Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 977: Khí vận đại đạo (2)

Chương 977: Khí vận đại đạo (2)
Mặt khác cho dù trên đại lục đó có khí vận đại đạo, nhưng muốn hấp thu một đạo khí vận đại đạo cũng cần mấy giờ, tối đa Phương Minh cũng chỉ có thể nhận được một đạo khí vận đại đạo trước bọn họ mà thôi.
Phương Minh bước ra, này chính là điều kiện bản thân cậu tranh thủ được, đương nhiên sẽ không buông tha, lập tức cất bước đi vào bên trong sương mù dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Ngay lúc thân thể cậu đụng chạm đám mây mù này, Phương Minh lập tức cảm thụ được một lực hút vô cùng mạnh mẽ kéo lấy thân thể chính mình vào phía trong sơn cốc này, chẳng qua cậu cũng không hoang mang rối loạn, bởi vì dựa theo những lời trưởng lão đã nói cho cậu biết, lực hút này chính là lực lượng của Long Môn bí cảnh, là cách để kéo người vào bên trong Long Môn bí cảnh.
Thời gian ba lần hô hấp trôi qua, bóng dáng Phương Minh biến mất ở chỗ sâu trong mây mù.
Vô Cực Tử thấy bóng dáng Phương Minh biến mất, vung tay phải lên lập tức có một đạo đồng cầm một lư hương đi tới trước mặt hắn, bên trên lư hương này có một nén hương, khi hương cháy hết cũng là lúc một giờ trôi qua.
...
"Đây là Long Môn bí cảnh sao?"
Đứng trên một bình nguyên hoang vu, ánh mắt Phương Minh quét mắt nhìn bốn phía, đây là một đại lục tĩnh mịch, không có bất kỳ một sinh mệnh gì đáng nói chứ đừng nói chi tới chuyện cảm ứng được khí vận đại đạo.
"Lẽ nào vận khí của mình lại không may như vậy, đại lục đầu tiên mà bản thân mình đặt chân tới lại là một khu hoang phế sao?"
Khu hoang phế là cách xưng hô dành cho những đại lục không có sinh vật cũng không có khí vận đại đạo bên trong Long Môn bí cảnh. Đại lục bên trong Long Môn bí cảnh được phân thành ba loại, loại thứ nhất là đại lục có khí vận đại đạo, loại thứ hai là đại lục không có khí vận đại đạo nhưng có sinh mệnh thể tồn tại, tỷ như một số loại thực vật, mà một loại cuối cùng chính là đại lục vừa không có khí vận đại đạo vừa không có sinh mệnh thể.
"Dựa theo các trưởng lão giải thích, khu hoang phế không có một chút giá trị nào, một khi rơi vào khu hoang phế thì phải lập tức đi tìm kiếm đại lục khác, không cần lãng phí thời gian tìm kiếm trên mảnh đại lục này làm gì."
Phương Minh trầm ngâm một lát, cậu quyết định tìm kiếm một đại lục mới.
Long Môn bí cảnh đã được mở ra nhiều năm như vậy, mà những điều này đều là do người đi trước đúc rút tổng kết ra, Phương Minh còn không tự phụ đến mức tự cho rằng bản thân mình lợi hại hơn tất cả những tiền bối kia, có thể phát hiện được những điểm đặc biệt mà ngay cả những tiền bối ngày trước vẫn không thể phát hiện được.
Phương Tây!
Cuối cùng Phương Minh lựa chọn một phương hướng sau đó cấp tộc chạy đi, bởi vì điểm đặc thù của các đại lục bên trong Long Môn bí cảnh là mặc kệ ngươi chạy về phương hướng nào cũng giống nhau, một khi đi tới điểm đầu cùng của đại lục này sẽ được truyền tống tới một đại lục khác.
Cũng may là diện tích của phiến đại lục này không quá lớn, chỉ mới nửa giờ Phương Minh đã đi đến cuối con đường, thấy được mây mù quanh quẩn phía trước, sau đó cậu trực tiếp xông vào bên trong mây mù này, không do dự chút nào.
Lực hút ban nãy lại truyền đến, đợi khi Phương Minh đứng vững thân thể lập tức phát hiện bản thân mình xuất hiện trên một phiến đại lục khác, là một đại lục tràn ngập sinh cơ với vô số cây xanh tạo bóng râm mát.
Ở bên trong thảm cỏ xanh này, một đám linh dương đang nhàn nhã cúi đầu ăn cỏ xanh, sự xuất hiện của Phương Minh cũng không khiến bọn họ bị kinh động.
Chẳng qua khi Phương Minh nhìn thấy những con linh dương này, con mắt Phương Minh sáng ngời, ánh mắt tập trung vào một con linh dương nào đó bên trong bầy linh dương, khóe miệng hơi cong lên.
Khí vận đại đạo, thật không nghĩ tới chỉ mới đến phiến đại lục thứ hai đã có thể nhìn thấy, xem ra dù thế nào đi nữa, chuyến hành trình đến Long Môn bí cảnh của cậu lần này chắc chắn sẽ không về tay không.
Địa Cấp hậu kỳ đại viên mãn!
Lấy cảnh giới hiện tại của Phương Minh đương nhiên cậu vô cùng nhạy cảm đối với hơi thở của đại đạo tự nhiên, mà khí vận đại đạo lại do đại đạo biến thành, làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của cậu.
Tại bên trong đàn linh dương này có một con là do khí vận đại đạo biến thành.
Ở trong đàn linh dương, dường như con linh dương bị Phương Minh nhìn chằm chằm kia cũng cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên đạp chân phi nhanh ra ngoài giống như tên vọt ra khỏi cung, muốn bỏ trốn.
Cùng lúc đó tại thời khắc này, những con linh dương khác cũng đều bắt đầu chuyển động, bắt đầu chạy trốn về bốn phía.
Thấy một màn như vậy, trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, khí vận đại đạo này cũng đã cảm thấy nguy hiểm nên muốn chạy trốn, đồng thời còn hiệu lệnh những con linh dương khác cùng nhau chạy trốn để yểm hộ cho nó. Chỉ là bản thân nó lại không hiểu rõ tập tính của linh dương, cho dù thật sự gặp phải nguy hiểm muốn chạy trốn nhưng loại động vật quần cư như linh dường thường sẽ chỉ chạy về cùng một hướng, mà không phải phân tán cuồn cuộn nhào tới bốn phương tám hướng như thế này.
Chẳng qua nếu cậu để yên cho khí vận đại đạo chạy trốn như vậy thì cậu còn đến Long Môn bí cảnh làm gì cơ chứ?
Chân phải bước ra, bóng dáng Phương Minh biến mất khỏi vị trí ban đầu, khi cậu xuất hiện lại lần nữa thân thể đã đi tới phía trước linh dương kia, vươn tay phải ra trực tiếp bắt được một sừng của linh dương.
Mặc dù khí vận đại đạo là do đại đạo biến thành nhưng bản thân nó lại không có thần thông, khi khí vận đại đạo lựa chọn hóa thành vật thể nào thì sẽ giữ lại đặc tính của vật thể đó.
Cho dù tốc độ của linh dương có nhanh hơn nữa nhưng làm sao có thể nhanh hơn Địa Cấp hậu kỳ đại viên mãn là Phương Minh đây.
Nắm lấy linh dương trong tay, thân thể Phương Minh lắc lư một cái, bởi vì ngay khoảnh khắc này cậu cảm nhận được một loại uy áp, uy áp đến từ chính thiên đạo vô thượng, một khắc kia cậu nhỏ bé như muối bỏ biển.
Cũng may là loại cảm giác này đã biến mất trong nháy mắt, rất hiển nhiên sở dĩ nó biến mất nhanh như vậy bởi vì trước mặt cậu chỉ là một đạo khí vận của đại đạo mà thôi, còn không thể tính là pháp tắc thiên địa, nói cho cùng thì mười đạo khí vận đại đạo mới có thể ngưng tụ thành một đạo pháp tắc thiên địa.
Tâm thần khôi phục, Phương Minh chuẩn bị trực tiếp hấp thu hết khí vận đại đạo này ở ngay đây, chẳng qua không đợi cậu ngồi xếp bằng xuống, nơi ngực lại truyền đến cảm giác ấm áp, ngay sau đó giọng nói của khí linh bảo tháp truyền ra.
"Cậu là người ngu dốt sao? Thời gian Long Môn bí cảnh mở ra chỉ có ba ngày, mà muốn hấp thu một đạo khí vận đại đạo cần phải hao phí mấy giờ liền, hiện tại nếu cậu hấp thu nó ngay thì trong ba ngày kế tiếp tối đa cậu có thể hấp thụ bao nhiêu khí vận đại đạo đây?"
Giọng nói của khí linh bảo tháp mang theo vẻ khinh bỉ, Phương Minh hơi nhíu mày, khí vận đại đạo là một loại tồn tại cực kỳ đặc thù, căn bản không cách nào bảo tồn được, nếu như bây giờ không hấp thu sợ rằng một hồi nữa nó sẽ tiêu tan hết.
"Đó là những vật bình thường không cách nào bảo tồn nó, nhưng lão phu là tồn tại như thế nào? Đừng nói là khí vận đại đạo, cho dù là pháp tắc đại đạo lão phu cũng có thể lưu giữ lại, cậu trực tiếp thu đám khí vận đại đạo này vào trong bảo tháp là được rồi."
Nghe giọng điệu đắc ý của khí linh bảo tháp, trong mắt Phương Minh có đạo sáng thoáng qua, nếu như vậy, thật sự có thể giúp cậu tiết kiệm được không ít thời gian, trong thời gian ba ngày này cậu có thể đặt hết tâm trí vào việc tìm kiếm khí vận đại đạo.
Tâm niệm vừa động, ấn ký nơi ngực Phương Minh chợt lóe sáng bóng, mà cùng lúc đó linh dương trên tay cậu cũng biến mất tăm.
"Tốt rồi, mình tiếp tục đi tìm đạo khí vận đại đạo tiếp theo."
Thời gian là một thứ rất cấp bách đối với với Phương Minh lúc này, cậu muốn dốc hết sức lực để tìm kiếm khí vận đại đạo, dựa theo những lời Phương Bảo Bảo đã nói trước đây, người của thời đại này quá yếu, chỉ có một đạo thiên địa pháp tắc đã có thể xưng là cường giả Thiên Cấp, mà ở thời đại kia của Phương Bảo Bảo, ba đạo thiên địa pháp tắc dung hợp mới có thể xem là cường giả Thiên Cấp.
Phương Minh tiếp tục đi về phía trước, mà phía bên trong bảo tháp, khí linh bảo tháp nhìn khí vận đại đạo trước mắt biến thành linh dương, cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận