Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 302: Mục Võ kinh sợ thối lui

Chương 302: Mục Võ kinh sợ thối lui
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Mục Võ đang dùng sự thật trước mắt biểu lộ sự cường đại của hắn, mà sau khi hắn phô bày thực lực cường đại, tất cả mọi người cảm thấy Phương Minh cũng sẽ không cự tuyệt lời mời của Mục Võ nữa.
"Xem ra Phương Minh thật đúng là được nhị công tử coi trọng, đây coi như là lần thứ ba được mời rồi."
"Nhị công tử yêu quý nhân tài, càng là cường giả như vậy lòng dạ càng rộng lớn hơn.”
...
Toàn bộ những người vây xem đều nhìn Phương Minh, nhưng mà Phương Minh không trả lời, chỉ lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng là hắn cự tuyệt.
"Cái này... Hắn thật sự là quá không biết điều. "
"Nhị công tử, đối với loại người này không nên mời gọi hắn. "
"Không biết điều, phải là ta trực tiếp tát một cái chết tươi. "
Quần hùng xúc động phẫn nộ, đối với người ở chỗ này mà nói, Phương Minh liên tục ba lần cự tuyệt Nhị công tử, đây là tự đại quá mức không thể tha thứ.
Lần đầu tiên cự tuyệt còn có thể nói là thiên tài ngạo khí, lần thứ hai cự tuyệt chỉ có thể nói ngạo khí quá mức, thế nhưng sau khi thấy được thực lực của Nhị công tử vẫn cự tuyệt như cũ đó chính là không tán thưởng.
Đây chính là lòng người!
Bởi vì đối với người ở chỗ này mà nói, bọn họ khát vọng cơ hội này biết bao, nhưng Phương Minh thì sao, nhiều lần cự tuyệt cơ hội này, khiến trong lòng bọn họ tràn đầy bất mãn.
Rất nhiều người nỗ lực hồi lâu lại cầu mà không gặp được cơ duyên khi thấy cơ hội mà người khác đạt được dễ như trở bàn tay nhưng lại cự tuyệt, những người này trong lòng chỉ biết tràn đầy ước ao, mà ước ao sau đó sẽ hóa thành thành đố kị.
"Ngươi đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của ta. "
Mục Võ mặt xám như tro, hắn thấy Phương Minh đúng là không thức thời, mà đối với không thức thời, hắn sẽ không bỏ qua.
"Nhị công tử cũng tới rồi. "
Mắt thấy bầu không khí trở nên ngưng trọng, lúc Phương Minh đặt tay ở bên hông, trước cửa trang viên đột nhiên truyền đến một giọng nói lanh lảnh của một gái.
Một mặc cô gái trẻ tuổi mặc váy trắng đang chậm rãi đi đến, cô ta mang trên mặt nụ cười, dung nhan sắc sảo khi mỉm cười khiến cho tất cả những người nhìn thấy như đang tắm trong gió xuân.
Bên cạnh cô gái mặc váy trắng cũng có mấy cô gái khác, dung mạo đều xinh như hoa, nhưng vẫn mờ nhạt trước nhan sắc của cô.
"Niệm tiên tử. "
Trong đám đông có người kinh hô, bởi vì bọn họ nhận ra thân phận của cô gái mặc váy trắng, một trong mười Đại tiên tử của giới tu luyện có vô số người theo đuổi.
Ngay cả Mục Võ vốn dĩ đang nổi giận cũng dần tiêu tán, gương mặt chậm rãi giãn ra lộ ra ý cười, nhìn Niệm tiên tử.
"Thật không ngờ lúc này đây ngay cả Nhị công tử cũng tới, xem ra đến lúc đó chắc chắn là một hồi thịnh hội. "
Niệm Dao Băng đến hóa giải không khí khẩn trương bên trong trang viên, cái này chính là chỗ lợi hại của nàng, đều nói người trong giới tu luyện hoặc nhiều hoặc ít đều có địch nhân, nhưng đối với Niệm tiên tử, không có mấy người có địch ý.
Mục Võ mỉm cười, "Có Niệm tiên tử ở đây, mới xem như thịnh hội. "
Đối với Mục Võ mà nói, Niệm tiên tử tuy là rất đẹp, nhưng tu luyện đến cảnh giới này rồi, nữ nhân xinh đẹp chỉ cần hắn muốn thì có dễ như trở bàn tay, hắn chân chính khách khí như vậy nguyên nhân là bởi vì bối cảnh của Niệm tiên tử.
Mười Đại tiên tử trong giới tu luyện đều là dung mạo động lòng người, nhưng có thể được bầu thành mười Đại tiên tử cũng không phải là dựa vào dung mạo, giới tu luyện là dựa vào thực lực nói chuyện, mười Đại tiên tử cùng bọn Tứ đại công tử giống nhau, chính là dựa vào thực lực và thiên phú.
Nếu không, chỉ có dung mạo chẳng qua cũng chỉ là một cái bình hoa mà thôi, làm sao có thể đủ xưng là tiên tử.
Bối cảnh của Niệm Dao Băng rất lớn, cho dù là Mục Võ không gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ cũng không muốn đắc tội.
Người ở chỗ này đều đắm chìm vì Niệm tiên tử, ước chừng qua chừng mười giây mới phản ứng được, mà không ít người đầu óc linh hoạt đã lấy được một tí tin tức hữu dụng từ cuộc đối thoại giữa Niệm Dao Băng và Mục Võ.
Nhị công tử Mục Võ đến Ma Đô cũng không phải là vì Phương Minh mà đến, hoặc là chuẩn xác mà nói đây chỉ là chuyện thuận tiện, Nhị công tử và đám người Niệm tiên tử đến là vì một buổi thịnh hội.
Chỉ là, rốt cuộc là dạng thịnh hội gì lại có thể hấp dẫn Nhị công tử và Niệm tiên tử như vậy, hơn nữa mấu chốt nhất là bọn hắn từ đầu tới đuôi đều chưa từng nghe qua một chút phong thanh nào.
Có thể xác định một điểm, hoặc là cấp bậc thịnh hội rất cao, bọn họ căn bản là tiếp xúc không được, hoặc là sẽ cử hành ngay tại đây luôn, cho nên bọn họ không có nghe được phong thanh.
"Nhị công tử đây là?" Niệm Dao Băng vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
"Cũng không có gì, bất quá là có người phế đi thủ hạ của ta, có kẻ ếch ngồi đáy giếng khiêu chiến với ta." Mục Võ trả lời rất tùy tiện.
Nghe Mục Võ nói, Niệm Dao Băng đá ánh mắt đầu tiên là liếc nhìn Thiệu Trạch Minh nằm dưới đất, rồi nhìn lại Phương Minh đứng ở trên lôi đài, đôi mắt đẹp có vẻ kinh ngạc hiện lên, lấy trí tuệ của nàng rất nhanh đã hiểu chuyện gi đang xảy ra.
"Nhị công tử, không biết có thể nể mặt ta một chút không, sư môn ta và Kiếm Vũ môn có chút quan hệ. "
Niệm Dao Băng biết thân phận của Thiệu Trạch Minh, mà Mục Võ cũng không tức giận một chút nào, "Nếu Niệm tiên tử lên tiếng, ta di nhiên là nể mặt rồi. "
Đối với Mục Võ mà nói, Thiệu Trạch Minh chỉ là một bại tướng dưới tay mà thôi, đối với hắn không tạo được bất kỳ nguy hiểm nào, hắn cũng không cần phải chú ý, vì vậy liền bán cho Niệm Dao Băng một cái nhân tình.
"Nhị công tử, nếu hôm nay trùng hợp gặp nhau ở chỗ này, không bằng để tiểu muội kính một ly, chúng ta cùng uống một chén, dù sao, cả ngày đánh đánh giết giết cũng không tốt."
Nghe Niệm Dao Băng nói, Mục Võ trên mặt lộ ra nụ cười tư lự, hắn biết Niệm Dao Băng muốn ngay cả người trẻ tuổi trên lôi đài kia cũng được tha.
Đây chính là chỗ lợi hại của Niệm Dao Băng, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khắp nơi kết duyên, hiển nhiên Niệm Dao Băng đây là đang đầu cơ kiếm lời, muốn từ dưới tay mình cứu người trẻ tuổi này, sau này nếu như người trẻ tuổi này mạnh lên nhất định sẽ thiếu Niệm Dao Băng một cái nhân tình.
"Niệm tiên tử, Thiệu Trạch Minh thì ta có thể buông tha, nhưng hắn không được."
Mục Võ cự tuyệt, hắn liên tục ba lần mời Phương Minh, cũng là bởi vì nhìn thấu tiềm lực của Phương Minh, mà đối phương nếu không muốn đi theo mình, như vậy chỉ có thể bóp giết từ trong trứng nước.
Niệm Dao Băng mỉm cười nhìn Phương Minh lộ ra một nụ cười tiếc nuối, nhưng lại không nói gì nữa, hiển nhiên nàng trong lòng cũng đang đánh giá, vì có được một cái thiện duyên mà chống đối Mục Võ có lợi lộc gì hay khôn, đáp án cuối cùng chính là không có lợi lắm.
"Nhớ kỹ, kiếp sau đừng nên kiêu ngạo như vậy."
Mục Võ không muốn trì hoãn thời gian nữa, một bước nhảy lên lôi đài, mà Phương Minh cũng giơ tay phải ra, trong lòng bàn tay có một sợi lông.
Phương Minh rất rõ ràng, thực lực của hắn cùng Mục Võ chênh lệch quá lớn, cho nên nhất định phải xuất thủ trước, nhưng khi Phương Minh nhẹ giơ tay phải ra, đột nhiên truyền ra một tiếng ho khan.
“Khục khục, nhị công tử, lão phu cảm thấy ngươi tốt nhất vẫn là không nên ra tay với hắn, nếu không... Hậu quả này ngươi không thể gánh nổi."
Đạo thanh âm này truyền ra làm cho ánh mắt mọi người đều nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới, khi mọi người thấy người nói là lão già lôi thôi kia, biểu hiện trên mặt đều trở nên quái dị.
Trong tất cả mọi người, duy chỉ có nhà sư điên Nhiếp Thông có tinh quang hiện lên trong mắt, tuy hắn không biết thân phận của lão già lôi thôi này, thế nhưng hắn biết rõ người này là một vị cường giả.
Mục Võ cũng nhìn về phía lão giả dơ bẩn, giữa hai lông mày mang theo ý cười nhạt, "Trên đời này, làm gì có hậu quả nào mà bản công tử không gánh nổi. "
Lão già lôi thôi nhúc nhích khóe miệng, nhưng không có thanh âm truyền ra, không ít người hiểu ra, chỉ có địa cấp cường giả mới có kỹ năng truyền âm nhập mật.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về Mục Võ, bởi vì bọn họ đang nhìn thấy Mục Võ thay đổi sắc mặt, lần đầu tiên mày nhăn lại, thậm chí trong con ngươi lúc đó có vẻ khiếp sợ.
"Ngươi xác định? "
Mục Võ lúc nói lời này không dùng truyền âm nhập mật, mà là trực tiếp hỏi, sau khi lão giả lôi thôi gật đầu, ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng.
Mục Võ không nói tiếp, mọi người có mặt tại hiện trường cũng không có lên tiếng, bởi vì bọn họ biết lão giả lôi thôi nhất định là nói gì đó khiến Nhị công tử kiêng kỵ, nếu không... Nhị công tử không có vẻ mặt như thế.
Hơn nữa, nội dung lúc này có quan hệ tới người đứng trên đài, lẽ nao người trẻ tuổi kia cũng có lai lịch lớn, lớn đến mức khiến Nhị công tử kiêng kỵ?
Phải biết rằng, người trẻ tuổi này đã cự tuyệt Nhị công tử ba lần, lại phế bỏ thủ hạ của Nhị công tử, nếu như Nhị công tử cứ như vậy buông tha hắn, vậy coi như ném mặt mũi đi được rồi.
"Trách không được người trẻ tuổi này lại cự tuyệt Nhị công tử, bất quá coi như sau lưng của hắn có chỗ dựa, ta cảm thấy được Nhị công tử cũng sẽ không cứ như vậy thu tay lại, chí ít sẽ khiển trách một phen.
"Không sai, nhất định là sẽ nghiêm phạt một chút."
Đoàn người đều đang nghị luận, bọn họ cảm thấy nhị công tử không thể cứ như vậy thu tay lại, nhưng mà, Mục Võ chỉ nhìn Phương Minh, nhìn chằm chằm, "Được, ta cho ngươi thời gian, miễn cho người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ba năm sau ta sẽ lại tới tìm ngươi, đến lúc đó không có bất kỳ người nào có thể bảo vệ ngươi. "
Nói xong lời này, Mục Võ trực tiếp sải bước rời khỏi trang viên, ngay cả Niệm Dao Băng không chào hỏi.
Mục Võ đi rôi, toàn trường lại tiếp tục xôn xao, bọn họ thật không ngờ Nhị công tử lại không ra tay, giờ khắc này mọi người nhìn về phía Phương Minh ánh mắt mang theo sợ hãi.
Người trẻ tuổi này có bối cảnh như thế nào, đã không nể mặt Nhị công tử lại còn khiến cho Nhị công tử buông tha truy cứu, tuy nhị công tử có nói nói ba năm sau sẽ ra tay, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, bản thân câu nói này đã nói rõ vấn đề.
Nhị công tử, không dám ỷ lớn hiếp nhỏ, đây là sợ thế lực sau lưng của người trẻ tuổi kia ra tay.
Trong tất cả những người có mặt, chỉ có lão giả lôi thôi là không có vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn tin tưởng sau khi Nhị công tử biết sư phụ của Phương Minh là ai, sẽ chọn lựa như vậy.
Dù sao, vị kia trước đây là một nhân vật phong vân, oanh động toàn bộ giới tu luyện. Hiện tại kẻ đứng đầu của giới tu luyện này nghe được cái tên này sợ rằng tim sẽ đánh trống.
Trong đám người, Niệm Dao Băng trong mắt hiện lên tia sáng, đôi mắt đẹp nhìn Phương Minh, lúc này nàng đối với Phương Minh tràn ngập tò mò, hoặc giả nói là đối với bối cảnh của Phương Minh hết sức hiếu kỳ.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Phương Minh trong lòng cũng đang cười khổ, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không hiểu ra sao, bất quá sau một khắc ánh mắt của hắn sáng ngời, bởi vì vì trong tai của hắn nhận được truyền âm nhập mật của lão già lôi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận