Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 235: Tìm một quỷ hồn

Chương 235: Tìm một quỷ hồn
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Một chiếc xe tải cứ như vậy mò mẫm trong bóng tối đi vào, điều này chứng tỏ những chuyện bọn họ làm đều rất bí mật, không muốn bị ai biết được.
“Xuống xe hết đi, nhanh nhanh một chút.”
Trên xe có hai người bước xuống, mà người lúc nãy mở cửa nhà xưởng cũng đi tới, hai bên nhỏ giọng nói với nhau vài lời, sau đó một người mở khoang xe tải ra.
Cửa khoang xe mở ra, nương nhờ ánh sáng yếu ớt cùng thị lực tốt mà Phương Minh có thể nhìn thấy 3 chiếc quan tài bên trong, đỏ đen trắng, giống hệt ba chiếc quan tài mà cậu đã nhìn thấy bên trong nhà của Trương Phúc.
“Tới phụ giúp một tay đi.”
Mấy người cẩn thận khiêng quan tài từ trên xe xuống, mà trong thân xe vẫn còn hai người đang ngồi, tổng cộng tất cả có 8 người.
Phương Minh tỉ mỉ phát hiện, hai người ở trong thùng xe này sau khi bước xuống chỉ yên tĩnh nhìn đám người khiêng quan tài đi, từ đầu tới cuối không hề nói một lời.
“Mở ra đi.”
Một người đàn ông đi tới một bên nhà xưởng, hơi xê dịch giường sắt, sau đó dường như là vươn tay nhấn nút gì đó.
Một loạt âm thanh kẽo kẹt vang lên, ở trước mặt xe tải đột nhiên xuất hiện một cửa động. Cửa động này rất lớn, mà ngay khi đám người đang nhìn chằm chằm vào cửa động thì Phương Minh cũng lợi dụng thời cơ di chuyển, từng bước áp sát lại gần.
“Tốt, tất cả xuống đi, quy củ cũ, sau khi xong việc phải lập tức rời đi ngay.”
“Đã rõ.”
Đám người bắt đầu nhấc ba cỗ quan tài đi vào trong lòng đất, toàn bộ nhà xưởng chỉ còn hai người bảo vệ.
Hai mắt Phương Minh lập lòe, sau một lúc liền móc một đồng tiền xu ra, ném về một hướng.
Keng!
Đồng tiền xu đụng vào khung sắt phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Ai?”
Hai người bảo vệ lối vào thông đạo trong lòng đất vẻ mặt biến đổi, lập tức nhìn chằm chằm vào hướng âm thanh phát ra. Hai người trao đổi một cái ánh mắt, sau đó vừa giơ đèn pin chiếu qua vừa chầm chậm đi tới.
“Chính là lúc này!”
Trong nháy mắt khi hai người rời khỏi lối vào thông đạo, Phương Minh cứ như bị mèo yêu nhập thể, động tác vô cùng nhẹ nhàng mà nhanh chóng, chỉ trong một nốt nhạc đã xông vào thông đạo thành công.
Lạnh!
Trong khoảnh khắc khi Phương Minh vừa bước vào thông đạo, từ da thịt truyền tới cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Mà càng đi vào sâu, cảm giác lạnh lẽo cũng càng tăng lên, cuối cùng là lạnh lẽo tới thấu xương.
Lối vào thông đạo không phải hình bậc thang mà là kiểu sườn dốc, Phương Minh cũng hiểu thiết kế như vậy chính là vì để thuận tiện bưng bê quan tài.
Toàn bộ lòng thông đạo đen kịt một màu, sờ soạng mò mẫm đi suốt 3 phút Phương Minh mới nhìn thấy có tia sáng xuất hiện, đồng thời cậu cũng đã đuổi kịp sáu người khiêng quan tài lúc nãy.
Ánh sáng bắt nguồn từ một bóng đèn tròn ở phía trước, đây là loại bóng đèn không được thịnh hành, trừ một số nơi vùng sâu vùng xa hoặc những nhà quá nghèo khổ, cơ hồ nó đã bị xã hội đào thải.
Nương theo ánh sáng của bóng đèn cuối cùng Phương Minh có thể nhìn rõ căn phòng dưới lòng đất này.
Đây là một phòng đông lạnh, khí lạnh được tỏa ra từ bốn phương tám hướng, hiển nhiên phía dưới nhà xưởng này đã được lắp một hệ thống làm lạnh vô cùng mạnh mẽ, cung cấp hơi lạnh liên tục không ngừng.
Dựa vào cảm giác lạnh lẽo này, chắc chắn nhiệt độ của phòng làm lạnh này phải cỡ âm vài chục độ.
Một xưởng chế biến đồ ăn đương nhiên phải có phòng đông lạnh, điều này cũng không có gì kỳ lạ, thế nhưng rõ ràng phòng đông lạnh này cũng không phải được dùng để chứa đồ ăn đấy.
Phòng đông lạnh này rộng lớn vô cùng thế nhưng không hề chứa bất kỳ đồ ăn hay nguyên vật liệu gì, ngược lại trong phòng có bày vô số quan tài.
Sau khi 6 người kia cẩn thận đặt quan tài xuống cũng không tiếp tục nói nhảm, trực tiếp quay người theo đường cũ đi ra khỏi phòng.
Rất nhanh, trong phòng đông lạnh chỉ còn một mình Phương Minh.
Không còn ai nên Phương Minh cũng không cần tiếp tục ẩn núp, cậu quang minh chính đại đi tới, dưới nhiệt độ âm vài chục độ như thế này cơ bản không có máy theo dõi hay camera nào có thể hoạt động được. Cho dù thật sự có loại máy móc tiên tiến có thể vận động nhưng hình ảnh thu được ắt hẳn cũng chỉ có băng sương mà thôi…
Đầu tiên Phương Minh đi tới mấy cỗ quan tài mà những người kia mới bỏ vào, mở nắp quan tài, quả nhiên bên trong mỗi quan tài đều có một hũ tro cốt.
Dựa theo ước lượng, trong phòng này ít nhất cũng phải có cỡ hơn 100 hũ tro cốt.
“Theo điều tra của đám người Dương Tu thì toàn bộ Ma Đô có hơn 500 cỗ quan tìa, nói cách khác ở đây chỉ có khoảng một phần năm, vậy có nghĩa bốn phần năm hũ tro cốt kia đã bị mang đi rồi.”
Phương Minh đoán, đây hẳn không phải một trạm trung chuyển của tổ chức Hắc Xà, bọn họ chỉ để tạm số tro cốt ở đây một thời gian, sau đó chỉ sợ sẽ chở đến một địa điểm khác.
Ngay lúc cậu đang quan sát số quan tài trong phòng đột nhiên lỗ tai run run, trong khoảnh khắc thân thể lóe lên trực tiếp đẩy một nắp quan tài ra, nằm vào trong rồi lại đậy nắp quan tài, đương nhiên cậu cũng có lưu lại một khe hở.
Không bao lâu sau khi Phương Minh nằm vào trong quan tài, hai bóng người xuất hiện trong phòng đông lạnh, cũng không biết bọn họ từ đâu xuất hiện.
“Chuyện của Trương Phúc anh hành động thật sự quá lỗ mãng, còn chưa lấy được đồ vật đã giết chết Trương Phúc rồi.”
“Yên tâm, chạy không thoát được, Trương Phúc kia thì có thể giấu đồ ở chỗ nào chứ? Đợi sau khi xong việc ở đây tôi sẽ qua đó tìm lại đồ vật.”
“Ừm, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm gì. Bên trên đã hạ tử lệnh, nếu không tìm thấy vật kia thì tới tôi cũng không thể bảo vệ được tính mạng của anh đâu, anh cũng biết hình phạt của tổ chức rồi.”
“Tôi biết.”
“Biết là tốt rồi, bây giờ bắt đầu làm chính sự đi, mau đổ mấy hủ tro cốt vào.”
Hai người mặc đồ đen này mỗi người tự móc một chiếc nhẫn trong ngực ra, giới chỉ(1) phát ra ánh sáng màu xanh đậm, mà bên trong giới chỉ còn có một đồ án rắn nhỏ, ánh sáng xanh đậm này chính là phát ra từ đôi mắt con rắn kia.
(1)Giới chỉ: chiếc nhẫn
Phanh!
Đẩy nắp cỗ quan tài ra, hai người trực tiếp mở nắp hũ tro cốt, sau đó đổ tro cốt vào trên mặt chiếc nhẫn.
Một màn quỷ dị xuất hiện, những tro cốt trong hũ sau khi rơi vào trên bề mặt chiếc nhẫn đều bị hấp thụ hết, cuối cùng cả hũ tro cốt trống rỗng, thậm chí không hề có một chút tro cốt nào rơi xuống sàn nhà.
Sau khi giới chỉ hấp thu hết số tro cốt thì ánh sáng màu xanh đậm kia càng thêm chói lọi, thế nhưng sau một phút người đàn ông mặc đồ đen lại thất vọng lắc đầu.
“Anh Vương, anh nói cuối cùng tổ chức là đang muốn làm gì? Tôi nghe nói dường như bọn họ muốn tìm một quỷ hồn ở Âm Phủ…”
“Im miệng!”
Người được gọi là anh Vương kia lập tức cắt ngang câu nói của đồng bạn: “Anh quên quy củ của tổ chức rồi sao? Những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói.”
“Vâng vâng vâng, không phải ở đây chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
“Cho dù chỉ có hai chúng ta cũng không được, nếu muốn sống lâu thì tốt nhất là nên bớt hiếu kỳ đi.”
Hai người không hề biết, đoạn đối thoại của bọn họ đã bị Phương Minh nghe được không sót một chữ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận