Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 672: Thuật pháp cấm kỵ

Chương 672: Thuật pháp cấm kỵ
Phốc!
Máu từ chỗ yết hầu của quản sự nhà họ Mục bắn tung tóe ra, rơi xuống trên đất, đầu của quản sự nhà họ Mục trực tiếp rơi vào trên mặt đất, thậm chí còn lăn xuống dưới chân của một người trẻ tuổi nhà họ Mục, nhưng cho dù là như vậy, vị trẻ tuổi kia vẫn không kịp phản ứng.
Không chỉ là hắn, tất cả người nhà họ Mục ở đây không có một người nào kịp phản ứng.
Ánh mắt mọi người đều ngơ ngác nhìn quản sự kia chỉ còn lại có một cỗ thi thể không đầu, bọn họ không rõ, rõ ràng mới vừa rồi quản sựcòn rất tốt, đột nhiên liền đầu rơi xuống đất?
"Mày không chỉ là Địa Cấp tầng hai?"
Vài giây sau đó, vẻ mặt Mục Nghiêm cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm Phương Minh, những người nhà họ Mục khác không cảm ứng được, thế nhưng hắn lại bắt được, vừa trong nháy mắt đó có một cỗ năng lượng từ đầu ngón tay Phương Minh bắn ra, chính là cỗ năng lượng này khiến đầu hậu bối mình rơi xuống đất.
Trong nháy mắt có thể khiến đầu của một vị Địa Cấp tầng ba rơi xuống đất, căn bản thực lực của Phương Minh không phải Địa Cấp tầng hainhư bề ngoài hiển lộ ra.
"Tôi nói tôi là Địa Cấp tầng hai khi nào vậy?"
Phương Minh chậm rãi mở miệng, bởi vì đặc thù của Vu Sư, sau khi đột phá đến ngũ tinh cậu liền có cảnh giới Địa Cấp tầng hai, mà chỉ cần không đột phá đến lục tinh, tuy rằng thực lực của cậu đang không ngừng đi tới, nhưng nếu như chính cậu không triển lộ ra, người ngoài nhìn cậumãi cũng chỉ mang bộ dạng Địa Cấp tầng hai.
"Tam trưởng lão, hắnkhông phải Địa Cấp tầng hai sao?"
Người trẻ tuổi nhà họ Mục cũng bị lời Mục Nghiêm nói đánh thức, nghe được lời trưởng lão nhà mình nói, trên mặt nguyên một đám lộ ra vẻ kinh hãi, một năm trước Phương Minh ngay cả Địa Cấp cũng không phải, nhưng bây giờdĩ nhiên tam trưởng lão nói cậu ta không chỉ là Địa Cấp tầng hai, điều này sao có thể?
Gần trăm năm nay, cấp bậc Địa Cấp,giới tu luyện vẫn chưa có người nào dùng thời gian một năm mà một lần đột phá ba cảnh giới!
"Trách không được, trách không được mày dám về nước, dám ở chỗ này chờ chúng tao đến, xem ra là che giấu thực lực, nhưng cho dù mày che giấu thực lực, ở trước mặt lão phu mày cũng chỉ là con kiến."
Tuy rằng Mục Nghiêm khiếp sợ, nhưng vẫn rất tự tin đối với thực lực của mình, thời gian một năm, cho dù Phương Minh có thiên phú cao tới đâu, kỳ ngộ nhiều hơn nữa, có thể đến Địa Cấp tầng bốn đã là cực hạn, mà mình là cường giả Địa Cấp tầng tám, chênh lệch giữa hai người vẫn là khác nhau một trời một vực."
"Toàn bộ các người lui về phía sau."
Mục Nghiêm ra hiệu con em đệ tử nhà mình lui về phía sau, sau đó phóng toàn bộ uy áp toàn thân ra, ép về phía Phương Minh.
Phương Minh cũng từ trên ghế đứng lên, cho tới bây giờ cậu cũng không có ý định ẩn giấu thực lực của mình nữa, bởi vì trong lòng cậu,những người này đã là người chết.
Oanh!
Khí thế cả người Phương Minh cũng mạnh mẽ kéo lên, đến cuối cùng ở giữa cậu cùng Mục Nghiêm, nơi ấy không gian đùng đùng rung động, đây là uy áp của hai người va chạm.
Trường sam của Phương Minh không gió mà bay,trường bào trên người Mục Nghiêm cũng hơi hơi bay lên, lần đụng chạm này hai người là tám lạng nửa cân, ai cũng không ngăn chặn được đối phương.
"Điều này sao có thể?"
Trên mặt nguyên một đám người trẻ tuổi nhà họ Mục mang theo vẻ kinh hãi cùng không thể tưởng tượng nổi, tiếng nói đều có chút run run, tam trưởng lão đó là cảnh giới gì? Địa Cấp tầng tám!Uy áp của cường giả Địa Cấp tầng tám, người đạt tới Địa Cấp tầng bảy đều không chịu nổi, mà vậy dĩ nhiên Phương Minh lại có thể mạnh mẽ chống lại uy áp của trưởng lão nhưng không rơi vào thế yếu, điều này nói rõ cái gì?Nói rõ Phương Minh cũng có thực lực Địa Cấp tầng tám.
Tầng tám!
Thời gian một năm, đây không phải là Nhân Cấp tầng tám, đây là Địa Cấp tầng tám, làm sao bọn họ có thể tiếp nhận điều này?Không chỉ là bọn họ, tin tưởng toàn bộ người trong giới tu luyện biết đều sẽ không tin tưởng, bởi vì nàylà chuyện chưa bao giờ xảy ra trong giới tu luyện.
Đây là chuyện trước đó chưa từng có, thời gian tới cũng chắc chắn sẽ không có trong giới tu luyện, bởi vì này quá nghịch thiên, bọn họ không nghĩ tới kỳ ngộ gì có thể để người ta trong một năm thăng liền tám cảnh giới, cho dù thực lực có thể truyền thụ, nhưng nếu như không có tâm cảnh tương ứng cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết quả tẩu hỏa nhập ma.
Đương nhiên người nhà họ Mục không biết, tâm cảnh của Phương Minh ở lần đầu tiên tiến vào tầng hai bảo tháp hồn xuyên Tần Dương, cũng đã vượt xa bạn cùng lứa tuổi, cậu chứng kiến hai đứa bé trong một gia đình nghèo khổ tới cùng cực nâng đỡ lẫn nhau, kiến thức tầng dưới chót xã hội, biết cái gì là tuyệt vọng, cái gì là hy vọng, càng là ở cuối cùng đã trải qua tử vong.
Tuy rằng hồn xuyên chỉ có thời gian một năm, nhưng một năm này giống như một đời của người bình thường, một người nghèo phấn đấu suốt đời, từ chấp niệm chăm sóc em gái lại đến cuối cùng hoàn toàn buông tay, những thứ này Phương Minh đều thân tự trải nghiệm, cho nên tâm cảnh của cậu đã sớm tôi luyện đủ, ở cảnh giới Địa Cấpcăn bản không cần lo lắng xuất hiện vấn đềtâm cảnh không theo kịp thực lực.
"Trách không được, trách không được...Mày thực sự khiến tao rất khiếp sợ, thời gian một năm dĩ nhiên đạt tới cảnh giới Địa Cấp tầng tám, nếu như tao đoán không nhầm, hẳn là mày đã dùng thuật pháp cấm kỵ nào đó đi, trong khoảng thời gian ngắn đề thăng thực lực của chính mình, nhưng cái giá phải trả nghĩ tới cũng không nhỏ, có lẽ thọ mệnh cũng chỉ còn lại có mấy tháng."
Sau khi khiếp sợ trôi qua, Mục Nghiên có một suy đoán trong đầu, nếu nói trong một năm tu luyện bình thường có thể tăng lên tám cảnh giới, hắn tuyệt đối không tin, cho nên hắn thấy, hẳn là Phương Minh tu luyện tới khoảng chừng Địa Cấp tầng ba, tầng ba đã là rất khủng bố. Mà sở dĩ thực lực của Phương Minh có thể đạt tới Địa Cấp tầng tám, hẳn là vận dụng thuật pháp cấm kỵ nào đó.
Cái gì là thuật pháp cấm kỵ?
Trong giới tu luyện có một loại thuật pháp như vậy, uy lực cực kỳ khủng bố, có khi là có thể khiến người ta đề thăng thực lực, có khi là có thể thi triển rathuật pháp vượt xa thực lực của bản thân mình, loại thuật pháp này liền được xưnglà thuật pháp cấm kỵ.
Đương nhiên, thuật pháp cấm kỵ cái tên này cũng đã nói lên tính nguy hại của loại thuật pháp kia, cấm kỵ, đương nhiên không phải tùy tiện có thể thi triển, một khi thi triển loại thuật pháp này đều phải đánh đổi khá nhiều, thường thấy nhất chính là tiêu hao sinh cơ của mình.
Hơn một trăm năm trước, giới tu luyện có một vị ma đầu tà giáo, cảnh giới chỉ là Địa Cấp tầng chín, mà ma đầu kia ngoài ý muốn đạt được một quyển cổ thuật, cổ thuật này chính là một môn thuật pháp cấm kỵ, sau khi tu luyện thuật pháp dĩ nhiên lại có thể khiến Địa Cấp tầng chín trong nháy mắt có được thực lực cường giả Thiên Cấp.
Địa Cấp tầng chín cùng cường giả Thiên Cấp thoạt nhìn chỉ còn kém một bước, nhưng một bước này lại chính là lạch trời, bao nhiêu cường giả dừng bước tại lúc này, mà ở trong mắt cường giả Thiên Cấp, Địa Cấp tầng chín cùng Địa Cấp tầng một căn bản không hề khác nhau.
Mà sau khi ma đầu kia lấy được sách cổ có ghi thuật pháp này đương nhiên vô cùng kích động, bằng vào thuật này cũng đã đánh bại mấy kẻ thù sống còn, không ngừng mở rộng thế lực của mình, nhưng cổ thuật này cũng có một khuyết điểm, đó chính là mỗi một lầnthi triển, đều phải tế hiến 80% sinh cơ máu huyết của bản thân, nói cách khác sau khi thi triển một lần cả người chẳng khác nào đã bước một chân vào đất vàng.
Đương nhiên ma đầu kia không cam lòng chết như vậy, vì thế hắn nghĩ ra một biện pháp, đó chính là thay máu, sưu tầm máu của cường giả Địa Cấp, mạnh mẽ lấy hết máu từ cơ thể sống của mấy cường giả này, sau khi thi triển thuật pháp liền hấp thu tinh huyết của những người này đến bổ sung sinh cơ cùng máu của mình.
Không thể không nói biện pháp này rất hữu hiệu, nhưng mà trên đời không có bức tường nào không lọt gió, cường giả Địa Cấp đều là lực lượng trung kiên của các thế lực lớn, không ngừng có cường giả Địa Cấp mất tích, cũng đưa tới thế lực khác cảnh giác, trải qua điều tra phát hiện là ma đầu kia gây nên.
Kết quả cuối cùng cũng liền có thể nghĩ, hai vị cường giả Thiên Cấp tự mình ra tay tru sát ma đầu kia, chẳng qua tục truyền hai cường giả Thiên Cấp này cũng bị thương không nhẹ, đến cuối cùng cả đời không đề thăng cảnh giới nào nữa, suốt một thời gian dài đều nằm ở trạng thái bế quan, bởi vậy có thể thấy được sự kinh khủng của thuật pháp cấm kỵ.
Mục Nghiêm chắc chắn Phương Minh đã sử dụng thuật pháp cấm kỵ, cho nên mới có thể làm cho thực lực của mình mạnh mẽ tăng vọt, chẳng quatuy rằngthuật pháp cấm kỵ có thể tăng thực lực lên, nhưng một người đột nhiên có được lực lượng vượt xa khả năng khống chế của bản thân, làm sao có thể so sánh với một người sử dụng lực lượng đó thông thạo rồi chứ?
Thật giống như cùng là hai người đang cầm súng, một ngườichỉ vừa lấy súng tới tay, một người cầm súng luyện tập hồi lâu, trên phương diện sử dụng súng không thể nghi ngờ là người sau càng chiếm ưu thế.
"Mặc dù biết mày đã sống không được lâu nữa, nhưng vẫn không muốn để cho mày già đi như vậy, hiện tại lão phu nói cho mày biết, cho dù thi triển thuật pháp cấm kỵ, mày cũng không phải là đối thủ của lão phu, lực lượng từ đâu truyền tới làm sao có thể thắng được lực lượng tu luyện mà có."
Oanh!
Mục Nghiêm xuất thủ, trực tiếp đấm ra một quyền, tạo thành trận trận tiếng xé gió, thậm chí ngay cả không khí đều xuất hiện biến hóa, con ngươi Phương Minh ngưng lại, không sợ hãi chút nào, cũng theo chân đánh ra một đấm.
Song quyền va chạm, hai người mỗi bên lùi một bước, Mục Nghiêm híp đôi mắt già nua, bắt đầu kết ấn, theo thủ ấn của hắn biến hóa, trong hư không hiện lên một bóng người.
"Lục Đinh Lục Giáp Thần Tương Thuật."
Thủ ấn kết thành, trên bóng người này xuất hiện khôi giáp, chẳng qua lập tức cả bóng người cùng khôi giáp kia đều rơi vào trên người Mục Nghiêm, khiến chocả người Mục Nghiêm thay đổi vẻ xám xịt của người tuổi xế chiều, trở nên bá đạo tuyệt luân.
"Thông Sơn Ấn."
Hai tay Phương Minh cũng kết ấn, một tòa núi lớn hiện trên hư không, trực tiếp đập xuống người Mục Nghiêm.
"Không ra gì, lão phu đã dùng nửa đời người nghiên cứu Lục Đinh Lục Giáp Thần Tương Thuật, thần tướng nhập vào thân đao thương bất nhập, ngọn núi mày ngưng tụ ra này há lại có thể ngăn cản lão phu."
Mục Nghiêm ngẩng đầu nhìn ngọn núi một chút, trong mắt có vẻ khinh thường, hắn không để ngọn núi này trong mắt chút nào, trực tiếp cất bước vượt lên.
Rầm!
Ngọn núi hạ xuống, ở trong mắt Mục Nghiêm ngọn núi này sẽ tự động vỡ vụn, mà những người khác của nhà họ Mục ở đây cũng nghĩ như vậy, dù sao Lục Đinh Lục Giáp Thần Tương Thuật là thuật pháp thành danh của tam trưởng lão, uy lực của thuật pháp này khiđược thi triển ở trong tay người khác cùng trong tay tam trưởng lão hoàn toàn khác nhau.
Nhưng mà, một màn tiếp theo khiến bọn họ trợn tròn mắt.
Ngọn núi nện xuống, rơi vào trên đầu Mục Nghiêm dĩ nhiên không có nghiền nát, chỉ là xu thế hạ xuống hơi chậm lại một chút, mà ngược lại thân thể Mục Nghiêm lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống phía trước.
"Điều này sao có thể?"
Trên gương mặt già nua của Mục Nghiêm có vẻ không thể tin, mà trên mặt Phương Minh lại lộ ra nụ cười nhạt, cũng may là đối phương khinh địch cùng sơ suất, nếu như Mục Nghiêm không tuyển chọn ngạnh kháng mà là ẩn núp, vậy Thông Sơn Ấn thật vẫn không nhất định có thể đập trúng đối phương, nhưng bây giờ nếu đã bị đập trúng...
"Lão thất phu, ngược lại tôi cũng thật muốn nhìn khôi giáp này của ông có thể cứng bao nhiêu."
Thủ ấn trên hai tay Phương Minh biến hóa, ngọn núi không ngừng hạ xuống, căn bản không cho Mục Nghiêm có cơ hội tránh né, mà dưới ngọn núi này Mục Nghiêm cũng chỉ có thể bị động chống lại, không ngừng đưa hai tay ra vỗ về phía ngọn núi, căn bản không rảnh tay để thi triển thuật pháp khác.
Rầm rầm rầm!
Người trẻ tuổi nhà họ Mục cứ ngây ngốc nhìn tam trưởng lãonhà mìnhkhông ngừng khom lưngở dưới ngọn núi, không hề có lực đánh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận