Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1016: Tiểu vương bát đản

Chương 1016: Tiểu vương bát đản
Ở trong lòng Phương Minh, Lưu Nguyệt vẫn luôn mang hình tượng không đường hoàng, dường như không có chuyện gì có thể khiến cậu ta để ở trong lòng.
Mãi mãi một bộ cà lơ phất phơ, luôn là dáng vẻ việc chẳng liên quan gì đến mình, cho nên khi cậu nhìn thấy sát khí vừa lóe lên trong mắt Lưu Nguyệt. Điều này khiến Phương Minh tin chắc rằng, Lưu Nguyệt có thù hận mãnh liệt với ba cường giả có thể phụ thể vào ba vị thiên vương còn lại.
"Phương Minh, có một số chuyện nước còn sâu hơn cả tưởng tượng của cậu, Thánh chủ đời trước của tổ chức Hắc Xà chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Cấp, còn kém thiên vương một bước, nhưng ngay cả nhà họ Phương các cậu có lão tổ thiên vương tọa trấn, vẫn không cách nào tiến vào cõi âm, chuyện này có ý nghĩa thế nào cậu biết không?"
Ánh mắt Lưu Nguyệt nhìn về phía Phương Minh, trên mặt Phương Minh hiện lên vẻ suy tư.
Tới cảnh giới này của cậu đương nhiên biết, giới tu luyện vẫn có vài vị cường giả thiên vương tồn tại, mượn nhà họ Phương cùng Tông Thánh Cung đến nói, giới tu luyện ít nhất đã có hai vị lão tổ thiên vương, chỉ có điều nhà họ Phương cùng Tông Thánh Cung không có chút liên quan gì tới cõi âm, chớ nói chi là còn có một con đường đi thông tới cõi âm.
"Tổ chức Hắc Xà không hề đơn giản như những gì cậu đang tưởng tượng đâu, người sáng lập tổ chức Hắc Xà đến từ chính cõi âm, mà ba cường giả có thể phụ thể cũng tới từ cõi âm, là tùy tùng của người sáng lập tổ chức Hắc Xà, kể cả Thánh chủ đời trước."
Vẻ mặt Lưu Nguyệt khó có được nghiêm túc hẳn lên, mà cuối cùng Phương Minh cũng hiểu, vì sao tổ chức Hắc Xà lại có quan hệ mật thiết với cõi âm như vậy, ngay cả người sáng lập cũng tới từ cõi âm, còn có cái gì để nói nữa chứ?
"Người sáng lập kia còn đang ở cõi âm?"
"Cái này thì tôi không biết, trên thực tế sau khi người sáng lập sáng tạo ra tổ chức Hắc Xà lập tức rời đi, giao toàn bộ tổ chức Hắc Xà cho bốn vị tùy tùng của hắn quản lý, chẳng qua ngoại trừ Thánh chủ mỗi đời, ba người khác trừ phi là thời khắc đặc thù, nếu không tuyệt đối sẽ không hiện thân, bởi vì nếu bọn họ muốn hiện thân cần phải bỏ ra một cái giá không nhỏ."
Lưu Nguyệt lắc đầu, những gì anh ta biết đều được lấy từ trí nhớ của Thánh chủ đời trước, mà trong trí nhớ của Thánh chủ ấy, tin tức về người sáng lập kia hoàn toàn mơ hồ, cũng không phải vì Thánh chủ này không biết người sáng lập là ai, mà là vì phần ký ức ấy đã bị người lu mờ hóa, về phần người làm như vậy là ai, Phương Minh cùng Lưu Nguyệt cũng có thể đoán được.
"Nhìn như vậy, rất có thể người sáng lập kia có chức vị cao ở cõi âm, cho nên không dám để lộ vấn đề này ra, cũng không biết vị này thuộc về ngoại cõi âm hay là nội cõi âm."
Ngoại cõi âm cùng nội cõi âm là cách Phương Minh phân chia cõi âm, cái gọi là ngoại cõi âm chính là bộ phận hệ thống cõi âm có trách nhiệm giao thiệp cùng dương gian, cũng giống với đầu trâu mặt ngựa cùng phán quan, mà nội cõi âm lại chỉ những quỷ tu ở cõi âm kia, những quỷ này gần như không có bất kỳ liên hệ gì với dương gian.
"Không có đủ thực lực thì đừng đi tìm hiểu một số bí mật, nếu không ngay cả ngươi chết như thế nào cũng không biết, đều cút xuống đây cho ta."
Giọng nói của Thánh hậu lại truyền ra một lần nữa, Phương Minh cùng Lưu Nguyệt liếc nhau, hai trên mặt người đều lộ ra vẻ hậm hực, sau đó lập tức đi ra khỏi động phủ bắt đầu hướng thẳng về vùng trung tâm kia.
Lại đi tới vùng dung nham dưới lòng đất, Thánh hậu vẫn đang ở bên trong nham thạch kia, tuy rằng vẫn mặc váy hồng nhưng đã không còn loại khí chất lười biếng quyến rũ lúc đầu nữa, lúc này Thánh hậu ngồi thẳng nghiêm chỉnh, có vẻ thánh khiết cao nhã.
Lưu Nguyệt vừa thấy một màn như vậy lập tức bĩu môi, anh ta là người hiểu rõ Thánh hậu nhất, trước đây Thánh hậu vẫn luôn mang bộ dáng hư hỏng không đứng đắn, làm gì đã ngồi nghiêm chỉnh như thế bao giờ?
"Hai tên nhóc các ngươi bớt gây chuyện cho ta, bí mật của tổ chức Hắc Xà không phải là thứ các ngươi có thể phỏng đoán, ngươi chết cũng chẳng sao, thế nhưng không nên kéo theo bản Thánh hậu, tránh đến lúc đó Chính ca lại tưởng bổn hậu làm hại ngươi."
Chính ca?
Khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, xưng hô thế này thật khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
"Nếu Thánh hậu đã nhận ra cha cháu, hơn nữa hai người còn thân thiết như anh em, vậy cháu xin cả gan gọi Thánh hậu là cô, không biết cô có thể nói cho cháu biết nguyên nhân cha cháu muốn tới cõi âm không?"
Nghe được lời nói của Phương Minh, trên mặt Lưu Nguyệt lộ ra vẻ mặt xem kịch vui, quả nhiên Phương Minh cũng không phải đèn cạn dầu, chuyện này có liên quan đến gia sự nhà họ Phương, anh ta cứ đứng một bên nhìn là được.
Khuôn mặt Thánh hậu lại chìm thêm vài phần, đương nhiên bà ấy biết Phương Minh nói lời này là có ý gì, không có gì hơn ngoài việc muốn biểu đạt một điểm, chẳng qua bà chỉ là một nghĩa muội cha tôi nhận thôi, tôi mới thực sự là con trai của cha tôi, mới là người thân có huyết thống với ông ấy.
"Ha ha, một tiếng cô này của ngươi ta không nhận nổi, bổn hậu chẳng thân thiết gì với các ngươi, về phần nguyên nhân vì sao cha ngươi lại đến cõi âm, ngươi có thể tự mình đến cõi âm để điều tra."
Đôi mày phượng của Thánh hậu nhếch lên, thằng nhóc này muốn khiến mình ngồi vững tầng quan hệ anh em với Chính ca, sao mình có thể để cậu ta được như ý.
"Thánh hậu là hậu duệ của Phượng Hoàng, vài lần niết bàn, theo lẽ thường hẳn đã sống hơn một nghìn năm."
Chính diện không được, Phương Minh chỉ có thể công kích từ mặt bên, ý tứ rất rõ ràng, lão yêu quái như bà đã sống hơn mấy trăm nghìn năm, không cần nhớ thương cha tôi làm gì.
"Tuổi thọ của nhân loại làm sao có thể so sánh với tuổi thọ của bộ tộc Hỏa Phượng, dựa theo cách tính tuổi của Nhân tộc các ngươi, bổn hậu còn đang ở độ tuổi phong vận."
Thánh hậu dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Phương Minh, nếu đổi lại là bất kỳ một người nào khác dám nói vậy với bà ấy, bà ấy đã sớm một tát đập chết, nhưng tên nhóc trước mắt này lại không thể, dù sao đây cũng là con của Chính ca, nếu mình đập chết cậu ta làm sao có thể ăn nói với Chính ca đây?
"Đúng vậy, Thánh hậu đang ở độ tuổi phong vận, chỉ đáng tiếc trên đời này huyết mạch Phượng Hoàng thật sự quá ít, ngay cả huyết mạch thần thú khác đoán chừng cũng không nhiều, cho nên Thánh hậu đến tuổi này rồi mà vẫn còn độc thân, nếu cha tôi biết chuyện này có lẽ sẽ cảm thấy đau lòng thay Thánh hậu."
"Tên tiểu vương bát đản này!"
Trong lòng Thánh hậu đã phát điên, tiểu vương bát đản trước mắt bà ấy đang mượn cơ hội để châm chọc bà ấy là gái ế không gả được, đương nhiên cũng đang âm thầm ám chỉ việc bà ấy và Chính ca là hai người không cùng chủng tộc.
"Ngươi có biết, sau khi tu luyện tới cảnh giới nhất định đã không còn sự phân biệt chủng tộc nữa, cái gọi là hình thái căn bản cũng không tính là gì."
Lạnh lùng liếc Phương Minh một cái, Thánh hậu phản kích: "Tu luyện là một quá trình dài dòng, phải tranh tài với trời, đối với người tu luyện, cái gọi là suốt đời của người bình thường thật chẳng đáng gì, chỉ là muối bỏ biển mà thôi."
Lúc này, đến phiên Phương Minh có chút không nói nổi.
Cậu hiểu ý của Thánh hậu, bà ấy muốn nói mẹ mình chỉ là người thường, tối đa cũng chỉ có thể sống được trăm năm, đối với người bình thường, có lẽ thời gian trăm năm đã có thể coi là không ngắn, nhưng đối với người tu luyện, nhất là cường giả cấp bậc thiên vương, thời gian ấy thực sự không thể tính là nhiều.
Phương Minh không thể xác định rõ lão tổ nhà họ Phương đã sống được bao nhiêu năm, nhưng dựa theo bối phận, chắc chắn đã sống được chừng hai ba trăm năm.
Thấy Phương Minh im lặng, trên mặt Thánh hậu lộ ra vẻ đắc ý, tên nhóc con này muốn đấu võ mồm với bổn hậu sao? Trước đây ngay cả Chính ca cũng không nói lại ta, nói gì tên tiểu vương bát đản như cậu.
"Thánh hậu nói rất đúng, người thường thực sự không cách nào so sánh với người tu luyện được, nhưng chính bởi vì cuộc đời của người tu luyện quá dài, mới càng cần có một thứ gì đó chứng minh bọn họ đã từng tồn tại, mà có thứ gì có thể minh chứng rõ ràng sự tồn tại của bọn họ hơn huyết mạch truyền thừa đây?"
Phương Minh đối chọi gay gắt, cho dù ngươi có thực lực mạnh mẽ tới mức nào, có thể sống suốt ngàn năm, nhưng cuối cùng không phải cũng hóa thành một mảnh đất vàng sao? Nếu không lưu lại huyết mạch, đến cuối cùng liệu còn có ai nhớ tới sự hiện hữu của ngươi không?
Sở dĩ Phương Minh nói như vậy là vì cậu biết, nếu hai chủng tộc khác biệt kết hợp lại sẽ gặp phải tình huống khó có thể sinh sản đời sau, mà chủng tộc càng mạnh mẽ thì điều này lại càng đúng.
Hỏa Phượng là hậu duệ của Phượng Hoàng, mà vì sao thần thú lại thưa thớt như vậy? Cũng là vì thần thú rất khó sinh sản hậu đại, ngay cả thần thú kết hợp với nhau còn khó như vậy, chớ nói chi kết hợp với chủng tộc không có huyết mạch thần thú.
Trong ba tội bất hiếu, không có hậu nhân là tội lớn nhất, cho dù cuối cùng bà có thể đến với cha tôi, nhưng bà không thể lưu lại con nối dòng thì có tác dụng gì?
"Tên nhóc khốn nạn, ngươi thật sự cho rằng bổn hậu không làm gì được ngươi sao?"
Rốt cục Thánh hậu cũng không nhịn nổi nữa, bởi vì từng câu từng chữ Phương Minh nói đã đâm thấu xương sườn mềm của bà ấy, ngoại trừ việc Chính ca chỉ coi bà ấy như em gái, còn một nguyên nhân khác ngăn cản không cho hai người đến với nhau.
Với tư cách là hậu thế cuối cùng còn sót lại của Hỏa Phượng tộc, trên người Thánh hậu mang theo trách nhiệm kéo dài hậu đại, nhưng nếu bà ấy kết hợp cùng nhân loại, có thể sinh được đời sau hay không chính Thánh hậu cũng không chắc chắn, hơn nữa khả năng có thể còn rất nhỏ.
Rầm!
Thánh hậu đứng lên, căm tức trừng Phương Minh, chẳng qua Phương Minh cũng không sợ, cứ như vậy nhìn thẳng đối phương.
Hồi lâu sau, Thánh hậu thu hồi uy áp, một lần nữa xếp bằng trong nham thạch, bởi vì bà ấy biết cho dù có uy hiếp Phương Minh cũng không có ích lợi gì, tiểu vương bát đản này đã chắc chắn bản thân mình sẽ không xuống tay với cậu ta.
Đừng nói giết cậu ta, cho dù chỉ đả thương cậu ta thôi mình cũng phải cân nhắc liên tục.
Một lúc sau, Thánh hậu thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn biết nguyên nhân vì sao cha ngươi phải đến cõi âm? Ta có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân, nhưng ngươi xác định ngươi thật sự muốn biết sao? Bởi một khi biết, đồng nghĩa với ngươi sẽ bước vào một vòng xoáy khổng lồ, cả đời không thể bứt ra."
"Mặc kệ có bao nhiêu vòng xoáy, nếu cha tôi đã bước vào đương nhiên tôi sẽ không đứng nhìn bàng quan."
Thánh hậu nhìn chằm chằm Phương Minh, cái kiên định cùng kiên quyết này sao có thể giống Chính ca ngày ấy như thế… Không hổ là mầm móng của Chính ca.
"Đây là con đường ngươi tự chọn, đi theo ta."
Thánh hậu thu hồi ánh mắt, thân thể chuyển động, nham thạch nóng chảy phía dưới bà ấy bắt đầu cuồn cuộn, một đường hầm to lớn xuất hiện, nơi đó có tầng tầng bậc thang.
Một màn này khiến tròng mắt Lưu Nguyệt co rút lại một chút, trước khi Thánh hậu tiếp nhận tổ chức Hắc Xà, đại bản doanh của tổ chức không phải ở nơi này, là Thánh hậu đã chuyển đại bản doanh tới bên trong miệng núi lửa này.
Mà từ sau khi di chuyển qua đây, Thánh hậu chưa bao giờ rời khỏi nơi này, toàn bộ thành viên của tổ chức đều cảm thấy hẳn Thánh hậu phải ở chỗ này hấp thu năng lượng thuộc tính Hỏa mới tu luyện được, thế nhưng xem ra chân tướng không chỉ đơn giản như vậy.
Thánh hậu, rõ ràng là vì bảo vệ thông đạo phía dưới nham thạch nóng chảy này.
"Ngươi cũng muốn đi vào sao? Sau khi đi vào, tất cả nhận tri của ngươi đều sẽ bị phá vỡ."
Ánh mắt Thánh hậu nhìn về phía Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt bĩu môi, đáp: "Nhân sinh không thú vị như vậy, nếu có thể tìm một chuyện thú vị hơn để làm không phải càng tốt sao?"
Lời này, đã chứng tỏ thái độ anh ta.
Thánh hậu không nói nữa, dẫn đầu đi vào thông đạo, mà Phương Minh cùng Lưu Nguyệt thì theo sát phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận