Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 772: Cổ trại Ba Toa không dám nghĩ tới sao?

Chương 772: Cổ trại Ba Toa không dám nghĩ tới sao?
Bước qua cầu gỗ!
Từng luồng tiếng nhạc đột nhiên truyền đến, đám người Phương Minh đều vểnh tai lắng nghe.
"Tôi nghe được tiếng sáo cùng kèn Xô-na." Trương Uy nói.
"Dường như còn có tiếng khèn địa phương nữa, còn có tiếng trống, đây sẽ không phải có người chết đó chứ?" Lộ Lộ hiếu kỳ nói.
"Đây không phải người chết, mà là đang cử hành hôn lễ."
Phương Minh lắc đầu, rất nhiều người đối đều hiểu lầm tiếng kèn Xô-na, cảm thấy chỉ khi đang tổ chức đám ma mới dùng tới kèn Xô-na, nhưng trên thực tế truyền thống từ xưa đến nay, việc hiếu hỉ đều sẽ có kèn Xô-na, chỉ là sẽ thổi ra làn điệu khác biệt mà thôi.
"Kết hôn? Lẽ nào là em trai tôi..."
Trên mặt Lăng Sở Sở lộ ra vẻ lo lắng, định đi thẳng về phương hướng nơi âm thanh phát ra, chẳng qua Phương Minh lại kéo Lăng Sở Sở lại, dựa theo hiểu biết của cậu đối với Miêu tộc, khi người Miêu tộc kết hôn có một bộ trình tự rất phức tạp, sẽ không kết thúc nhanh như thế, không cần phải gấp gáp như vậy.
Tiếng nhạc là từ phía trên nhất truyền tới, mà sở dĩ không nhìn thấy những người khác trong trại, Phương Minh cũng đã hiểu rõ, những người này đều đi tham gia hôn lễ.
Thuận theo những tảng đá lên dốc tiếp tục đi, tiếng nhạc càng ngày càng rõ ràng, đến sau này, Phương Minh dừng bước, đưa mắt nhìn về phía trước, đám người Lăng Sở Sở đồng dạng cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía trước.
Ở trước mặt của bọn hắn có một chi đội ngũ đón dâu, điều quỷ dị là chi đội ngũ đón dâu này không hề có ngựa trắng, ngược lại là cỗ kiệu đỉnh đỏ, mười mấy người đàn ông đang khiêng hai cỗ kiệu này, phía trước nhất là dàn nhạc thổi kèn Xô-na cùng sáo trúc, phía sau còn có một số phụ nữ đang đi theo, đang hạo hạo đãng đãng đón Phương Minh đi tới bên này.
"Hai cỗ kiệu đỉnh đỏ, chẳng lẽ là có hai cô gái xuất giá?"
Triệu Lập nhìn thấy lập tức hiếu kỳ, nhưng mà khi Phương Minh nhìn đến hai cỗ kiệu có đỉnh đỏ này, vẻ mặt liền trở nên có chút ngưng trọng, thấp giọng quát nói: "Nhắm mắt lại, mặc kệ nghe được cái gì hay đụng chạm phải cái gì cũng không được mở mắt, cũng không nên quay đầu lại, phải luôn hướng mặt đi về phía trước , tôi không gọi mấy người mở mắt ra thì mấy người cũng đừng có mở mắt."
Vẻ mặt của Phương Minh rất nghiêm túc, Lăng Sở Sở biết Phương Minh nói như vậy nhất định là có nguyên nhân, lập tức gật đầu, đồng thời quay qua đám người Trương Uy đang ở phía sau, nói: "Đều nghe Phương Minh."
"Ah, được."
"Khẳng định nghe."
Đám người Trương Uy dựa theo Phương Minh phân phó nhắm hai mắt lại, cứ như vậy đi về phía trước, chỉ có điều đi rất chậm, bước tiến cũng bước vô cùng nhỏ, đây là bệnh chung của con người, ở sau khi nhắm mắt lại, dù cho biết rõ phía trước là một con đường rộng lớn trống trải, cũng không dám bước đi từng bước lớn.
Lăng Sở Sở không biết tại sao Phương Minh lại muốn các cô ấy phải nhắm mắt lại, nhưng cô ấy tín nhiệm Phương Minh trăm phần trăm, lúc này sau khi nhắm mắt lại, đi chưa được mấy bước đột nhiên cảm giác được cả người hơi lạnh, thật giống như đi vào hầm băng vậy, cổ hàn khí kia đập vào mặt.
Chỉ chốc lát, thân thể của cô ấy đột nhiên run lên, bởi vì cô ấy cảm giác được dường như tiếng nhạc kia càng ngày càng gần, mà đồng thời hình như có người nào đó đang vỗ bờ vai của cô ấy một chút.
"Cô gái nhỏ, đi mệt rồi sao, có muốn ngồi kiệu hay không?"
Thiếu chút nữa Lăng Sở Sở đã quay đầu mở mắt, chẳng qua ngay lúc cuối cùng nhất đột nhiên cô ấy nghĩ tới Phương Minh dặn dò, lúc này mới dằn xuống, kiên trì tiếp tục đi về phía trước.
"Chị, sao chị lại tới đây?"
Đột nhiên, giọng nói của em trai mình cũng vang bên tai vang lên, lông mi Lăng Sở Sở động đậy vài cái, sắp mở mắt ra, đúng lúc này một âm thanh khác truyền vào trong tai của cô ấy.
"Nhớ kỹ lời nói của tôi."
Là giọng nói của Phương Minh, thanh âm này khiến cho Lăng Sở Sở vừa muốn ngẩng đầu mở mí mắt lại nhắm lại, dứt khoát không quan tâm âm thanh bên tai cùng với cái đập không ngừng của người sau lưng, tiếp tục ngẩng mặt đi tới.
Thẳng đến... Khi tất cả thanh âm cùng động tĩnh đều biến mất, bên tai Lăng Sở Sở mới truyền đến giọng nói của Phương Minh.
"Có thể mở mắt."
Nghe được lời của Phương Minh, Lăng Sở Sở khẩn mở hai mắt của mình ra, chẳng qua theo sau chính là khẽ nhếch miệng, hiển nhiên là bị hình ảnh trước mắt làm chấn kinh.
Đội ngũ đón dâu kia vẫn còn ở đây, mà hai cỗ kiệu có đỉnh đỏ kia cũng còn ở, chỉ là toàn bộ đám người khiêng kiệu cùng thổi kèn Xô na, biến thành nguyên một đám người giấy không có biểu tình gì.
"Này... Lẽ nào những người chúng ta vừa thấy này chính là người giấy?"
Giọng nói của Triệu Lập phía sau đều có chút run rẩy, người giấy khiêng kiệu, loại sự tình không thể tưởng tượng nổi này dĩ nhiên thực sự xảy ra.
"Không tốt, không thấy Lộ Lộ đâu nữa."
Đột nhiên Điềm Điềm kinh hô lên thành tiếng, lúc này đám người Lăng Sở Sở quay đầu mới phát hiện trong đội ngũ thiếu một người, bóng dáng Lộ Lộ biến mất.
"Yên tâm, cô ấy không có chuyện gì, chẳng qua là tôi để cho cô ấy đi làm một việc thôi, đến lúc làm xong cô ấy sẽ hội họp với chúng ta."
Phương Minh mở miệng giải thích một câu, mà ánh mắt của hắn lại đã rơi vào phía sau người giấy này, ở phía sau đội ngũ người giấy đón dây jua, có một người đàn ông trung niên tóc cuộn, đang chậm rãi đi về phía bọn họ.
"Ở xa tới là khách, Quỷ sư để cho tôi tới nghênh tiếp các vị."
Trên mặt người đàn ông có không ít sẹo rổ, nhìn có chút dữ tợn, chẳng qua Phương Minh lại mỉm cười đồng ý, đáp: "Hà tất phiền toái như vậy."
Người đàn ông trung niên thật sâu đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh, không nói gì nữa, xoay người liền ở phía trước dẫn đường, mà Lăng Sở Sở thì lại có chút hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi ở bên tai Phương Minh: "Quỷ sư là cái gì?"
"Quỷ sư là tồn tại tương đương với tế ti, bởi vì Sinh Miêu cực kỳ tin tưởng đối với phương diện về quỷ thần này, cho nên địa vị của Quỷ sư rất cao, toàn bộ người đàn ông Sinh Miêu vào lúc thành niên đều phải mời Quỷ sư tới nhà cạo tóc, nếu như đặt vào vị trí dân tộc Hán chúng ta, đó chính là thầy Âm Dương địa phương, đương nhiên luận địa vị thì Quỷ sư là muốn vượt xa thầy Âm Dương."
Phương Minh giải thích một câu đơn giản, ở trong dân tộc Hán, thân phận địa vị của thầy Âm Dương cũng không coi là tôn quý tới cỡ nào, thế nhưng ở Miêu trại, Quỷ sư đó là tồn tại gần với trại chủ, trại chủ là người có quyền lực lớn nhất trong một trại, mà Quỷ sư thì lại là người được tôn kính nhất một trong trại.
"Phương đại ca, vậy sao Quỷ sư lại biết chúng ta muốn tới, hơn nữa hắn biết thân phận của chúng ta sao?" Trương Uy có chút tò mò hỏi.
"Tự nhiên biết, có lẽ giờ phút này một con nhện nằm trong bụi cỏ ven đường chính là đôi mắt của Quỷ sư."
Phương Minh cười cười, sợ rằng từ khi bọn họ bước vào trại này, Quỷ sư kia liền đã biết, từ bầy rắn đến người giấy khiêng kiệu phía sau chẳng qua đều là thử dò xét mà thôi.
"Thiệt hay giả, nói gì khiến tôi thấy nổi cả da gà." Trương Uy theo bản năng lấy hai tay vuốt vuốt hai bắp tay, mắt thì lại hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Phương Minh, chúng ta cứ đi theo hắn như vậy?" Lăng Sở Sở cũng có chút không yên tâm hỏi.
"Đến cũng đến rồi, vậy còn có thể trở về ấy ư, chỉ có thể nói binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."
Phương Minh ngược lại rất tùy ý, là người đầu tiên đi theo sau lưng người đàn ông, đám người Lăng Sở Sở thấy thế cũng chỉ có thể đi theo.
Cũng giống với khu vực bên cạnh bờ suối kia, ở đây toàn bộ cửa nhà gỗ cũng đều mở, cũng tương tự đều không ai, như vậy quẹo trái rẽ phải đi xấp xỉ có nửa dặm đường, một ngôi miếu xuất hiện ở trước mặt đám người Phương Minh.
Ở trước miếu thờ này có hơn mười người Miêu đứng ở nơi đó, khoác lụa hồng cài hoa, ăn mặc phục sức bổn tộc, lúc này trong miệng đang hát từ khúc chỉ có bọn họ nghe hiểu.
"Là A Duy, A Duy ở ngay trong miếu này."
Cảm xúc của Lăng Sở Sở có chút kích động, bởi vì cô ấy nhận khung cảnh trong tấm hình kia, em trai của cô ấy đã chụp ngay ở nơi này.
"Đừng có gấp."
Phương Minh ngăn cản Lăng Sở Sở đang muốn chạy tới miếu thờ kia, cười cười chậm rãi đi về phía miếu thờ, mà khi những người Miêu này nhìn đến đám người Phương Minh, toàn bộ đều đưa mắt xem hướng bên này, trong ánh mắt không ít người tràn đầy vẻ bất thiện.
"Tại sao tôi cảm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn chúng ta tựa như nhìn kẻ thù vậy?"
Trương Uy lẩm bẩm một câu, những người khác cũng nhận đồng gật đầu, cho dù không háo khách nhưng cũng không cần phải trưng ra bộ biểu tình này đi, thật giống như mấy người là cừu nhân giết cha của bọn họ vậy.
Ngay khi những người Miêu này dùng ánh mắt tràn ngập hận thù nhìn hướng đám người Phương Minh, người đàn ông dẫn đường kia lại dùng Miêu Ngữ nói nói mấy câu, tuy rằng vẻ mặt những người Miêu này vẫn còn có chút bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn nhao nhao thối lui, nhường lại cho đám người Phương Minh một con đường.
"Quỷ sư ở bên trong chờ các người."
Người đàn ông quay đầu liếc nhìn Phương Minh, nhưng chính hắn lại không bước vào, Phương Minh ngược lại vẻ mặt di nhiên tự đắc, không thèm để ý chút nào tới ánh mắt bất thiện của những người Miêu này, là người đầu tiên đi vào bên trong miếu thờ này.
Đây là miếu tổ từ của trại Ba Toa, sau khi tiến vào, Phương Minh vừa liếc mắt liền đã nhìn thấy có bóng người đứng ở ngay phía trước, đây là một lão già bện tóc đuôi sam quấn quanh đầu, lúc này ông lão kia cũng đưa mắt đã rơi vào trên người Phương Minh.
Bốn mắt nhìn nhau, Phương Minh nhíu mày một cái, nhãn thần của ông lão này sâu như nước đầm, mang tới cho cậu một loại cảm giác sâu không lường được.
Miêu Cương mười tám trại, cho dù trại Ba Toa này là một trong mười tám trại, nhưng Phương Minh cũng không tin một vị Quỷ sư liền có cấp bậc cường giả Thiên Cấp, muốn thật là như vậy mà nói, vậy thực lực Miêu Cương mười tám trại chẳng phải là còn kinh khủng hơn cả nhà họ Phương sao?
"Đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn, thiên tài kiệt xuất nhất một đời trẻ tuổi nhà họ Phương, không nghĩ tới cậu Phương cũng tới đến loại địa phương nhỏ như cổ trại Ba Toa tôi này."
Lời Quỷ sư vừa ra khỏi miệng liền nói thẳng ra lai lịch của Phương Minh, điều này làm cho Phương Minh càng thêm kiêng kỵ đối với ông lão này một phần, mình là lâm thời tới đây, cứ như vậy còn bị ông lão này nhận ra, đó chỉ có thể nói một điểm, cái gọi là Sinh Miêu không giao lưu cùng bên ngoài căn bản chính là giả dối.
Chí ít, Quỷ sư này hiểu rõ chuyện trong giới tu luyện, bằng không sẽ không nhận ra mình nhanh như thế.
"Các hạ nếu biết lai lịch của tôi, vậy nghĩ đến cũng biết lúc này tôi tới là có mục đích gì."
Lúc này trong đầu Phương Minh có một suy nghĩ chợt lóe lên, đối với việc đối phương biết thân phận của mình, liệu có thể nào là đối phương cố ý dùng Lăng Duy làm mồi để dẫn dắt bản thân mình tới nơi này?
"Đương nhiên biết, cậu Phương đừng có gấp, cậu còn có mấy người bạn chưa đi đến, đợi sau khi mấy người kia vào tôi lại nói rõ hết đi."
Quỷ sư nói xong cúi đầu cầm hương quay về phương hướng mấy bài vị chỗ tổ từ kia tế bái vài cái, mà đám người Lăng Sở Sở cũng bước vào bên trong cánh cửa miếu thờ.
"Phương Minh, em trai tôi đâu?"
Lăng Sở Sở vừa tiến đến ánh mắt liền đảo quanh bên trong tổ từ, nhưng toàn bộ tổ từ ngoại trừ một mình Quỷ sư ở đây thì không còn người nào.
"Cô Lăng không cần lo lắng, lệnh đệ không có chuyện gì, huống chi hắn có thể là trại chủ kế tiếp của cổ trại Ba Toa chúng tôi, không ai sẽ hại hắn."
"Gì?"
Nghe thấy những lời Quỷ sư nói, Lăng Sở Sở dùng một loại biểu tình sợ hãi nhìn về phía ông lão, cô ấy là bị nội dung trong lời nói của ông lão dọa sợ, em trai mình đã trở thành trại chủ của Ba Toa, là trại Ba Toa mà người Miêu cũng không dám nghĩ tới sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận