khi có thể tu luyện tới Địa Cấp liền có thể trở thành quản sự, mà chiến công của một vị quản sự Tạp Dịch Đường được đánh giá dựa vào hai điểm, điểm thứ nhất là phải khiến đệ tử tạp dịch nơi mình quản hoàn thành nhiệm vụ, mà điểm còn lại chính là kiểm tra xem đệ tử tạp dịch trong khu mình quản có ai là thiên tài hay không.
Nếu như khu vực tạp dịch mà vị quản sự đó quản hạt xuất hiện thiên tài, như vậy vị quản sự này cũng sẽ được khen thưởng, cũng giống như bảo trường, lý trường (1) ở nông thôn thời cổ đại vậy, nếu trong thôn có sinh viên nào thi đậu đại học, đó cũng là chiến công của bọn hắn, thậm chí còn là chiến công vô cùng đặc biệt.
(1) Bảo trường, lý trường: hệ thống tổ chức hành chính cơ sở dưới cấp quận trong Chính phủ Quốc gia Nam Kinh
Đối với vị quản sự này đến nói, Phương Cường đã là Địa Cấp tầng ba, hơn nữa còn chỉ mới 36 tuổi, tương lai nhất định có thể đột phá đến Địa Cấp tầng bốn, mà hiện tại hắn chăm sóc người nhà Phương Cường, phía trên không chỉ sẽ không nói cái gì, ngược lại có thể còn cho rằng hắn đã làm đúng.
Đợi khi Phương Cường đột phá đến Địa Cấp tầng bốn tiến vào Địa Cấp trung kỳ, như vậy một nhà Phương Cường sẽ thoát khỏi thân phận đệ tử tạp dịch, mà tương lai nhất định Phương Cường sẽ trở thành chấp sự, đó chính là cấp trên của hắn, đương nhiên hắn phải nịnh bợ từ sớm.
Cho dù Phương Cường không trở thành chấp sự của Tạp Dịch Đường, nhưng nhóm chấp sự kia đều là người cùng đời với Phương Cường, chỉ cần Phương Cường chào hỏi một tiếng, muốn đối phó với một quản sự nho nhỏ như mình căn bản cũng không tính là gì.
Thật ra chuyện này cũng tương đối giống với sinh viên tốt nghiệp ra từ một trường đại học ở bên ngoài, những người này vẫn luôn ở trong vòng tròn của mình, mà trên thực tế nhà họ Phương chẳng khác gì một quốc gia nhỏ, các trưởng lão chính là người của hội nghị tối cao, kế tiếp chính là các đường chủ, dưới đường chủ chính là chấp sự, dưới chấp sự mới là đám quản sự, đương nhiên ở trong này còn có rất nhiều chức vị khác.
Quản sự Tạp Dịch Đường đã nghĩ cẩn thận rồi, hiện tại hắn nịnh bợ Phương Cường một chút, cũng coi như là kết một thiện duyên cho bản thân mình, nhân tình này không nhất định phải dùng, nhưng dù sao thì có cũng tốt hơn là không có.
Cũng chính bởi vì điểm này, nhìn thấy Phương Điền bị đánh, vị quản sự này mới có thể phẫn nộ hơn cả bản thân Phương Cường, Phương Điền là lão cha của Phương Cường, Phương Điền bị đánh trên địa bàn của mình, nhất định Phương Cường sẽ trách tội đến trên đầu mình.
"Phương Dương, ngươi quá càn rỡ, ỷ vào mình đã đạt tới cấp bậc Địa Cấp tùy ý ra tay với tộc nhân khác, lẽ nào lại có cái lý ấy, lão phu phải áp giải ngươi tới Chấp Pháp Đường tiếp nhận xử phạt."
"Không cần."
Lời của quản sự còn chưa nói xong, đã bị Phương Cường cắt đứt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Dương, "Ngươi đả thương cha ta, ta đây liền phế đi hai cánh tay của ngươi."
"Lẽ nào các người không muốn hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì sao? Cũng không cần hỏi rõ xem là ai đúng ai sai?"
Phương Minh vẫn đang ngồi im ở nơi đó đột nhiên mở miệng, mà nghe thấy những lời cậu nói, trên mặt Phương Cường lộ ra nụ cười lạnh tràn đầy khinh thường, "Ai đúng ai sai có quan trọng không? Không tới ba năm nữa ta sẽ đột phá đến Địa Cấp trung kỳ, ngay cả đường chủ cũng hết sức coi trọng ta, ngươi hỏi một chút xem có ai sẽ để ý đúng sai?"
Phương Cường có tự tin này, mặc dù nói tộc quy của nhà họ Phương rất nghiêm khắc, nhưng cũng giống như pháp luật của một quốc gia vậy, luôn luôn tồn tại đủ các loại quy tắc ngầm, cũng tồn tại một số giai tầng đặc quyền.
Đối với đệ tử tạp dịch đến nói, một nhà Phương Cường chính là giai tầng đặc quyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận