Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 175: Đại hội giao lưu thuốc Đông y

Chương 175: Đại hội giao lưu thuốc Đông y
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
“Chị Kiều Kiều, sự thật được phơi bày rồi, được phơi bày thật rồi.”
Hàn Kiều Kiều vừa mới quay xong một cảnh quay đang ngồi ghế nghỉ ngơi, Trương Yến vẻ mặt kích động chạy tới, trên tay cầm điện thoại di động.
“Tin tức mới ra, bà cụ nhà họ Hình chính miệng thừa nhận mình tự ngã, chẳng qua vì muốn gạt tiền nên mới bảo là do cô bé đụng ngã.”
Nghe thấy lời Trương Yến nói, trên mặt Hàn Kiều Kiều không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, bởi vì cô đã sớm biết kết quả này, nếu không thì sao Phương Minh lại đăng bài post như vậy trên weibo chứ?
“Chị Kiều Kiều, tuy em đọc tin đó cũng nghĩ rằng cô bé bị oan, nhưng vẫn không dám chắc 100%, vẫn là chị Kiều Kiều nhìn chuẩn quá.” - Trương Yến khen.
“Nhìn chuẩn sao?”
Hàn Kiều Kiều mỉm cười, hiện lên một nụ cười quyến rũ, nói cô xem chuẩn không bằng nói cô tin tưởng Phương Minh.
“Lần này chúng ta được lợi lớn rồi, nhờ bài post chị Kiều Kiều đăng weibo hôm qua, bây giờ rất nhiều người đều bình luận bên dưới khen chị Kiều Kiều, nói chị Kiều Kiều có trách nhiệm của một người của công chúng, can đảm đứng ra lên tiếng.”
“Sao vậy, sao giờ không nói chị nữa, không phải hôm qua chính em còn cảm thấy chị đăng bài weibo kia là có hơi nóng nảy sao?”
“Chị Kiều Kiều, đó không phải là do em thấy sốt ruột sao? Từ nay về sau chị Kiều Kiều làm gì em cũng sẽ không ngăn cản nữa, tuyệt đối kiên định đứng sau chị Kiều Kiều vẫy cờ cổ vũ.”
Trương Yến trưng vẻ mặt xu nịnh như chân chó, bỏ điện thoại lại vào trong túi, đi đến phía sau Hàn Kiều Kiều, bắt đầu bóp vai cho cô.
Từ khi sự thật được phơi bày lại xuất hiện một luồng gió dư luận lớn hơn nữa, xuất phát từ weibo, bài đăng weibo của Hàn Kiều Kiều thu hút rất nhiều lượt chuyển tiếp của mọi người, tất nhiên cũng khiến rất nhiều người tò mò thân phận của người đăng bài weibo này.
Bởi vì bài post này thật sự nói rất chuẩn.
Âm phủ tối tăm không thu nhận oan hồn, thế gian há lại bao dung cho kẻ ác.
Trần Nhạc Nhi tuy được chứng minh trong sạch, nhưng một sinh mệnh đã mất, còn người nhà họ Hình phải chịu sự trừng phạt như thế nào đây?
Sít sao nhất là sự tức giận và khả năng tìm kiếm thông tin của cư dân mạng?
Ngay khi tòa soạn báo nơi Trương Húc làm việc công bố sự thật chưa đến một giờ, một vị luật sư có tiếng của Thượng Hải đã đăng bài viết:
“Đừng lại để đạo đức thụt lùi, người tốt đừng để bị hàm oan, sự thật được phơi bày, ma quỷ cũng nên bị trừng phạt.”
Nội dung bài viết rất đơn giản, mở đầu nhắc đến một vụ án rất nổi tiếng ở Nam Kinh, một án tử này cho dù chân tướng kết cục như thế nào, nhưng nội dung phán quyết trên giấy lúc ấy cũng đã khiến đạo đức cả quốc gia thụt lùi năm mươi năm.
Lại nói đến một sự việc gần đây ở Đạt Châu, ba học sinh tiểu học giúp người mà bị gạt tiền, kết quả thì sao, ba mẹ học sinh vì con không thể không chọn việc chuyển đi khỏi thành phố mà họ đã dốc sức làm việc bao nhiêu năm, còn ông già chỉ bị tạm giam bảy ngày, còn vì tuổi đã hơn bảy mươi nên được miễn chấp hành án, hình phạt duy nhất là con của ông già bị phạt 500 tệ.
Còn có rất nhiều sự việc lừa gạt khác nữa, cho dù sau đó đã được chứng minh trong sạch, nhưng những kẻ lừa gạt phải trả giá như thế nào chứ, cùng lắm là nhận lỗi mà thôi.
Nhưng chuyện này đối với những người làm việc tốt nhưng bị gạt tiền có ý nghĩa gì, đối với tất cả những người xung quanh có ý nghĩa gì?
Quả thật là, chính phủ hay một số tổ chức từ thiện vì cổ vũ chuyện người tốt việc tốt đã có tổ chức các hoạt động tặng thưởng, nhưng lại không có ai nghĩ đến việc ngăn chặn ngay từ đầu.
Con người vốn có bản tính lương thiện, người có lòng tốt thường không muốn truy cứu trách nhiệm kẻ lừa gạt, một là vì thương cảm cho người bị té, hai là thấy quy trình tố tụng quá rườm rà, đã không có tổn thất gì thì cần chi phải lãng phí thời gian. Nhưng họ không biết chính hành động này đồng nghĩa với việc cam chịu cho hành vi lừa gạt tống tiền ngày càng tràn lan, gây nên việc không chỉ mỗi bản thân mình bị lừa gạt.
Dĩ nhiên, người tốt cần được khen thưởng, nhưng kẻ ác cũng cần phải được nghiêm trị, gần như không hề tốn chi phí nào cũng có thể ngăn chuyện lừa gạt tống tiền phát sinh.
Cái chết của Trần Nhạc Nhi là nỗi đau của mọi người, nhưng là một người làm việc về pháp luật, tôi đã thấy rõ kết quả cuối cùng của vụ kiện này: bồi thường dân sự.
Ngoại trừ đoạn văn trên, còn có rất nhiều truyền thông có sức ảnh hưởng cũng đăng bài viết.
Báo Đô thị Miền Nam: “Nghiêm trị mới là sự an ủi lớn nhất đối với người bị oan.”
Báo chiều Kinh Đài: “Một đóa hoa thiếu nữ đã tàn, dân sự hay hình sự?”
Nhưng khiến Phương Minh chú ý lại là bài viết của Báo chiều Dương Tử: “Vì sao người lừa gạt tống tiền lại có mức hình phạt thấp như vậy, tư tưởng Nho gia vẫn làm chủ, đạo trưởng tư tưởng pháp trị hãy chờ đi.”
Tác giả bài viết này phân tích theo một cách nhìn khác về việc kẻ lừa gạt tống tiền hầu như không bị trừng phạt thích đáng, chính là do tư tưởng người trong nước vẫn còn dừng lại ở tư tưởng Nho giáo cổ hủ, tư tưởng pháp trị vẫn chưa đi sâu được vào lòng dân.
Phương Minh chú ý tới bài viết này, là vì tác giả bài viết tuy viết không tệ, nhưng lại quy chụp nguyên nhân người tốt không truy cứu kẻ lừa gạt tống tiền cho tư tưởng Nho giáo cổ hủ, mà không thật sự chú ý đến tình hình xã hội trong nước.
Lại thêm có câu tục ngữ nói rằng: Có tiền không tiền, đừng vào ba viện. Ba viện ở đây chính là bệnh viện, pháp viện và viện kiểm sát.
Quy trình tố tụng của Quốc hội rườm rà cỡ nào ai cũng biết, một án dân sự xét xử trong mấy tháng thậm chí mấy năm là chuyện bình thường, còn người có lòng tốt bị lừa gạt tống tiền, sau khi chứng minh sự trong sạch cho bản thân tinh thần cũng đã quá mệt mỏi, làm gì còn muốn hao phí thời gian lớn như vậy đi ra tòa.
Khác với Phương Minh, bài viết khiến tất cả dân mạng phấn chấn nhiều nhất đến từ bài đăng weibo chính thức của Viện kiểm sát Thượng Hải:
“Sự việc Trần Nhạc Nhi đã nhận được sự quan tâm của rất nhiều cư dân mạng, Viện kiểm sát đã họp nghiên cứu và thảo luận, cuối cùng quyết định Viện kiểm sát sẽ tiếp nhận điều tra.”
Nội dung không nhiều, nhưng những lời này cũng khiến những dân mạng hiểu biết luật đều vô cùng phấn khởi, còn những dân mạng không hiểu biết pháp luật sau khi được dân mạng hiểu biết giải thích cũng đã hiểu ý nghĩa bài đăng weibo này của Viện kiểm sát.
Tố tụng hình sự!
Ở trong nước, vụ kiện dân sự có bên nguyên cáo và bị cáo, nhưng vụ kiện hình sự thì không có nguyên cáo chỉ có bên công tố, nguyên nhân rất đơn giản, tất cả vụ kiện hình sự đều do bên công tố có quyền khởi tố hình sự, mà ở trong nước bên công tố có quyền tố tụng hình sự chỉ có cơ quan kiểm sát.
Vậy nên ý nghĩa bài weibo này của Viện kiểm sát Thượng Hải chính là cơ quan kiểm sát đã bắt tay vào vụ kiện này, như vậy vụ kiện này sẽ không còn là kiện dân sự nữa mà đã chuyển qua kiện hình sự.
Đối với những dân mạng phẫn nộ mà nói, đây là kết quả họ muốn, không chỉ xuất phát từ niềm vui khi trả thù thay cho Trần Nhạc Nhi, mà hơn đó là họ muốn giữ gìn hệ thống đạo đức của xã hội này.
Sau khi đọc tin tức được một lúc, Phương Minh bỏ di động xuống, ngày mai đưa hồn phách của Trần Nhạc Nhi về âm phủ nên cậu cần phải làm một số chuẩn bị.
Nhưng mà ngay khi Phương Minh bắt đầu chuẩn bị, Lăng Sở Sở chợt vào tiệm.
“Phương Minh, cô của tôi bảo tôi đến hỏi anh một chuyện, ngày kia ở Vân Nam có một sự kiện trung thảo dược, tên là đại hội giao lưu thuốc Đông y (1) toàn quốc, không biết anh có hứng thú không?” – Lăng Sở Sở thấy Phương Minh liền đi thẳng vào vấn đề.
(1) Thuốc Đông y: Nguyên liệu thường dùng làm thuốc là thảo mộc, khoáng vật, động vật, trong đó thảo mộc được dùng nhiều hơn cả, bao gồm lá, hoa, quả, hạt, thân cây, rễ cây. Nguyên liệu thu hái về phơi hoặc sấy khô gọi là dược liệu. Khi các thầy thuốc mua dược liệu về bào chế thành phẩm gọi là thuốc Đông y.
“Đại hội giao lưu thuốc Đông y thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Phương Minh khó hiểu, cậu đâu phải mở tiệm thuốc Đông y, đại hội này nói trắng ra chính là hội giao lưu mua bán thuốc Đông y, tạo cơ hội hợp tác giao lưu cho bên mua và bên bán mà thôi.
“Nghiễm Niên Đường của chúng tôi mỗi năm đều sẽ đến đây ký một số hợp đồng thương mại thuốc Đông y, ý cô tôi là hy vọng anh có thể đảm nhận vị trí cố vấn thu mua thuốc Đông y cho Nghiễm Niên Đường, tiền lương ba mươi vạn một ngày, tổng cộng ba ngày, tất cả các chi phí khác đều do chúng tôi chi trả.”
“Bảo tôi làm vị trí cố vấn thu mua thuốc Đông y cho Nghiễm Niên Đường các cô?”
Phương Minh hơi bất ngờ, cậu không biết dì Lăng vì sao lại sắp xếp như vậy, nếu nói là vì lần trước mình đã giúp Nghiễm Niên Đường tìm ra thuốc Đông y giả, biết bản lĩnh phân biệt thuốc Đông y của mình hơn người bình thường, nhưng Nghiễm Niên Đường có thể đứng vững nhiều năm như vậy, các chuyên gia về phương diện này khẳng định không thiếu.
“Đại hội giao lưu lần này có hơi khác một chút, có thể sẽ xuất hiện một số dược liệu quý hiếm, những dược liệu này cho dù là chuyên gia cũng chưa chắc đã từng được thấy, trước mắt biết được thì có một cây linh chi hơn một con giáp, ngoài ra còn có nhân sâm trăm năm.”
Nghe Lăng Sở Sở nói thế, mắt Phương Minh chợt lóe sáng, nếu tiền công ba mươi vạn nói thật cậu cũng không muốn đi lắm, nhưng khi Lăng Sở Sở nhắc tới dược liệu lại khiến cậu động tâm, bởi vì tuy cậu thiếu tiền, nhưng dược liệu thì lại càng thiếu hơn.
“Đảm nhiệm việc cố vấn cho Nghiễm Niên Đường cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu.”
“Anh có yêu cầu gì?” - Lăng Sở Sở tỏ ra không hài lòng, nhưng nhớ đến lời dặn dò của cô mình, cô bực mình nói: “Anh nói thử xem.”
“Nếu tôi thấy vừa ý dược liệu nào đó và muốn mua nhưng không đủ tiền, hy vọng Nghiễm Niên Đường có thể thay tôi trả tiền, tôi có thể trả lãi theo lãi suất ngân hàng.”
Đúng vậy, Phương Minh gần như chắc chắn, một đại hội như vậy, đến tham gia mua sắm đều là những người có tài chính hùng hậu, chỉ dựa vào tài lực của cậu thì không thể nào cạnh tranh với những người đó được.
“Để tôi nói chuyện này với cô của tôi, để xem cô tôi trả lời thế nào.”
Lăng Sở Sở không tự làm chủ được, mà gọi điện thoại cho Lăng Mộ Mai, nhưng sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của cô ta lại trở nên rất lạ.
“Cô tôi đồng ý, hơn nữa cô tôi còn nói, bất luận anh cần bao nhiêu tiền, Nghiễm Niên Đường đều có thể cho anh mượn vô điều kiện.”
Khi nói những lời này, trong lòng Lăng Sở Sở đầy nghi hoặc, bởi vì cô ta không nói chính xác những gì cô mình nói, nguyên văn cô của cô ta là: “Chỉ cần Phương Minh cần, cho dù là một trăm ngàn, một triệu đều có thể, nếu vẫn chưa đủ, cô lúc nào cũng có thể điều động tài chính của tập đoàn.”
Lăng Sở Sở không dám nói những lời này cho Phương Minh nghe, bởi vì cô ta sợ Phương Minh đến lúc đó thật sự sẽ chi đến mấy trăm ngàn để mua thuốc Đông y, dù sao cô ta cũng đã từng chứng kiến cảnh Phương Minh mua thuốc, hoàn toàn không hề xem tiền là tiền.
“Được, chuyện này tôi đồng ý, hội giao lưu ngày kia, vậy ngày mốt cô đến đón tôi đi.”
“Được, ngày mốt tôi sẽ đến đón anh.”
Nhìn Lăng Sở Sở ra về, trong mắt Phương Minh hiện lên sự phấn khởi, nếu đại hội thật sự có dược liệu quý, vậy việc tắm dược của cậu có thể đạt được giai đoạn thứ nhất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận