Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 671: Nợ máu nên trả bằng máu

Chương 671: Nợ máu nên trả bằng máu
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
----------------------
Trời tối người yên!
Vương Tử Kỳ đã trở lại ký túc xá đi, giờ phút này thao trường chỉ còn lại Phương Minh một người.
Nhìn bức tượng điêu khắc thuộc về mình này, còn có cặp mặt phía trên điêu khắc kia, trong lòng Phương Minh cũng có cảm thán, mới thời gian một năm mà bức tượng này đã xuất hiện mắt, đợi tới lúc toàn bộ ngũ quan trên mặt bức tượng xuất hiện, cũng chính là lúc cậu nên thu hoạch.
Cũng giống vậy, lúc trước sở dĩ thả người nọ rời khỏi, không phải bởi vì thân phận người nhà họ Phương của đối phương, mà là vì lấy cảnh giới bây giờ của cậu, người không đạt tới Địa Cấp tầng tám căn bản không phá hư đượcbức tượng này.
Điêu khắc này là dùng máu tươi của cậu ngưng tụ mà thành, cho nên bức tượng này vẫn tồn tại liên hệ với cậu, mà thực lực của cậu được đề thăng đồng dạng cũng tặng lại ở trên bức tượng này.
Nếu như người bình thường không sinh lòng ác niệm hoặc là tà niệm thì không sao, một khi có ý đồ gì với bức tượng này, hoặc là muốn phải phá hư điêu khắc, liền sẽ gặp phải điêu khắc phản kích, chỉ riêng uy áp có thể so với Địa Cấp tầng tám, liền không phải cường giả Địa Cấp tầng tám bình thường có thể thừa nhận.
Đương nhiên Phương Minh cũng nhìn thấy Vương Tử Kỳ, chỉ là cậu quyết định khônghiện thân trước mắt Vương Tử Kỳ, nguyên nhân rất đơn giản, chút tình cảm kia của Kỳ Kỳ đối với cậu trong lòng cậu rất rõ ràng, chẳng qua cậu chỉ xem Kỳ Kỳ như em gái mà thôi, không suy nghĩ tới những phương diện khác.
Cho nên vẫn không gặp nhau thì tốt hơn, thời gian dài, đương nhiên Kỳ Kỳ cũng sẽ quên chính mình đi, huống chi với tư cách là Viện Y Họcđứng đầu toàn quốc, trong trường học không thiếu thanh niên tài tuấn, nhất định Kỳ Kỳ sẽ có thể gặp được nam sinh ưu tú trên mọi phương diện.
Chẳng qua ngoại trừ nguyên nhân này ra, còn một nguyên nhân rất quan trọng kháckhiến Phương Minh quyết định không hiện thân.
Nhà họ Mục!
Nhà họ Mục đã từng điều tra tình huống của người bên cạnh mình, biết quan hệ của mình cùng nhà họ Hoa là thân mật nhất, cho nên xuống tay với nhà họ Hoa, nếu để cho bọn họ biết quan hệ của mình cùng Kỳ Kỳ, sợ rằng cũng sẽ không bỏ qua cho Kỳ Kỳ.
Mặc dù hiện tại mình không e ngại nhà họ Mục, nhưng rốt cục Kỳ Kỳ là người thường, nếu như nhà họ Mục muốn xuống tay, căn bản Kỳ Kỳ không có khả năng tránh thoát được, cho nên trước khi chuyện của nhà họ Mục được giải quyết, vẫn nên giữ vững cự tuyệt cùng Kỳ Kỳ thì hơn.
Ngoại trừ Kỳ Kỳ, còn có mẹ ruột của mình bên kia cũng giống như vậy, trước khi chưa giải quyết xong chuyện nhà họ Mục, Phương Minh đều không có ý định liên hệ bọn họ.
Mà đối với Tử Du ở thủ đô, Phương Minh cũng không phải lo lắng, chỉ cần Tử Du không rời khỏi đại học Thủy Mộc, vậy an nguy của cô liền không có vấn đề, đại học Thủy Mộc là trường đại học đứng đầu cả nước, bên trong tàng long ngọa hổ, cho dù nhà họ Mục cũng không dám đến bên trong.
Có lẽ xã hội lưu manh hoặc là bệnh tâm thần có thể gây sự đả thương ngườiở đại học Thủy Mộc, nhưng người tu luyện tuyệt đối không thể nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao, trước đây khi Lăng Dao ở bên trong đại học Thủy Mộc không hề gặp phải nguy hiểm, nhưng vừa ra cửa trường học, liền có người tu luyện đợi ở đó.
Đương nhiên, không chỉ là đại học Thủy Mộc như vậy, trong thủ đô còn có một trường đại học khác là đại học Yến Kinh cũng giống như vậy, nhưng khác với đại học Thủy Mộc ở chỗ, trong trườngđại học Yến Kinh, căn bản yêu ma quỷ quái loại vật âm tà bực này không dám tới gần, một khi tiến vào sẽ bị trấn áp tới hồn phi phách tántrong nháy mắt.
Trước người Phương Minh xuất hiện một thùng Dịch Thần Linh, Dịch Thần Linh này được chứa đựng ở trong bảo tháp, mà trong khoảng thời gian này Phương Minh cũng phát hiện một biến hóa của bảo tháp, đó chính là khi tay cậu đặt ở trên ấn ký Trường Sinh Quan Tưởng Hoa nơi ngực, tâm niệm vừa động lập tức có thể lấy hết các thứ được chứa đựng trong tầng một ra.
Có thể lấy đồ ra, nhưng lại không thể bỏ mấy thứ khác vào.
Thùng Dịch Thần Linh nàytrực tiếp đổ lên bên trên tượng điêu khắc, rất nhanh liền thẩm thấu đến bên trong tượng điêu khắc bị triệt để hấp thu, dưới bầu trời đêm này, Phương Minh có thể thấy rõ điêu khắc lóe ra một tầng ánh sáng màu bạc, càng thêm thánh khiết vài phầnso với ban đầu.
Sau khi làm xong một bước này, Phương Minh rời khỏi trường học, chẳng qua cậu không trở lại nhà họ Diệp, sau khi lái xe rời khỏi vườn trường, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Hoa Minh Minh, không bao lâu sau Hoa Minh Minh đã lái xe đi tới cửa trường học.
"Đi Vô Tích!"
"Có lầm hay không, đã khuyathế này còn chạy đến Vô Tích?"
Hoa Minh Minh nghe Phương Minh báo ra chỗ muốn đến, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hiện tại cũng đã sắp mười hai giờ đêm, lúc này dĩ nhiên chạy đếnVô Tích, chỉ là lái xe đều phải ba bốn giờ.
"Cậu muốn báo thù sao?" Phương Minh hỏi ngược một câu.
Hoa Minh Minh sửng sốt một chút, lập tức liền đã hiểu rõ ý trong lời nói của Phương Minh, không nói hai lời nổ máy xe lập tức đi về hướng đường cao tốc.
"Đám con rùa hãm hại nhà tôi ở Vô Tích đúng không, một hồi tới nơi cho tôimột cơ hội động thủ."
Phương Minh không tiếp tục để ý tới Hoa Minh Minh, mà là ngồi ở chỗ ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần, mà Hoa Minh Minh cũng nóng lòng báo thù, xe một đường chạy như bay, lộ trình vốn cần bốn năm giờ, dĩ nhiên bị hắn chỉ dùng hơn ba giờ đã lái tới.
Vô Tích Thái Hồ Thanh Y phủ!
Một năm trước, Thanh Y phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng mà một năm sau trước cửa nơi này thanh vắng đìu hiu, bên trong cũng tối đen một mảnh, xích sắt trên cửa sắt càng là rỉ sét loang lỗ.
"Phương Minh, chúng ta tới đây nơi làm gì? Ở đây vừa nhìn đã biết không có người ở." Hoa Minh Minh nương theo đèn xe chỉ có thể nhìn đến dáng dấp quạnh quẽ ở cửa lớn Thanh Y phủ, hiếu kỳ hỏi.
"Chuyện này không cần cậu chú ý, cậu tìm một khách sạn trong thành phố này nghỉ ngơi một chút, chờ tôi điện thoại cho cậu."
Phương Minh từ trên xe bước xuống, lưu cho Hoa Minh Minh một câu nói kia sau đó liền trực tiếp đi về phía cửa lớn Thanh Y phủ.
"Ôi, tôi nói tại sao cậu cứ thích thần thần bí bí, cửa lớn này đã bị khóa rồi, cậu..."
Nhìn bóng lưng Phương Minh rời đi, Hoa Minh Minh nói được nửa câu liền im bặt mà dừng, ở trong tầm mắt của hắn, Phương Minh đi tới trước cửa sắt này, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm một cái, cả người trực tiếp bay qua cửa sắt, biến mất ở chỗ sâu bên trong cửa lớn.
"Quên đi, tôi đi trước ngủ một giấc, chạy xe suốt mấy giờ cũng đủ mệt."
Hoa Minh Minh lái xe rời khỏi, mà Phương Minh thì lạichậm rãi đi tới bên trong Thanh Y phủ, mặc dù đã trôi qua một năm, vết máu ban đầu đã bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mà vẫn là âm phong trận trận, ở một số phòng ốc thậm chí trên đất trống cũng có thể thấy một số bùa cùng đạo cụ được lưu lại sau khi pháp sư làm phép xong.
"163 vị huynh đệ, các người là vì tôi mà chết, nợ máu này tôi sẽ tới đòi lại thay các người."
Phương Minh nói nhỏ, mà theo thanh âm của cậu hạ xuống, một cỗ âm phong nổi lên, mang theo tiếng thét phảng phất như đang đáp lại cậu, đây là nhữngtinh nhuệ của Thanh Y Môn bị nhà họ Mục tàn sát lúc trước, cho dù thời gian qua đi một năm, tuy nhiên vẫn có oán niệm ở lại nơi này.
Ngày nào chưa diệt trừ nhà họ Mục, oán niệm này hẳn sẽ còn không tiêu tán.
Trên quảng trường bên trong Thanh Y phủ, Phương Minh ngồi ở trên một cái ghế, sau đó trực tiếp tiến vào trạng thái nhắm mắt dưỡng thần.
Sương sớm cuối mùa thu rơi xuống, quần áo Phương Minh cũng đã bị thấm ướt, khí lạnh tràn ngập toàn bộ bên trong phủ, toàn bộ Thanh Y phủ hoàn toàn yên tĩnh, thẳng đến một tiếng tiếng chim hót truyền đến, quạ đen khóc kêu phá vỡ phần yên tĩnh này.
Phương Minh mở mắt, khóe miệng hơi hơi cong lên, rốt cục người nhà họ Mục cũng tới.
"Phương Minh, ngày hôm nay tử kỳ của mày tới rồi."
Một tiếng quát chói tai từ đằng xa truyền đến, lại sau đó liền có mười mấy bóng ngườixông tới, mười mấy bóng người này nhìn chằm chằm Phương Minh như hổ đói, sau đó tách ra hai bên, để mấy người phía sau đi lên đầu cùng.
Tam trưởng lão nhà họ Mục Mục Nghiêm nhìn Phương Minhnghênh ngang ngồi trên ghế, trên gương mặt già nua có vẻ kinh ngạc thoáng qua, thời gian một năm, tiểu tử trước mắt này dĩ nhiên liền đột phá tới Địa Cấp tầng hai, tốc độ tu luyện này quả nhiên là kinh khủng.
"Phương Minh, nhìn thấy tam trưởng lão nhà họ Mục tao còn dám ngồi như vậy, mày thật đúng là làm càn."
Người trẻ tuổi nhà họ Mục mở miệng lúc trước lần thứ hai quát lớn, dưới cái nhìn của bọn họ, Phương Minh nhìn thấy tam trưởng lão cùng bọn họ, hẳn là nên mang vẻ lạnh run sợ hãi, nhưng vẻ mặt Phương Minhtrước mắt quá bình tĩnh, hơn nữa trên mặt thậm chí còn lộ ra dáng tươi cười.
"Xem ra hẳn là sau lưng mày còn có người, nếu lão phu đã đến, vậy hãy để cho người sau lưng mày ra đi."
Mục Nghiêm liếc nhìn Phương Minh, lại thả cảm tri của mình ra toàn lực đi cảm thụ xung quanh, trong suy nghĩ của hắn sở dĩ Phương Minh sẽ không hề sợ hãi như vậy ngồi ở chỗ kia, hẳn là có người sau lưng làm chỗ dựa, hoặc là người nọ liền mai phục tại xung quanh.
Chẳng qua lập tức sắc mặt của Mục Nghiêm liền có chút khó coi, bởi vì sau khi hắn dò xét nơi đây một lượt, vẫn không phát hiện được có bất kỳ hơi thở nào khác tồn tại, loại tình huống này chỉ có hai loại khả năng, hoặc là xung quanh không có ai, hoặc là thực lực của đối phương ở trên hắn khiến hắn không phát hiện được, hoặc là đối phương am hiểu thuật ẩn nấp.
"Rốt cục các người cũng tới, biết vì sao tôilại chọn nơi này không?"
Phương Minh mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu đùa bỡn móng tay mình, âm thanh lạnh như băng truyền ra, "Bởi vì nơi này có 163 oan hồn người vô tộibị nhà họ Mục các người tàn sát, chỉ có giết chết tất cả các ngườiở ngay trước mặt bọn họ, mới có thể để cho những oan hồn này ngủ yên."
Sau khi nghe thấy những lời Phương Minh nói, toàn bộ người nhà họ Mục đều ngẩn ra, chẳng qua lập tức những người tuổi trẻ kia liền cất tiếng cười to.
"Thực sự là dõng dạc, cảnh giới có đột phá liền coi chính mình rất mạnh mẽ? Thật đúng là bành trướng, tam trưởng lão, tôi xin được ra xuất chiến bắt người này lại."
Một quản sự nhà họ Mục theo mà đến, hơn 40 tuổi, Địa Cấp tầng ba, trong giới tu luyện coi như là nhân vật có số má.
"Ừm, chẳng qua chú ý một chút, cẩn thận người này giở trò lừa gạt."
Mục Nghiêm gật đầu, Địa Cấp tầng ba đối phó Địa Cấp tầng hai là không thành vấn đề, còn hắn thì phòng bị bốn phía, nếu quả thật có mai phục, cũng sẽ lập tức bị hắn phát hiện ra.
"Tam trưởng lão yên tâm, đối phó tiểu tử này, mấy chiêu là có thể bắt được."
Quản sự nhà họ Mục có tự tin này, tới cấp bậc Địa Cấp, mỗi một cảnh giới đều có chênh lệch rất lớn, cao hơn một cảnh giới đối phó thấp hơn cảnh giới, dễ dàng như người lớn đối phó với trẻ nhỏ vậy.
"Phương Minh, tao khuyên mày tốt nhất là nên ngoan ngoãn quỳ xuống, đợi khi tao ra tay thì sẽ không còn dễ chịu như thế đâu."
Phương Minh ngẩng đầu lên,thu hồi tầm mắt từ móng tay mình, đưa mắt nhìn hướng quản sự nhà họ Mục, mà trong nháy mắt khi quản sự nhà họ Mục tiếp xúc với ánh mắt Phương Minh, thân thể trở nên run lên, không biết vì sao, màn đối mắt mới vừa rồi kia khiến trong lòng hắn đột nhiên có chút phát lạnh, giống như bị một vị cường giả theo dõi vậy, chẳng qua rất nhanh hắn liền xua tan hết loại ý niệm này, Phương Minh chẳng qua chỉ là Địa Cấp tầng hai, thế nào lại là cường giả.
"Chư quân nhìn kỹ, nợ máu liền từ trên người hắn bắt đầu trước."
Âm thanh lạnh như băng từ trong miệng Phương Minh truyền ra, mà sau một khắc, toàn bộtất cả đệ tử nhà họ Mục đều kêu lên sợ hãi, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn một màn trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận