Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1059: Nội tình của tông phái lánh đời (2)

Chương 1059: Nội tình của tông phái lánh đời (2)
Oanh!
Nguyên Nhất cũng đã là Địa Cấp tầng chín, Địa Cấp tầng chín ba mươi lăm tuổi, đã có thể coi là thiên tư trác việt, thực sự có tiền vốn để cuồng vọng, hắn đánh ra một quyền, năng lượng chung quanh đều bị hắn điều động tạo ra quyền phong, khiến đám người vây xem phải nhanh chóng lui về phía sau.
Vậy mà ở trong mắt Phương Minh, một quyền này của Nguyên Nhất căn bản là không đủ xem, Phương Minh cũng không có bất kỳ cử động gì, chỉ lại bước ra một bước đã có thể khiến nắng lượng mà một quyền của Nguyên Nhất dẫn động được biến mất tăm.
"Nếu ba vị đã không muốn ngồi xuống luận đạo, ta đây chỉ có thể mời các ngươi."
Tay phải của Phương Minh nhẹ nhàng vung lên, ba người Nguyên Nhất lập tức cảm giác được một cỗ uy áp không thể địch nổi kéo tới, mà ngay sau đó thân thể của bọn hắn không bị khống chế quỳ ngồi trên mặt đất.
Trong nháy mắt, sắc mặt ba người Nguyên Nhất trở nên trắng bệch, phải quỳ ngồi ở trước mặt nhiều người như vậy thật sự là chuyện vô cùng nhục nhã, nếu có thể bọn hắn tình nguyện bị Phương Minh giết chết, mà không phải dùng phương thức này để nhục nhã.
So sánh với sự phẫn nộ của ba người Nguyên Nhất, một đời tuổi trẻ trong giới tu luyện lại hoan hô thành tiếng, đây là Phương Minh, chính là thiên tài chưa từng xuất thế trong giới tu luyện bọn họ, cái gì mà tông phái lánh đời, ở trước mặt vị thiên tài này căn bản là không đủ xem.
"Phương Minh muôn năm!"
Không biết là ai hô to một tiếng, sau đó toàn bộ đám ở đây đồng thời kêu gào, cảnh tượng này giống hệt với đám người hâm mộ trẻ tuổi chạy theo gào tên minh tinh thần tượng khi nhìn thấy thần tượng nhà mình, vô cùng cuồng nhiệt.
Đương nhiên, sở dĩ bọn họ sẽ cuồng nhiệt như thế là vì biểu hiện của Phương Minh thật sự khiến bọn họ cảm thấy quá hả giận, trong thời gian mấy tháng này, đám cường giả trẻ tuổi của tông phái lánh đời thật sự là quá kiêu ngạo, gần như đã đè ép khiến bọn họ không ngẩng đầu được lên.
Thậm chí, có vài vị còn kích động đến mức len lén lau nước mắt.
Vẻ mặt Phương Minh vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt quét về phía cô gái trẻ tuổi cuối cùng.
"Ta... Ta là công chúa của Nguyên tộc, nếu như ngươi dám ra tay với ta, tộc ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Nguyên tộc là một chủng tộc cực kỳ cổ xưa, có tin đồn nguồn gốc của chủng tộc này ở thời Thương, là đệ tử đời sau của Nguyên Thủy Thiên Tôn, thực lực cực kỳ kinh khủng, có thể lấy lực của một bộ tộc mà trở thành một thế lực lớn. Nghe có vẻ khá giống với nhà họ Phương, đều là những gia tộc có nội tình cực kỳ khủng bố.
"Chỉ là ngồi xuống luận đạo mà thôi, có cái gì không tốt."
Phương Minh hướng phía cô gái vẫy vẫy tay, cô gái lập tức không bị khống chế đi thẳng về phía giữa sân, khuôn mặt cô ta trở nên trắng bệch, nếu cô ta quỳ xuống vậy mặt mũi của toàn bộ Nguyên tộc sẽ hoàn toàn không còn.
"Bắt nạt một số kẻ yếu thì có gì hay, đây là tác phong của người đứng đầu một đời tuổi trẻ trong giới tu luyện sao?"
Chẳng qua ngay khi cô gái gần tới giữa sân, đột nhiên có một giọng nói truyền ra, ngay sau đó lại có một bóng người xuất hiện ở trước cửa cung này, trong nháy mắt khi bóng người này xuất hiện, lại có hai bóng người khác xuất hiện.
Ba bóng người tản ra uy áp khủng bố, chỉ đứng ở nơi đó đã khiến đám người ở đây cảm thấy hô hấp khó khăn.
Đây là ba vị cường giả Thiên Cấp, hơn nữa nhìn dung mạo cùng huyết khí, tuyệt đối là cường giả Thiên Cấp không quá năm mươi tuổi.
Dưới năm mươi tuổi, đặt trong giới tu luyện đã có thể coi là trẻ tuổi, rất hiển nhiên, đây là ba vị cường giả Thiên Cấp trẻ tuổi tới từ tông phái lánh đời.
Khi Trần Dĩnh thấy ba vị cường giả Thiên Cấp này, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, tuy rằng Nguyên Nhất là thiên tài, nhưng nếu chỉ là Nguyên Nhất, làm sao cô ấy có thể cam tâm làm thị nữ cho hắn được, sở dĩ cuối cùng cô ấy có thể nguyện ý trở thành thị nữ là vì cô ấy hiểu rõ một chút nội tình của tông phái lánh đời, tuyệt đối không phải giới tu luyện có thể chống lại.
Ba vị cường giả Thiên Cấp tán ra uy áp, khiến đám người tu luyện trẻ tuổi của giới tu luyện lạnh run, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn về phía ba vị này.
Vì sao tông phái ẩn thế có thể có nhiều cường giả Thiên Cấp tuổi trẻ như vậy, bọn họ không thể nào chấp nhận được một màn này.
Thiên Cấp, đó chính là tồn tại đứng đầu trong giới tu luyện, toàn bộ giới tu luyện chỉ có một mình Phương Minh đã đột phá tới Thiên Cấp khi còn trẻ, mà cậu cũng được mệnh danh là thiên tài chưa từng xuất thế trong giới tu luyện, lẽ nào giữa giới tu luyện cùng tông phái ẩn thế thật sự có chênh lệch lớn tới như vậy sao?
"Thiếu chủ, xin cứu mạng!"
Thấy ba vị này xuất hiện, Nguyên Tiếu lập tức hô to, bởi vì trong số ba người này có một người là thiếu chủ của Nguyên tộc bọn họ.
"Thật là một đời tuổi trẻ?"
Nghe được giọng nói của Nguyên Tiếu, một số người tu luyện trẻ tuổi của giới tu luyện còn ôm tâm lý may mắn hoàn toàn tuyệt vọng, người ta đã gọi mấy người kia là thiếu chủ, khẳng định tuổi tác của mấy người ấy không phải quá lớn.
Phương hướng Vọng Nguyệt cung, một bóng người xuất hiện, người xuất hiện là một bà lão, ngay khoảnh khắc khi ba người này xuất hiện thì bà lão ấy cũng xuất hiện ở bên cạnh Niệm Dao Băng.
"Cung chủ."
Thấy bà lão này, Niệm Dao Băng cung kính hành lễ.
Nghe thấy những lời Niệm Dao Băng nói, đám người ở đây hơi kinh ngạc nhìn về phía bà lão, cung chủ Vọng Nguyệt cung cũng có thể tính là người có uy danh hiển hách trong giới tu luyện, là một vị cường giả Thiên Cấp, chỉ có điều ngày bình thường rất ít đi lại trong giới tu luyện, cho dù bà lão có rời khỏi Vọng Nguyệt cung, thì người có thể thấy được cung chủ Vọng Nguyệt cung chính là những cường giả cùng cấp bậc khác.
Cung chủ Vọng Nguyệt cung đầu tiên là đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh, nói: "Không hổ là thiên tài chưa từng xuất thế trong giới tu luyện, lão thân còn tưởng rằng mấy lời đồn đãi có chút khuyếch đại, hôm nay gặp mặt mới biết thì ra là danh bất hư truyền."
"Cung chủ khách khí." Phương Minh cười cười đáp lễ.
Sau khi chào hỏi Phương Minh xong, ánh mắt của cung chủ Vọng Nguyệt cung lại rơi vào trên người ba vị cường giả Thiên Cấp của tông phái ẩn thế, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Mấy vị đều đã sống trên trăm năm, lẽ nào còn không thấy ngại mà giả mạo một đời tuổi trẻ sao?"
Xôn xao!
Lời của cung chủ Vọng Nguyệt cung khiến hiện trường một mảnh xôn xao, rõ ràng sinh cơ cùng huyết khí trên người ba cường giả của tông phái ẩn thế này cực kỳ tràn đầy, giống hệt với người trẻ tuổi, làm sao lại biến thành người đã sống mấy trăm năm?
"Thực sự là thủ đoạn đáng sợ, có thể lợi dụng phương pháp đặc thù phong ấn chặt thân thể của các ngươi, tuy rằng sau khi bị phong ấn tốc độ hấp thu năng lượng thiên địa hơi chậm, nhưng cũng có thể bảo vệ sinh cơ không bị trôi đi."
Phương Minh nghe nói như thế lại thấy giật mình, bởi vì cậu nghĩ đến một loại thuật pháp đã được ghi lại bên trong truyền thừa Vu Sư: Phong Năng Thuật.
Phong Năng Thuật là thuật phong ấn con người cùng năng lượng thiên địa, làm thế có thể bảo vệ sinh cơ của người bị phong ấn không bị tiêu tán, bởi vì phong ấn này có thể qua mắt cả thiên đạo.
Đương nhiên, muốn thi triển Phong Năng Thuật, tất phải là cường giả có cảnh giới thiên vương trở nên, hơn nữa còn cần rất nhiều yêu cầu khác, ngoại trừ phải có hoàn cảnh thích hợp còn cần có bảo bối có ẩn chứa năng lượng cực kỳ tinh thuần.
Tỷ như loại bảo vật giống Long Tinh chẳng hạn, nhưng một viên Long Tinh to bằng đầu nắm tay cũng chỉ có thể duy trì thời gian không tới mười năm, bởi vì người ở trong phong ấn bị ngăn cách sinh cơ, mà dựa theo lời của cung chủ Vọng Nguyệt cung, những người này đã được phong ấn trên trăm năm, đương nhiên có thể nói số lượng bảo vật bị hao tổn để duy trì phong ấn đã là một con số khổng lồ.
Loại Phong Năng Thuật này chỉ được sử dụng trong một số trường hợp vô cùng đặc biệt, mượn Phương Minh đến nói, thời đại này Phương Minh đã là vô địch trong một đời tuổi trẻ, một người độc chiếm nhiều khí vận như vậy, căn bản là những thiên tài khác không có cơ hội xuất đầu, có đôi khi con đường tu luyện chỉ tranh đệ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận