Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 934: Gia yến nhà họ Lăng (2)

Chương 934: Gia yến nhà họ Lăng (2)
"Nhà họ Lâm thật đúng là lòng lang dạ sói, nếu trước đây không có ông cụ đề bạt, tối đa cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng mà thôi, lúc ông cụ còn tại thế không biết đã tới cửa bao nhiêu lần. Thế mà từ khi ông cụ đi, một năm hắn chỉ đến một hai lần, hiện tại thì hay rồi, còn không thèm tới."
Lăng Cương cũng mang vẻ mặt phẫn nộ, người khác không đến thì cũng thôi, thế nhưng tên này có một tầng quan hệ thông gia với nhà mình, hơn nữa còn dựa vào nhà họ Lăng bọn họ mới thăng tiến được mà bây giờ lại cố ý không nhìn nhà họ Lăng bọn họ.
Nghe giọng điệu của đám con cháu, vẻ mặt Lăng Mộ Sơn có chút xấu hổ, bởi vì người gả cho nhà họ Lâm bên kia chính là con gái hắn, vốn trước đây ông cụ còn phản đối mối hôn nhân này, bởi vì ông cụ nói tâm tính người nhà họ Lâm như con buôn, không phải loại đàng hoàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không chịu nổi con gái mình kiên trì, cũng chỉ có thể đồng ý.
"Hẳn Gia Di cũng sắp trở lại rồi đúng không?"
Lăng Cương cũng đã nhận ra lời mình nói có chút không đúng, dời đi trọng tâm câu chuyện.
Nghe được Gia Di, trên mặt Lăng Mộ Chính hiện lên một nụ cười, Gia Di là con gái của hắn, hơn nữa còn được gả cho nhà họ Nghiêm, tuy rằng nhà họ Nghiêm không phải một trong chín gia tộc lớn, nhưng hiện nay vị kia của nhà họ Nghiêm có xu thế thăng tiến rất nhanh, đã là chư hầu một phương, rất có khả năng có thể tiến thêm một bước nữa, bước vào cấp độ Trưởng lão
"Ừm, Gia Di mới gọi điện thoại cho anh, con bé sẽ về cùng Tiến Đào."
"Vậy được, em đi thăm mẹ trước."
Lăng Cương gật đầu, lướt qua sảnh lớn đi về phía hậu viện, ở nơi này, bà cụ vừa phơi nắng vừa lôi kéo tay của Phương Minh nói chuyện phiếm, về phần mấy tiểu bối khác thì lại ngồi cách đó không xa, có người chơi điện thoại di động, cũng có người đang âm thầm trao đổi chuyện công việc.
Thấy đứa cháu ngoại này của mình, trong lòng Lăng Cương vẫn có chút nhút nhát, một người tiêu diệt tất cả người nhà họ Dương, mà nhà họ Dương cũng không phải gia tộc bình thường, nhưng cho dù như vậy cậu còn có thể hoàn hảo không hao tổn gì ngồi ở chỗ này, đối mặt với một người trâu bò như thế làm sao hắn có thể không sợ?
"Mẹ, hôm nay tâm tình không tồi ạ?"
"Đó là đương nhiên, cháu ngoại của mẹ đến thăm mẹ, tâm tình của mẹ có thể không tốt sao?"
Bà cụ lôi kéo tay của Phương Minh cười ha hả không muốn buông ra, Phương Minh cũng tùy ý bà cụ lôi kéo, quay qua mỉm cười với chú nhỏ của mình.
"Chú nhỏ, bà nội thực sự rất bất công, từ sau khi Phương Minh qua đây vẫn luôn lôi kéo một mình Phương Minh, không biết rốt cục chúng cháu có còn là cháu nội của bà hay không đây..."
"Đúng vậy, từ sau khi cháu lớn lên, bà nội vẫn chưa từng kéo tay cháu lần nào, thực sự là ước ao..." Những tên tiểu bối này nửa đùa nửa thật nói.
"Tên nhóc cháu, ngày xưa cháu gây họa xong không phải toàn trốn sau lưng bà cụ sao?"
Bà cụ trừng mắt liếc một người cháu trai của mình, bà đã già rồi, thật sự rất thích niềm vui quây quần gia đình như thế này, sau đi đến Quỷ Môn Quan một chuyến bà đã nhìn thấy rõ ràng, thiên hạ này nào có gia tộc nào không lụn bại, nhà họ Lăng có suy bại thì cũng mạnh mẽ hơn gia tộc khác nhiều lắm, ít nhất đời sau là không cần lo ăn lo mặc, vậy là được rồi, cũng sẽ không bị người khác tính toán, chí ít có thể bảo đảm gia tộc được bình an.
Ngay khi hậu viện đang vui vẻ hòa thuận thì nơi sảnh lớn, một đôi thanh niên nam nữ cùng đi đến.
"Cha, chú hai."
"Cha vợ, cục trưởng Lăng."
"Gia Di cùng Tiến Đào đến rồi sao?"
Thấy con gái cùng con rể mình, trên mặt Lăng Mộ Chính lộ ra vẻ hài lòng, lúc này con rể mình tới cửa đã thể hiện sự tôn trọng đối với nhà họ Lăng, đối với chính mình.
"Cha vợ, vốn là cha con muốn đích thân tới thăm, chỉ là vì sau khi vào thủ đô lại có chút chuyện bên phía trưởng lão cho nên đã qua bên kia rồi, cha con nói con giải thích với cha vợ một chút." Nghiêm Tiến Đào vừa cười vừa nói.
"Bí thư Nghiêm có phần tâm này là đã quá đủ rồi, ông ấy là người bận rộn, sau khi đến thủ đô chắc chắn có rất nhiều chuyện cần bận rộn."
Lăng Mộ Chính lắc đầu, tuy rằng hắn biết thằng con rể này của mình chỉ đang nói mấy lời khách sáo thôi. Người ta đường đường là đại tướng nơi biên cương làm sao có thể tới thăm hỏi nhà mình dịp cuối năm được.
"Cha, bà nội đang ở bên trong ạ? Chúng con đi vào thăm hỏi bà nội trước đã."
"Được, vào đi thôi."
Hậu viện, sau khi Lăng Gia Di cùng Nghiêm Tiến Đào bước vào, toàn bộ tiểu bối nhà họ Lăng đều đứng lên.
"Chị, anh rể, hai người đã tới."
"Anh rể, anh lại đẹp trai và xuất sắc hơn rồi."
"Chị, làn da chị càng ngày càng đẹp ra, xem ra anh rể rất thương yêu chị nha."
Ở loại gia tộc quan lại như nhà họ Lăng có khả năng nịnh nọt giỏi hơn những gia tộc khác nhiều, đám hậu bối nhà họ Lăng này đều biết, trong thế hệ trẻ tuổi như bọn họ, hiện nay chính anh rể này là người có thế lớn nhất, tự nhiên muốn dính lên tạo chút quan hệ.
Nghiêm Tiến Đào mỉm cười gật đầu chào hỏi mọi người nhưng trên mặt cũng có ý kiêu ngạo, cha mình được trưởng lão khen ngợi, tương lai tất nhiên sẽ có thể tiến thêm một bước, bởi vì dựa theo vị trưởng lão kia đã nói, cha sẽ là người nối nghiệp của ông ấy.
Nhà họ Nghiêm bọn họ là từ từ hưng thịnh, mà ngược lại nhà họ Lăng lại như mặt trời lặn phía tây, nếu như không phải nể mặt Gia Di thì hôm nay hắn đã không tới cửa thăm hỏi, tối đa là đợi ra giêng mới tới thăm một chút.
"Bà nội!"
Nghiêm Tiến Đào cùng Lăng Gia Di đi tới trước mặt bà cụ, sau khi chào hỏi bà cụ xong đồng thời chuyển ánh mắt tới trên người Phương Minh.
Trên mặt Nghiêm Tiến Đào hiện lên vẻ nghi hoặc, ngược lại dường như Lăng Gia Di đã nghĩ tới điều gì, lấy giọng điệu không chắc chắn lắm hỏi: "Đây nhất định là em họ Phương Minh đi à nha."
Cô ấy cũng chỉ mới biết cô mình còn có một cặp song sinh cách đây không lâu, nhưng lại chưa từng thấy người thật, bởi vì khi bà bị bệnh nằm viện thì cô ấy đang ở tỉnh ngoài, sau lại nghe nói bà nội không sao, vì thế mới không vội vã về ngay.
"Cháu ngoại, đây là con gái của bác cả cháu, cũng là lão đại trong thế hệ của bọn cháu, còn đây là chồng của chị họ cháu."
Nghe được bà nội giới thiệu, Phương Minh cũng cười cười gọi một tiếng anh rể cùng chị họ.
Nghiêm Tiến Đào đánh giá Phương Minh, hắn đã nghe thấy tên tuổi của Phương Minh từ trong miệng vợ mình, có người nói bà cụ có thể khỏi hẳn là bởi vì nhờ có cậu, y thuật của cậu rất lợi hại, chẳng qua dưới cái nhìn của Nghiêm Tiến Đào, một người trẻ tuổi như vậy thì làm sao có thể có y thuật tài giỏi được? Đoán chừng là sau khi bà ngoại nghe được bản thân đã tìm thấy cháu ngoại, cho nên tâm tình trở nên tốt hơn, lúc này mới lành bệnh.
Hơn nữa người em họ này là mới tìm về được gần đây, cũng không được nhà họ Lăng bồi dưỡng từ nhỏ, lại không thấy danh tiếng của cậu trên thương trường hay trong giới chính trị gì, hẳn chỉ là một người rảnh rỗi.
Nói trắng ra thì cậu chính là người ở tầng dưới chót trong xã hội này, nhưng gặp vận may trở lại nhà họ Lăng mà thôi.
Nghĩ tới đây, lòng muốn tương giao của Nghiêm Tiến Đào cũng phai nhạt, chỉ cười cười đáp lại Phương Minh sau đó lại đưa mắt dời đi.
Hậu bối nhà họ Lăng đều đã trở về, hơn nữa dù sao thì bà cụ cũng là người đã có tuổi, tinh khí thần cũng không quá tràn đầy, cho nên chỉ mới hơn bốn giờ mà người hầu nhà họ Lăng đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.
Tổng cộng có bốn bàn, bàn chính tự nhiên là nơi bà cụ cùng một vài trưởng bối ngồi, mà Phương Minh thì lại ngồi ở một bàn khác cùng với em gái của cậu.
"Anh, em dự định ngày mai trở về một chuyến."
Tiêu Ngọc Nhi, ah hiện tại đã đổi tên thành Phương Ngọc Nhi.
Phương Ngọc Nhi nhìn anh trai mình, mà Phương Minh cũng biết ý nghĩ của em gái mình, đối với mình em gái đến nói, nhà họ Tiêu đã dưỡng dục em ấy hơn hai mươi năm, phần ân tình này là không thể cắt bỏ được đấy, thậm chí ở trong lòng em gái mình, đoán chừng ngoại trừ mẹ và bản thân mình ra, thì những người nhà họ Lăng khác còn không thân thiết bằng người nhà họ Tiêu.
"Đi thôi, đợi khi đến nhà họ Tiêu xong lại theo anh quay về nhà họ Phương một chuyến."
Nếu bản thân mình đã nhận tổ quy tông, vậy nhất định em gái mình cũng cần phải nhận tổ quy tông đấy, đây là một loại bảo đảm.
Chỉ cần đợi sau khi nhận tổ quy tông xong thì em gái mình sẽ là người nhà họ Phương, có tầng thân phận này, cho dù bản thân mình không thể ở bên cạnh em gái, cho dù bản thân mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không có ai dám bắt nạt em gái mình.
Phương Minh làm vậy là vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Trên bàn chính, Lăng Mộ Chính liếc nhìn con gái cùng con rể cách đó không xa, trước đây mình để con gái cùng con rể ngồi chung bàn với đám tiểu bối cũng không có gì sai, nhưng bây giờ xu thế thăng tiến của nhà họ Nghiêm đã rõ ràng, phải chăng đã đến lúc nên gọi con rể mình lên bàn chính rồi?
Bàn chính có thể đủ chỗ cho mười người ngồi, mà bây giờ chỉ mới có tám người nhập tọa, vừa vặn còn hai vị trí trống.
"Anh rể, sao anh lại ngồi bạn này của bọn em làm gì? Anh nên đến bàn của mấy người bác cả ngồi thì hơn."
"Chớ nói nhảm, anh chỉ là tiểu bối, đương nhiên phải ngồi cùng bàn với mấy tiểu bối rồi."
"Anh rể chỉ mới ba mươi tuổi đã lên tới cấp bậc phó phòng, hơn nữa ông cụ nhà anh lại sắp tiến thêm một bước, về tình về lý đều nên ngồi vào bàn chính, em thấy nãy giờ bác cả cứ liếc liếc qua phía này mấy lần, nhất định một hồi nữa sẽ gọi anh qua."
"Đúng vậy, em cá một lát nữa bác cả sẽ gọi anh rể tới bàn chính ngồi."
Bọn tiểu bối nhà họ Lăng đều là cáo thành tinh, mà tuy rằng ngoài miệng Nghiêm Tiến Đào nói không sao cả, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn hướng về phía bàn, nơi ấy thực sự có hai vị trí trống.
"Mẹ, bàn này của chúng ta còn hai vị trí trống, nếu không thì gọi…?"
Lăng Mộ Sơn mở miệng, hắn biết suy nghĩ trong lòng anh trai mình, nhưng mấu chốt là Tiến Đào là con rể của anh trai, mà ở chỗ này còn có mấy người con rể khác, nếu như anh cả mở miệng gọi con rể mình đến bàn chính sẽ khiến mấy người con rể còn lại nghĩ thế nào đây? Cho nên, lời này chỉ có thể do hắn nói ra.
Thế nhưng Lăng Mộ Sơn mới chỉ nói được một nửa, đôi mắt của bà cụ lập tức sáng ngời, quay qua vẫy vẫy tay với Phương Minh nói: "Cháu ngoại ngoan của bà, nhanh chóng tới chỗ bà này."
Lời bà cụ nói khiến toàn trường người đều ngẩn ra, mặc dù nói bà cụ rất hiền lành cũng rất thương yêu hậu bối, nhưng qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng ở gọi tiểu bối nào tới ngồi bên cạnh mình trong gia yến cuối năm như vậy.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều trở nên cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận