Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 907: Hủy Phật tượng ta, truyền tân pháp của ta

Chương 907: Hủy Phật tượng ta, truyền tân pháp của ta
Đoạn thời gian trước, có một tiết mục nghệ thuật biện luận tổng hợp rất hot, rất được người xem hoan nghênh, nhất là thủ đoạn biện luận sáng tạo thông minh, trơn tru trôi chảy này, biện luận giỏi tới mức mặc dù khán giả biết rõ có thể chỉ là ngụy biện nhưng cuối cùng vẫn bị thuyết phục.
Vậy mà phần lớn khán giả lại không biết, người am hiểu biện luận chân chính cũng không phải mấy nhân tài có IQ cao hoặc là thành tích cao, ở trong nước, những nhà biện luận tài giỏi nhất đều tới từ Phật gia.
Phật gia vẫn có hoạt động cơ phong (1) biện thiền, chính là một đám hòa thượng ngồi cùng một chỗ, mỗi người đều tự đưa ra một suy nghĩ theo hướng duy tâm, sau đó đều thuyết phục đối phương tin tưởng cách nói này của mình.
(1) Cơ phong: thuật ngữ của Thiền tông, chỉ chỗ vi diệu sâu kín, sắc sảo của thiền cơ. Tính cách sắc bén của thiền sư khi tiếp hóa người học, hoặc của thiền tăng khi khảo nghiệm lẫn nhau
Chỉ cần là người có học đều biết rõ sự khác biệt giữa chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa duy tâm, chủ nghĩa duy vật chính là lấy vật chất làm cơ sở cùng nguyên tắc, nhưng chủ nghĩa duy tâm lại xuất phát từ tâm, đều nói tới những thứ hư vô mờ mịt.
Thử nghĩ một chút, dùng mấy lời hư vô mờ mịt này để thuyết phục đối thủ, thậm chí thuyết phục tín đồ, khiến những tín đồ này tin tưởng, khỏi phải nói cũng biết khả năng ăn nói của đám hòa thượng này giỏi tới mức nào, mà càng nhiều hơn là am hiểu tẩy não.
Có một tiết mục ngắn tương đối nổi danh là hai bài thơ kệ (2) của Lục Tổ Huệ Năng cùng Thần Tú.
(2) Lời kệ, các bài thơ của Phật gọi là kệ.
"Thân thị bồ đề thụ, tâm như minh kính thai, thì thì cần phất thức, vật sử nhạ trần ai." (3)
(3) Thân thiệt Bồ đề thọ, lòng như minh cảnh đài, hằng hằng lau phủi sạch, chớ để vướng trần ai. (Bản dịch của Tô Quế)
"Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi thai, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai." (4)
(4) Bồ đề đâu phải thụ, minh cảnh có chi đài, xưa nay không một vật, nào chỗ vướng trần ai. (Bản dịch của Tô Quế)
Này hai bài thơ này chỉ cần là đệ tử Phật gia hẳn đều đã nghe qua, đương nhiên lần biện luận này là Huệ Năng thắng, nhưng nói cho cùng Huệ Năng thắng được là vì khả năng làm thơ của Huệ Năng giỏi hơn một chút sao?
Hai người đã tranh cãi từ hai góc độ hoàn toàn khác biệt, chỉ có điều người ở bên ngoài nghe sẽ cảm thấy thơ của Huệ Năng càng lộ ra vẻ cao thượng, cũng chính là giả bộ, ra vẻ có phẩm vị mà thôi.
Còn có một câu rất nổi danh: "Lúc đó có gió thổi lay động lá cờ, Huệ Năng nói không phải gió động, cũng không là lá cờ động, mà là tâm động."
Đây là một loại biện luận cơ trí của Phật giáo, mà phần bản lĩnh biện luận này của Huệ Năng được các hòa thượng đời sau học tập, gần như mỗi một vị cao tăng đều có một thân bản lĩnh trang bức như thế.
Thượng sư của chùa Đại Chiêu nhìn về phía lão tăng Ấn Độ, nói: "Người người đều là Như Lai, Như Lai cũng là người người, nhưng chỉ có duy nhất một người thức tỉnh bản tâm, đấy là Phật tử."
Lão tăng Ấn Độ nhíu mày một cái, thượng sư chùa Đại Chiêu nói vậy là muốn mượn lực đả lực, dùng những lời hắn vừa nói để phản bác hắn.
Không sai, người người đều là Như Lai, điểm này chúng ta không phủ nhận, nhưng mấu chốt là tất cả mọi người đều không giác tỉnh, không thể minh xét bản tâm, chỉ khi có thể minh xét bản tâm thì mới có thể thành Phật, mới là Như Lai, mà Phật tử vừa vặn đã minh xét bản tâm.
Lão tăng Ấn Độ rất rõ ràng, nếu như hắn chất vấn có thể Phật tử chưa minh xét bản tâm, nhất định những hòa thượng trước mắt này sẽ chỉ đáp lại hắn hai chữ "ha ha", tuy rằng Phật gia đều nói tới chuyện thấy rõ bản tâm, nhưng từ cổ chí kim lại có ai đã từng làm được?
Cũng chính vì không ai có thể làm được, vì thế nên việc minh xét bản tâm chân chính là như thế nào mỗi tông phái đều tự có thuyết pháp riêng, cũng có rất nhiều cách nói, nếu như hắn không thừa nhận vậy hắn phải lấy gì để chứng minh?
"Đều nói người Trung Quốc giả dối không gì sánh được, hiện tại vừa nhìn quả nhiên là thế, điều may mắn nhất là chúng ta không phải tay không tới đây."
Mấy vị lão tăng Ấn Độ âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó vẫn là vị lão tăng dẫn đầu kia tiếp tục mở miệng: "Trước đây Phật tổ lưu lại ba tượng Đẳng Thân, các ngươi đã nói hắn là Phật tử, như vậy tự nhiên có thể khiến tượng Đẳng Thân có phản ứng, vừa vặn lần này chúng ta có đưa tượng Đẳng Thân của Đức Phật Thích Ca đến."
Vẻ mặt mấy vị lão tăng Ấn Độ trở nên nghiêm túc, sau đó đều đồng thời bắt đầu bấm niệm pháp quyết, trong miệng niệm tụng chú ngữ, theo chú ngữ truyền ra từ miệng họ, một luồng năng lượng không gian giao động truyền ra, sau lưng bọn họ xuất hiện một hư ảnh.
Đó là một pho tượng Phật màu vàng, chỉnh thể trang nghiêm túc mục, mà ngay khi thấy ngôi tượng phật này, tất cả đệ tử tam bảo ở đây đều thay đổi sắc mặt, trở nên cung kính không gì sánh được, trong miệng đồng loạt niệm tụng phật hiệu (5).
Phật hiệu: Chính là câu A Di Đà Phật.
Mặc kệ mỗi đại giáo phái trong Phật gia có xích mích không hợp nhau tới cỡ nào, nhưng đối mặt với tượng Đẳng Thân của Thích Ca Mâu Ni đều luôn giữ vững tôn kính, bởi vì đây là thuỷ tổ chung của bọn họ.
"A di đà phật, không nghĩ tới thời gian qua đi hai mươi năm mới có thể gặp lại tượng Đẳng Thân hai mươi lăm tuổi của Phật tổ, chẳng qua mấy vị cầm chiếu hình hư huyễn tượng Đẳng Thân của Phật tổ ra là có ý gì?"
Với tư cách là cường giả Thiên Cấp, những thượng sư này chỉ liếc một cái đã có thể nhìn ra tượng Đức Phật Thích Ca thật sự cũng không tới đây, nghĩ đến cũng đúng, sao phía Ấn Độ kia có thể đưa tượng Đẳng Thân của Phật tổ tới Trung Quốc được chứ?
Bởi vì một khi bị lạc ở Trung Quốc, hậu quả này bọn họ không gánh nổi.
Đây là không gian chiếu hình do mấy vị cường giả Thiên Cấp làm ra, có chút giống với video của thời đại bây giờ, nhưng điểm khác biệt giữa không gian chiếu hình cùng video chính là chiếu hình này là chân thật, nói cách khác tất cả những gì đang phát sinh ở đây bên trong không gian kia đều có thể cảm nhận được.
Nếu như lúc này bên này xuất hiện bạo tạc, như vậy tượng Phật ở bên trong chiếu hình kia cũng sẽ phải chịu trùng kích do không gian bạo tạc mang tới, mà loại không gian chiếu hình này, tối thiểu cũng cần sáu vị cường giả Thiên Cấp liên thủ mới có thể tạo ra.
Bên này có ba vị, mà tại phía Ấn Độ xa xôi bên kia cũng cần phải có ba vị cường giả Thiên Cấp phối hợp thi pháp, song phương nhất định phải phối hợp ăn ý, có thể hiểu từ vài ngày trước sau khi nhận được tin tức về Phật tử, Ấn Độ bên kia cũng đã bắt đầu chuẩn bị những thứ này.
Nói trắng ra là phía Ấn Độ vẫn chưa tin Phương Bảo Bảo là Phật tử thật sự, cho nên hoài nghi đây là do Trung Quốc thiết lập âm mưu nhằm cướp đoạt danh xưng thánh địa Phật giáo của bọn họ, thậm chí cho rằng hai bức tượng Đẳng Thân của Phật tổ kia cũng đã bị động tay chân, vì thế bọn họ chỉ có thể dùng thủ đoạn này để chứng minh Phật tử kia là giả.
Vẻ mặt của mấy vị thượng sư chùa Đại Chiêu trở nên khó coi, rõ ràng là đối phương không tin bọn họ, vì thế nên mới cố ý bày ra trò như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ lại không thể ngăn cản, bằng không rất dễ khiến người khác cảm thấy bọn họ có tật giật mình.
Giữa lúc mấy vị thượng sư của chùa Đại Chiêu đang tự hỏi nên ứng đối như thế nào, đột nhiên giọng nói thanh thúy của Phương Bảo Bảo lại truyền ra một lần nữa.
"Làm càn!"
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Phương Bảo Bảo, liền thấy khuôn mặt non nớt của Phương Bảo Bảo tràn đầy vẻ nghiêm túc, nổi giận nói: "Từ hơn hai ngàn năm trước bản đạo vì truyền đạo thiên hạ, lưu lại ba tượng Đẳng Thân, trấn áp chư tà, khiến Phật pháp bất diệt, vậy mà các ngươi dám chất vấn thân phận của bản tọa, chẳng lẽ là muốn khi sư diệt tổ?"
Khi sư diệt tổ, đây là một tội lớn, nhất là còn do chính miệng Phương Bảo Bảo, người đảm nhiệm thân phận Phật tử nói ra, vẻ mặt những tăng nhân Ấn Độ này cũng là hơi thay đổi một chút, nhưng mấy vị lão tăng kia vẫn mạnh mẽ chống đỡ, bởi vì bọn họ đã không còn đường rút lui, nếu như lần này không thể chứng minh Phật tử là giả, như vậy chờ đến khi chuyện ngày hôm nay truyền đi, nhất định bọn họ sẽ bị toàn bộ tín đồ trên thế giới nhục mạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận