Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1056: Cuồng vọng không gì sánh được (2)

Chương 1056: Cuồng vọng không gì sánh được (2)
Người ở đây nghe nói như thế lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, trưởng lão Kiếm Vũ môn đã đạt tới cảnh giới Địa Cấp tầng năm, Thiệu Trạch Minh này ngay cả trưởng lão cũng có thể đánh bại, tối thiểu cũng đã là Địa Cấp tầng sáu, thậm chí rất có thể hắn đã bước chân vào Địa Cấp tầng bảy, trở thành cường giả Địa Cấp hậu kỳ.
"Chỉ mới vài năm trôi qua, tiến bộ của hắn thật sự quá nhanh." Có người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tốc độ tu luyện như vậy có thể nói là biến thái.
"Ta cũng cảm thấy có chút không hợp lý, nhưng nếu so sánh với vị kia của nhà họ Phương, thực lực của Thiệu Trạch Minh hiện tại ngược lại khiến ta cảm thấy dễ chấp nhận hơn nhiều."
Nghe nói như thế, vẻ mặt không ít người ở đây đều trở nên cổ quái, đương nhiên bọn họ biết "vị kia nhà họ Phương" là chỉ người nào, chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi mà vị kia có thể từ giai đoạn Nhân Cấp trực tiếp bước vào Thiên Cấp, có viên châu ngọc này ở phía trước, cho dù tốc độ tu luyện của những người khác có “nhanh” tới cỡ nào cũng không coi vào đâu.
Thiệu Trạch Minh cũng không bước vào cửa cung, mà chỉ một mình một người đứng ở bên ngoài cửa cung, không có ai tới gần bên người hắn, cả người giống hệt một chuôi lợi kiếm cao ngạo.
"Trần mỗ, báo lại ân tặng thuốc năm đó."
Sau khi quay qua phía cửa cung nói nhỏ một câu, Thiệu Trạch Minh liền nhắm mắt lại không nói một lời, hiển nhiên là đang đợi đối thủ đến.
Không bao lâu sau khi Thiệu Trạch Minh đến, lại có một bóng người từ dưới chân núi đi lên, đây là một người thanh niên cầm phất trần trong tay, thân mặc đạo bào, cả người có vẻ xuất trần và thanh dật.
"Thượng Thanh cung Dịch Thừa cảm ơn ân Niệm tiên tử tặng bí tịch năm đó, hôm nay đến hoàn lại ân tình."
Nghe được những lời người thanh niên này nói, đoàn người lại kinh ngạc thốt lên, Thượng Thanh cung tọa lạc tại Mang Sơn chính là một trong ba cung điện lớn của Đạo giáo, mặc dù đối với người ngoài Thượng Thanh cung có thể không nổi danh như Long Hổ sơn, nhưng thực lực không hề kém hơn Long Hổ Sơn chút nào.
Mà chỉ cần là người hiểu rõ Thượng Thanh cung đều sẽ biết, thế hệ này của Thượng Thanh cung, người dùng chữ lót là “Dịch” chỉ có thể là người có bối phận trưởng lão và chưởng môn, nếu người trẻ tuổi trước mặt kia đã có chữ lót là “Dịch”, cũng đồng nghĩa với hắn là người đồng lứa với chưởng môn, có thể sư phụ hắn chính là thái thượng trưởng lão của Thượng Thanh cung, mà có người nói vị thái thượng trưởng lão ấy đã đạt tới cảnh giới thiên vương lão đạo.
"Một vị cường giả thiên vương tự mình bồi dưỡng đệ tử, hơn nữa còn là đệ tử quan môn, thực lực tuyệt đối phi phàm."
"Này còn cần ngươi nói sao, phỏng chừng người này đã đạt tới Địa Cấp hậu kỳ rồi."
Ánh mắt của đám thanh niên ở đây đảo qua đảo lại trên người đạo sĩ kia, mà người thanh niên đạo sĩ kia lại không thèm để ý mấy ánh mắt đó chút nào, cứ như vậy đứng ở trước cửa cung, cách Thiệu Trạch Minh khoảng chừng một trượng.
Ngoại trừ hai người này ra còn có mấy người tu luyện trẻ tuổi có danh khí phi phàm trong giới tu luyện xuất hiện, tất cả những người này đều đã từng nhận được ân huệ hoặc thiếu nhân tình của Niệm Dao Băng, lần này bọn họ xuất hiện ở nơi đây cũng là vì báo ân cùng trả nhân tình.
"Mấy vị này đều tới, lần này những người thanh niên của tông phái lánh đời kia không nên đến thì hơn, nếu bọn hắn dám đến cứ chờ bị đánh mặt đi."
"Cũng nên như vậy, những người này quá kiêu ngạo, ngày nào chưa đánh bại bọn hắn là ngày ấy bọn hắn còn kiêu căng phách lối, còn tưởng rằng giới tu luyện chúng ta không người."
Tuy rằng đều là người tu luyện, thế nhưng cho tới bây giờ mọi người trong giới tu luyện vẫn chưa từng xem những tông phái lánh đời này là một thành viên trong giới tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi mặt trời lên cao, dưới chân núi xuất hiện ba nam hai nữ, ngoại trừ một cô gái trong đó mang trên mặt vẻ do dự, bốn người khác đều mang vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái.
"Thế nào, không dám lên đi?"
Cảm thụ được ánh mắt của người đàn ông bên cạnh, thân thể mềm mại của Trần Dĩnh run lên, vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là..."
"Chỉ là nghĩ đến trên núi có nhiều người ái mộ ngươi như vậy, lúc này ngươi lại lấy thân phận thị nữ của bản thiếu gia xuất hiện, cảm thấy có chút mất mặt rồi đúng không."
Nghe nói như thế, khuôn mặt Trần Dĩnh trắng bệch, trên mặt có vẻ kinh hoảng, cô ấy rất rõ ràng tính tình của người bên cạnh mình, thoạt nhìn công tử văn nhã, nhưng trên thực tế lại là người có tính tình cực kỳ âm ngoan, chỉ cần đắc tội hắn một chút xíu thôi hắn đã khiến đối phương sống không bằng chết.
"Nhớ kỹ thân phận của ngươi, bây giờ ngươi không phải là một trong tứ đại mỹ nữ cao cao tại thượng, mà là thị nữ của bản thiếu gia, là nô tỳ của bản thiếu gia."
"Vâng công tử." Trần Dĩnh cúi đầu cung kính đáp.
"Đại ca, xem ra đại ca không phải là người thương hương tiếc ngọc, chẳng qua hôm trước đại ca thu một tỳ nữ, hôm nay tiểu đệ lại thu thêm một vị, tứ đại mỹ nữ của giới tu luyện đã có hai người bị chúng ta thu vào trong túi, đệ thấy cũng không cần buông tha cho hai người còn lại, tất cả đều thu về túi chúng ta thì hơn." Một người đàn ông mặc bộ quần áo trắng cười tủm tỉm nói.
Trong lời nói, có ý coi tứ đại mỹ nữ như là vật trong lòng bàn tay, muốn thu về cũng là chuyện vô cùng bình thường đơn giản.
Năm bóng người, rất nhanh đã xuất hiện trong mắt rất nhiều người đứng trước cửa cung, thấy năm người này, vẻ mặt tất cả người trẻ tuổi trong giới tu luyện trở nên hơi phức tạp.
Ánh mắt bọn họ tràn ngập tức giận khi nhìn về phía bốn người kia, mà khi nhìn về phía Trần Dĩnh đang đứng bên cạnh lại mang theo vẻ thất vọng cùng thống khổ.
Cô ấy vốn là giai nhân, thế nhưng lại làm tặc.
Đương nhiên Trần Dĩnh có thể cảm nhận được ánh mắt của những người này, không khỏi cúi đầu, mà trên mặt người đàn ông mặc áo xanh bên cạnh lại hiện lên vẻ đăm chiêu, vươn tay nắm lấy cằm Trần Dĩnh, ép buộc Trần Dĩnh phải ngẩng đầu lên, nói: "Làm thị nữ của bản thiếu gia là vinh hạnh của cô, ngẩng đầu lên để mọi người nhìn cho rõ ràng."
Nghe được lời này của người đàn ông mặc áo xanh, đám người trẻ tuổi trong giới tu luyện bị chọc tức tới muốn bùng nổ, vậy mà Trần Dĩnh lại không hề phản kháng, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi.
"Trần tiên nữ, có phải cô bị ép buộc không? Nếu cô bị ép buộc thì cứ nói một tiếng, ở đây có nhiều người như vậy nhất định có thể giải thoát cho cô."
Có một người thanh niên trẻ tuổi không nhịn được mở miệng, dưới cái nhìn của hắn chắc chắn Trần Dĩnh đã bị ép buộc, nếu không đường đường là một trong tứ đại mỹ nữ của giới tu luyện, làm sao có thể cam nguyện làm thị nữ cho người khác, còn bị người nhục nhã khinh bạc trước mặt nhiều người như vậy.
Ánh mắt của người đàn ông áo xanh lạnh lùng quét tới, người thanh niên trẻ tuổi kia rùng mình một cái, còn không đợi hắn kịp phản ứng, cả người đột nhiên té bay ra ngoài, đụng vào thân cây đại thụ cách đó không xa, ngã xuống đất không dậy nổi.
"Thực sự là ồn ào, Trần Dĩnh có thể làm thị nữ cho đại ca ta là vinh hạnh của cô ta, ai không phục thì cứ đứng ra."
Người ra tay chính là nam thanh niên mặc quần áo trắng, vẻ mặt tràn đầy ngạo nghễ đảo qua toàn trường, mà tuy rằng trong lòng đám người tu luyện trẻ tuổi ở đây rất xúc động phẫn nộ, nhưng cũng biết sự chênh lệch thực lực của hai bên, chỉ có thể cố nén muốn xúc động không lên trước liều mạng cùng đối phương.
Thấy không có người nào dám đứng ra, trên mặt người đàn ông mặc đồ trắng hiện lên vẻ khinh thường, đây là một đời tuổi trẻ trong giới tu luyện, đều là nhóm đám chuột nhắt nhát gan.
"Niệm Dao Băng đâu rồi, bản công tử đã đích thân tới cửa mà cô còn không ra sao?"
Người đàn ông mặc đồ trắng đưa mắt nhìn hướng Vọng Nguyệt cung, người khẩu xuất cuồng ngôn muốn thu Niệm Dao Băng vào túi chính là hắn, mà sau khi nghe thấy những lời hắn nói, những người trẻ tuổi ở đây càng tức giận hơn.
Trước Vọng Nguyệt cung, đám người Thiệu Trạch Minh vốn đang đứng thẳng như nhập định, sau khi người đàn ông mặc đồ trắng lời nói ra những lời này bọn họ lập tức mở mắt, ánh mắt rơi vào trên người người đàn ông mặc đồ trắng.
"Ha, xem ra cô ấy còn tìm được mấy hộ hoa sứ giả, chỉ là nếu muốn hộ hoa cũng phải xem các ngươi có thực lực đó hay không mới được."
Ánh mắt Nguyên Tiếu cũng rơi vào trên người đám người Thiệu Trạch Minh, trong ánh mắt còn mang theo vẻ khinh thường, căn bản là không hề đặt đám người Thiệu Trạch Minh vào trong mắt.
"Mười năm trước, Niệm tiên tử có ân cứu mạng với tại hạ, hôm nay đã tới lúc trả nợ ân tình."
Một nam thanh niên đi ra, trên tay hắn có cầm theo một món đồ tương đối giống với bàn cờ, ánh mắt đảo qua Nguyên Tiếu, tay phải vung lên, từ trong bàn cờ có tám quân cờ đen trắng bay ra vây Nguyên Tiếu vào giữa.
"Thế gian vạn vật đều có đạo, có người thông thiên ngay thẳng chính trực, có trăm năm điêu khắc một đêm phi thăng, mà trong giới tu luyện còn đồn đại có một đám người dành cả cuộc đời để nghiên cứu thế cục trắng đen, lấy thiên hạ làm bàn cờ, lấy muôn dân trăm họ làm quân cờ, lĩnh ngộ đại đạo từ trong ván cờ."
Thấy hành động của nam thanh niên này, có người nói nhỏ một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận