Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 596: Tiến vào

Chương 596: Tiến vào
Oanh!
Sau nửa giờ, toàn bộ cư dân ở miền Nam nước Anh đều cảm giác được dưới chân hơi giao động, không ít cư dân hốt hoảng chạy từ trong nhà ra ngoài, tưởng có động đất.
Chẳng qua chấn động này chỉ xuất hiện trong nháy mắt như vậy, lập tức lại biến mất chưa từng xảy ra, khiến không ít người đều cho rằng bản thân mình sinh ra ảo giác.
Bên ngoài Cự Thạch Trận!
Sắc mặt đám người Gamma trở nên cực kỳ khó coi, đợt năng lượng trùng kích lần thứ ba vừa phát sinh, coi như là bọn họ cũng không thể ngăn cản được, nếu như không phải đã thối lui ra khỏi khoảng mười dặm đường, lúc này chắc chắn đã bị thương.
"Một lần này phong ấn buông lỏng rốt cuộc là tốt hay xấu tôi không thể nhìn ra, thần tử điện hạ, tôi cảm thấy được các người có thể cân nhắc một chút xem bản thân có thật sự muốn đi vào chuyến này không, bây giờ còn có thể rút lui?"
Dư âm năng lượng vượt ra khỏi khống chế, đám người Gamma cũng không biết chiến trường thượng cổ có thay đổi gì, nhưng ít ra có thể xác định một điểm, chiến trường thượng cổ đã thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, cho dù có cơ duyên lớn chỉ sợ cũng cũng kèm theo nguy hiểm lớn.
"Càng là nguy hiểm lớn thì cơ duyên này cũng lại càng lớn, lão Mã, chiến trường thượng cổ này tôi nhất định phải đi vào."
Vẻ mặt Phương Minh trở nên kiên định, bất kỳ cơ hội gì có thể nhanh chóng tăng trưởng thực lực cậu nhất định sẽ không buông tha, dư âm năng lượng càng lớn, ngoại trừ nguy hiểm lớn, cũng đại biểu cho cơ duyên càng lớn, cơ duyên cùng tồn tại với mạo hiểm đây là đạo lý xưa nay không thay đổi.
Gamma gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía đám người Iveney, một lúc sau, một người thanh niên trẻ tuổi trong số đó cười khổ lắc đầu, nói: "Tổng giám mục, tôi lựa chọn buông tha."
"Ừm, lựa chọn như vậy là sáng suốt."
Trên mặt Gamma không hề có vẻ không vui, buông tha không có nghĩa là mềm yếu, có đôi khi buông tha cũng là một loại lựa chọn, hơn nữa lựa chọn này còn khó hơn cả tiếp tục kiên trì, bởi vì con người đều tự cảm thấy bản thân mình ưu việt, do đó luôn cho rằng mình là người may mắn, cho nên khi nào còn chưa đến một bước cuối cùng thì vẫn luôn cảm giác mình sẽ thành công, sẽ không dễ dàng buông tha.
Một người rời khỏi, những người khác tiếp tục, mà thế lực khác bên kia cũng đều tiến hành cảnh tượng giống hệt bên phía Phương Minh, một trăm người có tư cách tiến vào, cuối cùng có mười người lựa chọn rời khỏi.
Mười lăm phút về sau, Gamma dẫn theo đám người Phương Minh lần thứ hai đi vào Cự Thạch Trận, thấy Cự Thạch Trận biến hóa, hiện trường một mảnh xôn xao.
Vị trí những tảng đá lớn bên trong Cự Thạch Trận lúc này đều xuất hiện thay đổi, tạo thành một vòng tròn có quy tắc, tất cả cự thạch đều làm thành một vòng tròn, mà ở trung tâm vòng tròn này có thêm một chùm sáng chói lóa.
"Bước vào trong chùm sáng liền tiến vào chiến trường thượng cổ, ngay sau khi đi vào, muốn đi ra nhất định phải đợi thêm ba tháng nữa."
Gamma không nhiều lời nữa, bởi vì những tin tức này trước đây hắn cũng đã nói cho đám người Phương Minh rồi, những chuyện nên nhắn nhủ hắn đều đã nói cả rồi.
"Đây là thẻ thông hành, là trước đây mỗi bên thế lực lớn liên thủ tạo ra, tổng cộng một trăm cái, chỉ có người nắm trong tay thẻ thông hành này mới có thể bảo đảm an ổn tiến vào chiến trường thượng cổ."
Gamma lấy ra mấy khối lệnh bài hắc thiết, bên trên còn có chữ số, sau khi Phương Minh nhận lấy liền phát hiện lệnh bài kia cũng không phải được chế tạo từ sắt đen, bởi vì trọng lượng không đúng, hơn nữa trong lệnh bài mơ hồ có năng lượng giao động.
Tiến vào quang đoàn đến chiến trường thượng cổ phải vượt qua một đoạn không gian, mà với thực lực của đám Phương Minh bọn họ căn bản không thể vượt qua thành công, cho nên nhất định phải mượn những lệnh bài này, mà những lệnh bài như vậy tổng cộng chỉ có một trăm cái.
Sau khi lấy được lệnh bài, Phương Minh cùng đám tổng giám mục Gamma chào tạm biệt, sau đó trực tiếp đi về phía Cự Thạch Trận, đám người Iveney cũng đi theo phía sau cậu, chẳng qua mọi người đều biết, chờ sau khi tiến vào không nhất định có thể cùng nhau.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Giáo Hội cùng Hắc Ám Hội Nghị chiếm cứ khá nhiều danh ngạch, thế nhưng các thế lực khác không có quá nhiều bất mãn, bởi vì sau khi đi vào tất cả mọi người đều phân tán, khả năng đụng phải nhau thật sự là quá nhỏ.
Phương Minh không phải người thứ nhất bước vào Cự Thạch Trận, trước cậu liền có không ít người trực tiếp bước vào trong màn ánh sáng, trong số này còn có hai vị Hulk kia.
Nhìn màn sáng trước mắt, Phương Minh cũng không do dự trực tiếp bước về phía trước một bước, mà theo cậu vừa bước ra một bước này, một lực hút mạnh mẽ từ dưới chân truyền đến, sau đó cả người trực tiếp lảo đảo một cái rơi thẳng vào trong chùm sáng.
Tê!
Thân thể bị hút vào bên trong chùm sáng, Phương Minh còn chưa kịp kiểm tra cảnh vật chung quanh liền cảm nhận được một cảm giác xé rách khủng bố truyền đến, toàn bộ thân hình phảng phất như muốn nứt rời ra thành từng mảnh, mà đúng lúc này tấm lệnh bài cậu nắm trên tay kia lại tản mát ra một đoàn ánh sáng nhu hòa, tia sáng này hình thành một vòng sáng bao trùm Phương Minh vào trong đó.
Có vòng sáng che chở, cảm giác xé rách trên người Phương Minh mới giảm bớt vài phần, nhưng vẫn còn tồn tại như cũ, chẳng qua nó nằm trong trình độ có thể thừa nhận được.
Cũng mượn cơ hội này, Phương Minh nhìn khắp bốn phía chung quanh, chỉ là thứ cậu nhìn thấy vẫn chỉ có một mảnh trắng xóa, hơn nữa bốn phía không có bất kỳ bóng người nào, không nhìn thấy những người tiến vào sớm hơn cậu, cũng không nhìn thấy những người tiến vào sau cậu.
Ở trong không gian trắng xóa này, Phương Minh thậm chí không cảm giác được mình đang di động hay đứng yên, bởi vì không có bất kỳ vật tham chiếu nào, toàn bộ không gian dường như bất động.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, khi vòng sáng bắt đầu chậm rãi trở thành nhạt, áp lực kia lần thứ hai kéo tới, cái cảm giác đau đớn sâu sắc khi bị xé rách lại một lần nữa truyền đến, thậm chí còn kinh khủng hơn lúc đầu.
Răng rắc!
Phương Minh cảm nhận rõ ràng đầu khớp xương trên người mình vỡ vụn, trên tay, vai, bắp đùi, mắt cá chân, xương ở những nơi này cũng đã biến hình, cứ tiếp tục như vậy không bao lâu cậu sẽ triệt để vỡ vụn ra.
"Chẳng lẽ bởi vì lần biến hóa này?"
Trong đầu Phương Minh nhanh chóng suy nghĩ, dựa theo những lời lão Mã đã dặn dò cậu, không hề nói tới loại tình huống này, nói cách khác dĩ vãng người tiến vào chỉ cần nương tựa theo năng lượng bên trong lệnh bài kia thì có thể an ổn đến chiến trường thượng cổ.
Nhưng bây giờ năng lượng của lệnh bài gần tiêu tán, mà còn chưa tới chiến trường thượng cổ, tiếp tục như vậy cậu chắc chắn sẽ chết ở chỗ này. Lấy tố chất thân thể của cậu mà còn như vậy, thì những người tiến vào khác càng không cần phải nói.
Này nào có phải tìm cơ duyên gì, đây là vào đi tìm cái chết!
10 phút sau, lệnh bài triệt để ảm đạm vô quang, giữa lúc Phương Minh rơi vào tuyệt vọng, Vu Sư Chi Châu trong đan điền lần thứ hai chủ động vận chuyển khống chế được thân thể của Phương Minh, dựa theo phương vị bộ pháp nào đó, kết hợp đi vài chục bước.
Khi một bước cuối cùng hạ xuống, Phương Minh nắm giữ quyền chủ động của thân thể mình, ngay sau đó cậu phát hiện áp lực kinh khủng biến mất, thân thể nhẹ bẫng trong nháy mắt rơi thẳng xuống phía dưới.
Phanh!
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, một tia ý thức cuối cùng của Phương Minh giúp cậu phát hiện chính mình hẳn đã rơi trên cỏ.
...
Cũng không biết qua bao lâu, khi Phương Minh lần thứ hai tỉnh lại, muốn giãy dụa bò lên, kết quả lại phát hiện toàn bộ khung xương của mình hầu như đều thành mảnh nhỏ, căn bản không đứng đậy được
Cứ nằm như vậy, Phương Minh bắt đầu trước quan sát bốn phía, chính như những gì cậu đã thấy được trước khi bất tỉnh, cậu đã rơi xuống cỏ, mà ở phía trước của cậu là một ngọn núi.
Ngọn núi này cao vút trong mây, nhưng điều khiến Phương Minh khiếp sợ không phải đỉnh núi cao to, mà là ngọn núi này không trọn vẹn, cả ngọn núi có phân nửa đều là vách núi, giống như có người một kiếm chém ngọn núi này thành hai nửa, một nửa kia đã vỡ vụn ra.
Phương Minh không phải tùy ý đoán như vậy, bởi vì cậu dựa vào vách đá bên kia có vô số đá lăn, chất đống cao tới cỡ mấy trăm mét, mà loại tình huống này tuyệt đối không phải cái gọi là vỏ quả đất vận động có thể tạo thành.
Một ngọn núi cao vút trong mây, ai có thể một kiếm bổ ra?
Đáp án không cần nói cũng biết, đương nhiên là thần linh mà cậu vẫn nghe người phương Tây nhắc tới, cũng chỉ có thần linh mới có thực lực như vậy.
"Quên đi, trước mặc kệ, mau mau chữa thương mới là chuyện quan trọng nhất."
Xác nhận chính mình quanh mình tạm thời không gặp nguy hiểm gì, Phương Minh quyết định chữa thương trước, ở một nơi nguy hiểm như thế này chỉ có để bản thân duy trì ở trạng thái khỏe mạnh nhất mới là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì ngâm thuốc, năng lực tự khôi phục của Phương Minh vượt xa người thường, nhưng cho dù là như vậy, cậu cũng phải mất đúng ba ngày mới để khiến bản thân miễn cưỡng đứng lên được, sau năm ngày mới có thể đi lại vài bước.
Trong năm ngày này Phương Minh vẫn luôn đề phòng trường hợp có người khác xuất hiện, bởi vì ở bên trong này tất cả mọi người là đối thủ cạnh tranh, coi như đối mặt với mấy người của Giáo Hội cậu cũng có lo lắng trong lòng.
Thương thế khôi phục một chút, Phương Minh không lại tiếp tục đợi ở nơi này, bởi vì dựa theo lời của Gamma, bọn họ chỉ có thời gian ba tháng, mà bây giờ đã lãng phí một phần sáu thời gian rồi.
Ánh mắt nhìn phía ngọn núi kia, trong mắt Phương Minh có vẻ quyết đoán, cậu quyết định leo lên đỉnh ngọn núi này để quan sát tình huống trước đã.
Ngọn núi cao vút trong mây, nếu đổi lại là Phương Minh lúc trước đến nói hẳn sẽ không coi vào đâu, nhưng bởi vì thương thế còn chưa khỏi hẳn, bò suốt nửa ngày mới leo lên sườn núi.
Đương nhiên, sở dĩ tốc độ của cậu chậm như vậy không chỉ bởi vì vấn đề thương thế, mà là vì càng lên cao Phương Minh càng có thể cảm thụ được một áp lực vô hình từ ngọn núi đè xuống, ngăn cản không cho cậu đi lên đỉnh núi.
Khi cậu đi tới vị trí cách đỉnh núi một trăm mét, Phương Minh dừng bước, bởi vì cậu rốt cuộc biết áp lực này đến từ đâu rồi, nơi đỉnh núi kia có một thanh kiếm cực lớn cắm ở chỗ đó, dài tới mấy trăm mét, giờ phút này thanh kiếm rỉ sét loang lỗ, cho dù đã cách nó một khoảng trăm thước, Phương Minh vẫn có thể nhìn rõ ràng rỉ sắt phía trên thanh kiếm.
Một thiết kiếm rỉ sắt loang lỗ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng bào mòn, nhưng cho dù là như vậy vẫn có thể tản ra khí tức của một thanh kiếm, có thể nghĩ trước đây khi thanh kiếm này ra khỏi vỏ sẽ có uy lực lớn tới cỡ nào.
Khoảng trăm thước, Phương Minh không dám tới gần, vì khoảng cách này đã là mức cực hạn mà cậu có thể chịu đựng, nếu cứ tiếp tục đi về phía trước thì khí thế của thanh kiếm này có thể làm cậu bị thương, trước khi thương thế chưa khôi phục hoàn toàn, cậu không dám mạo hiểm.
Chẳng qua Phương Minh cũng không có ý cứ rời đi như vậy, mà trực tiếp ngồi xếp bằng xuống vị trí này, cậu muốn triệt để khôi phục thương thế, cùng lúc đó cũng muốn mượn kiếm khí này tu luyện bản thân.
Tố chất thân thể của Phương Minh tăng cao dựa vào ngâm thuốc, nhưng ở chỗ này cậu không có tài nguyên cho nên chỉ có thể mượn một biện pháp khác, đó chính là mượn áp lực từ bên ngoài, mà không có áp lực nào tốt hơn kiếm khí.
Kiếm khí, thuần khiết mà sắc bén, đối với Phương Minh đến nói đây là một thứ vô cùng tốt để tôi luyện bản thân, cho nên Phương Minh trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, mà một lần lần ngồi xếp bằng này qua hết bảy ngày!
Sau bảy ngày, hai mắt của Phương Minh mở ra, cả người thần thái sáng láng, tuy rằng lỗ chân lông khắp cơ thể đầy máu, nhưng đây chỉ là vết thương ngoài da do kiếm khí tạo ra, dựa vào tố chất thân thể này của cậu đây không đáng kể chút nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận