Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 461: Ngày tuần cõi âm, đêm tuần cõi dương

Chương 461: Ngày tuần cõi âm, đêm tuần cõi dương
Nơi cửa, vợ chồng Quách Khải Minh cả người đều đang run sợ, bởi vì bọn họ có thể cảm thụ được một cỗ khí âm hàn từ ngoài cửa kéo tới, thật giống như có một tồn tại vô cùng lạnh lẽo nào đó vừa lướt qua người bọn họ.
Trong phòng, chỉ có Quách Trách Hà một người đứng ở cạnh bàn, tay của hắn gắt gao nắm lấy cạnh bàn, để tránh bởi vì bốn con gà trống nhảy lên mà dẫn đến bàn ngã lật.
Nhà họ Quách đương nhiên không chỉ có ba người, nhưng mà quản gia Lai Phúc chỉ đứng yên trong sân, một cử động cũng không dám.
Bởi vì lúc trước Phương Minh đã thông báo, mặc kệ đến lúc đó có chuyện gì xảy ra, những người khác đều không được tham gia vào, bằng không mà nói mệnh của đứa bé liền thực sự không còn.
Lúc đó Quách Khải Minh vẫn còn hỏi thăm Phương Minh nguyên nhân vì sao lại vậy, mà Phương Minh cũng chỉ trả lời một câu khiến cho bọn họ không hiểu lắm.
"Thiên không dung người, quan hệ máu mủ còn có tranh giành một chút hi vọng sống, hành động của người ngoài như hành vi nghịch thiên, lập tức bị phản phệ."
Bên bàn, gà trống vẫn còn đang liều mạng kêu to, mà một bên khác trong thư phòng, lúc này Phương Minh cũng mở mắt.
Tiếng gà trống kêu to truyền vào trong tai Phương Minh, khiến cho tròng mắt của Phương Minh co rút lại một chút, chẳng qua Phương Minh cũng biết, tình huống bên kia hiện tại cậu không giúp được gì, duy nhất có thể làm chính là đẩy nhanh tốc độ làm xong chuyện bên này.
Tĩnh khí ngưng thần, lúc này đây, cậu chỉ vẽ ba lần liền vẽ ra Độ Âm Phù, ngay khoảnh khắc khi Độ Âm Phù thành hình, một cỗ khí âm lãnh trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thư phòng, cho dù là Phương Minh cũng không nhịn được nổi da gà đầy tay.
Cầm Độ Âm Phù trên tay, Phương Minh trầm ngâm một lát, cuối cùng đem bùa này dính vào trên lưng của mình.
Ngồi xếp bằng dưới đất, Phương Minh nhắm hai mắt lại, mà theo thời gian từ từ trôi qua, Phương Minh có thể cảm thụ được luồng khí âm hàn này lại sâu hơn, đây không phải nhiệt độ âm hàn tới từ khắp chung quanh, mà là tới từ linh hồn của cậu.
Ngay khi khí tức âm hàn này đạt tới ngưỡng cực hạn mà Phương Minh có thể chịu đựng được, cả người Phương Minh đột nhiên buông lỏng, sau đó liền phát hiện hoàn cảnh quanh thân mình hoàn toàn thay đổi.
Không có bàn học, không có giá sách càng không có ánh đèn, có một mảnh bóng tối vô biên cùng âm hàn vô tận.
"Linh hồn của mình đã đi tới âm phủ sao?"
Phương Minh nhìn bốn phía, cậu không dám trăm khẳng định phần trăm, bởi vì sư phó cậu chỉ nói cho cậu biết Độ Âm Phù có thể dẫn linh hồn của con người tới cõi âm, nhưng cụ thể cõi âm như thế nào, sư phó cậu chưa từng nói quá.
Cho nên, hiện tại chính mình có phải đã tới cõi âm rồi không, Phương Minh cũng chưa dám xác định, có lẽ chỉ là vùng ngoài của cõi âm cũng nên.
Keng!
Ngay lúc Phương Minh suy tính nên đi phương hướng nào, một tiếng chiêng đồng vang lên ở cách đó không xa, nghe thấy tiếng chuông đồng này, Phương Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn hướng phía bên kia đi đến.
Tiếng chiêng đồng này cách mỗi ba phút lại vang lên một lần, đến khi tiếng chiêng thứ sáu vang lên, trước mặt của Phương Minh cuối cùng cũng xuất hiện sáng, chẳng qua là ánh sáng yếu ớt.
Đây là một chiếc đèn lồng đỏ tản mát ra sáng, có người dẫn theo một chiếc đèn lồng đỏ, mà ở phía dưới đèn lồng đỏ lại lộ ra một cái chiêng đồng, người này còn cầm một cây gỗ màu đen trên tay, đúng là cậu ta cách mỗi ba phút lại đánh cái chiêng một lần.
"Người gõ mõ cầm canh?"
Lúc thấy đạo thân ảnh này, trong mắt Phương Minh có vẻ kinh ngạc, cậu nhớ tới sư phó cậu đã nói với cậu một câu.
Người gõ mõ cầm canh là một nghề nghiệp rất đặc thù, đồng thời cũng là nghề nghiệp cô tịch nhất.
Người gõ mõ cầm canh, cứ cầm chiêng đồng đi bốn phương, chiêng đồng vừa vang lên, âm linh quỷ vật kinh sợ né tránh, người gõ mõ cầm canh lợi hại, một tiếng chiêng đồng vang lên có thể khiến ma quỷ hồn phi phách tán.
Cho nên, đối với âm linh quỷ hồn đến nói, trong lòng họ người gõ mõ cầm canh không khác gì tiếng gáy của gà trống cả, thậm chí người trước còn khiến họ cảm thấy sợ hãi hơn nhiều.
Người gõ mõ cầm canh rất đặc thù, đó chính là bọn họ chưa bao giờ giao tiếp với người khác, chỉ là dẫn theo một chiêng đồng đi tứ phương, cũng sẽ không làm mấy thứ như “gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ”…
Ngoại trừ lúc gõ mõ cầm canh, ngày bình thường chỉ sợ cho dù quỷ vật có hại người trước mặt họ bọn họ cũng mặc kệ.
Đương nhiên nếu như chỉ là điểm này, còn không đến mức khiến sư phó của Phương Minh cố ý dặn dò Phương Minh, người gõ mõ cầm canh còn có một đặc điểm rất lớn đó là Âm Dương tương thông.
Tất cả mọi người đều biết người gõ mõ cầm canh xuất hiện vào buổi tối, nhưng đây không có nghĩa là người gõ mõ cầm canh không có chuyện gì làm vào ban ngày, dựa theo sư phó của Phương Minh phát hiện, người gõ mõ cầm canh buổi tối là đi đường dương gian, mà ban ngày thì là đi đường cõi âm.
Có người nói người gõ mõ cầm canh lãnh huyết vô tình, nhưng trên thực tế người gõ mõ cầm canh cũng không phải lãnh huyết, mà là vì ban ngày hồn phách của bọn hắn căn bản cũng không ở dương gian.
Dương gian chiêng đồng, cõi âm đèn lồng da người, đây là đặc điểm của người gõ mõ cầm canh.
Cho nên, khi nhìn thấy thân ảnh người cầm đèn lồng đỏ gõ chiêng đồng, Phương Minh mới có thể lập tức nghĩ đến người gõ mõ cầm canh.
Chẳng qua, Phương Minh không tiến gần thêm nữa, bởi vì cậu phát hiện ở khoảng cách này, khi người kia gõ vang chiêng đồng tạo ra một cỗ sóng âm khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Loại cảm giác này kỳ thực khi cậu nghe thấy tiếng chiêng thứ ba đã xuất hiện, chỉ có điều bởi vì tò mò mới khiến cho cậu cố nén cảm giác khó chịu trong lòng tiếp tục đi lên phía trước.
"Ở dương gian, người gõ mõ cầm canh vừa gõ vang chiêng đồng có thể kinh sợ tứ phương quỷ vật, hiện tại xem ra, ở cõi âm chức trách của người gõ mõ cầm canh vừa vặn tương phản, chiêng đồng vừa vang lên liền chấn nhiếp loại hồn phách không thuộc về cõi âm như mình."
Quỷ hồn không thuộc về dương gian, cho nên sợ người gõ mõ cầm canh đánh chiêng đồng, giống như Phương Minh loại người nhập cư trái phép không thuộc về cõi âm, vì thế cũng sợ người gõ mõ cầm canh đánh chiêng đồng.
Đêm tuần dương gian, ngày tuần cõi âm.
Đây là người gõ mõ cầm canh!
Không tới gần người gõ mõ cầm canh nữa, Phương Minh từ từ thối lui, lựa chọn phương hướng trái ngược với người gõ mõ cầm canh tiếp tục tiến lên.
Lúc này đây, Phương Minh phải đi thêm một canh giờ mới lại thấy tia sáng, một chiếc chảo to lớn nhảy ngang qua trước mặt của cậu, cao chừng núi lớn, mà ở bên dưới mỗi cái chảo thì có một ngọn lửa màu lam đang cháy.
Tình huống bên trong chảo Phương Minh không nhìn thấy, nhưng ở bên cạnh chảo này, có vài thân ảnh quỷ hồn ngơ ngơ ngác ngác, những quỷ hồn này nguyên một đám tre già măng mọc bò vào trong chảo dầu, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
"Không lẽ bên dưới chảo này mới thật sự là cửa vào cõi âm?"
Quan sát kỹ càng một lát, xác định ở đây không có người gõ mõ cầm canh cũng không có Âm sai, Phương Minh xen lẫn trong đội ngũ những quỷ hồn này, cậu muốn lại gần quan sát tình huống bên trong chảo.
Đội ngũ rất dài, khi Phương Minh xếp hàng xấp xỉ được nửa giờ, tiếng chiêng đồng lại một lần nữa xuất hiện, con ngươi của Phương Minh ngưng lại, người gõ mõ cầm canh không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh đội ngũ.
"Nhân có nhân đường, quỷ có quỷ đạo, không cần thiết quá giới, tự tìm phiền não."
Âm thanh lạnh như băng từ trong miệng người gõ mõ cầm chiêng, mà theo tiếng chiêng của người gõ mõ cầm canh vừa vang lên, trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười khổ, chỉ cần người gõ mõ cầm canh lại tiến một bước, đến lúc đó cậu liền sẽ tự động bại lộ.
Bởi vì những quỷ hồn kia đối mặt với chiêng đồng này không phản ứng chút nào, nhưng chính mình lại không được, mỗi một lần tiếng chiêng đồng vang lên cậu đều chấn động cả người, rất dễ dàng liền bị phát hiện.
Ngay lúc Phương Minh chuẩn bị buông tha, trong đội ngũ đột nhiên xuất hiện rối loạn, một bóng người trực tiếp từ đội ngũ lao ra, nhanh chóng chạy về hướng chảo.
Hiển nhiên, trong chi đội ngũ này, ngoại trừ Phương Minh ở ngoài còn có hồn phách lén chạy tới cõi âm.
Đối phương cũng biết ở dưới mắt người gõ mõ cầm canh không thể nào giấu giếm nữa, cho nên dứt khoát liền chọn loại biện pháp cực đoan này, hiển nhiên người này hiểu rõ người gõ mõ cầm canh hơn Phương Minh, hoặc là cậu ta cho rằng chỉ cần đi vào trong chảo dầu liền an toàn.
Thấy có thân ảnh hướng phía nồi chảo chạy trốn đi, người gõ mõ cầm canh không cử động nhiều, chỉ là xách theo đèn lồng đỏ da người trực đi về phía bóng người kia, gần như chỉ trong nháy mắt liền đã đuổi kịp bóng người kia.
Vốn là đèn lồng đỏ da người lớn không quá một thước, ngay sau đó liền biến lớn, như một con quái thú to lớn màu đỏ trực tiếp nuốt thân ảnh này vào miệng, Phương Minh có thể thấy rõ ràng đạo thân ảnh kia ở bên trong hỏa diễm của đèn lồng giằng co không được ba giây liền hoàn toàn tiêu tán.
"Tự tiện xông vào âm minh, khăng khăng một mực, hủy một phách."
Lời nói lạnh như băng từ trong miệng người gõ mõ cầm chiêng truyền ra, Phương Minh nghe nói như thế trong lòng không nhịn được rùng mình, người có ba hồn bảy vía, mỗi một đạo hồn phách đều cực kỳ quan trọng, thiếu một mà nói đều sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn, người này bị hủy diệt một phách, cả đời này chắc chắn sẽ trở nên yếu nhớt, kém hơn người thường, thậm chí khả năng lớn còn có thể biến thành ngu ngốc.
"Quên đi, nhận mệnh."
Phương Minh lắc đầu, đang muốn đứng ra tự thú, chẳng qua cũng đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một đạo tiếng cười.
"Ha ha, đây là lại có tên mù mắt muốn xông vào cõi âm sao, quả thật chính là muốn chết."
Âm thanh truyền đến, người gõ mõ cầm canh đưa mắt nhìn về phía bên kia, mà Phương Minh cũng giống như thế, cách đội ngũ không xa, một bóng người đang chậm rãi đi tới, đợi khi người đó đến gần Phương Minh mới phát hiện, đây là một người đàn ông mập mạp hơn ba mươi tuổi.
Gương mặt mập mạp lộ ra dáng tươi cười chân thành, mà ở trên tay của cậu ta thì cầm một quyển văn bản màu đen, lóe ra tia sáng yêu dị.
"Người quá âm nhà họ Chu ,Chu Hải, cầm công văn hạ cõi âm."
Chu Hải cười ha hả nhìn người gõ mõ cầm canh, mà người gõ mõ cầm canh nhưng lại không trả lời, chỉ là liếc nhìn công văn màu đen trên tay Chu Hải, sau đó liền xoay người rời khỏi.
"Người quá âm?"
Phương Minh hơi kinh ngạc, thật không ngờ vận khí của cậu sẽ tốt như thế, lần đầu tiên hạ cõi âm lại đụng phải người gõ mõ cầm canh, người nhập cư trái phép còn có người quá âm.
Người quá âm, chính là người sống dựa vào nghề hạ cõi âm, đa số người đều có một số nguyện vọng chưa kịp nói đã chết, sau đó liền báo mộng cho đời sau, mà đời sau không biết tổ tiên nhà mình rốt cuộc là có cái nguyện vọng gì, dưới loại tình huống này liền muốn tìm một người trung gian hạ âm phủ để hỏi.
Đương nhiên, người quá âm kiếm sống không chỉ dựa vào những thứ này, nói trắng ra, người quá âm là người duy nhất có thể hợp pháp tiến nhập cõi âm đấy, đương nhiên, những chuyện ẩn bên trong chuyện này thật sự là không ít.
"Ừ, đây là thứ tốt muốn đưa cho người."
Chu Hải từ trong túi áo móc ra một vật nhỏ, sau đó nhanh chóng nhét vào tay của người gõ mõ cầm canh, người gõ mõ cầm canh vẫn là gương mặt không chút biểu cảm, chẳng qua lại gật nhẹ đầu với Chu Hải, sau đó trực tiếp xoay người rời khỏi nơi này.
"Mang một ít hàng lậu thật không dễ dàng à, còn phải hối lộ người gõ mõ cầm canh, chẳng qua lúc này đây hẳn là có thể hồi vốn rồi, chí ít muốn ngủ với người mẫu trẻ một tháng là chuyện không thành vấn đề."
Nhìn gõ mõ cầm canh người đi xa, Chu Hải thở dài một hơi, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ hí hửng, chậm rãi đi về phía trước của đội ngũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận