Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 658: May mắn (1)

Chương 658: May mắn (1)
Ở nơi cửa sảnh lớn, thực sự có mười mấy người đang đứng, chẳng qua Phương Minh nhìn thoáng qua lập tức phát hiện những người này không có chút liên quan gì với công nhân, nào có công nhân gì lại để đầu trọc rồi xăm mình kia chứ.
Đây là đám xã hội đen do mấy người đòi nợ này mời tới, nếu không đoán sai, đây là đội đòi nợ chuyên nghiệp.
"Ông chủ Trương, ông chủ Vương, cho tôi thêm một thời gian ngắn nữa, danh dự của Hoa Bác Vinh tôi các ông cũng biết rõ, việc buôn bán đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng khất nợ tiền hàng lần nào."
Thiếu tiền của người ta, Hoa Bác Vinh cũng chỉ có thể cúi thấp đầu nói xin lỗi.
"Đó là lúc trước, trước đây bảng hiệu của Hoa Bảo Lâu còn đang ở, tự nhiên là có uy tín, nhưng bây giờ bảng hiệu của Hoa Bảo Lâu đã bị hủy diệt rồi, ông lấy tiền ở đâu đến kết toán phần tiền còn lại cho chúng tôi?"
"Không sai, chúng tôi chỉ cần tiền, về phần làm sao tìm được tiền là chuyện của ông, tôi thấy ông nên trực tiếp bán Hoa Bảo Lâu đi, thừa dịp nó còn giá trị ít tiền còn có thể trả nợ."
Vẻ mặt của Hoa Bác Vinh trở nên khó coi, Hoa Bảo Lâu là tâm huyết cả đời của hắn, làm sao có thể bán đi, bán mất Hoa Bảo Lâu vậy có nghĩa là đời này của hắn đều sống uổng phí.
"Hoa Bác Vinh, tôi khuyên ông nên bán Hoa Bảo Lâu đi, tôi cũng biết người ông thiếu tiền không phải chỉ có ba người chúng ta, còn có những thương nhân cung ứng hàng hóa khác đấy, tôi đã điện thoại báo tin cho những thương nhân cung ứng hàng hóa khác rồi, cho dù ông không bán, chúng tôi cũng sẽ liên hợp truy tố ra tòa, sẽ tiến hành cưỡng chế chấp hành bán đấu giá đối với Hoa Bảo Lâu."
Mấy ông chủ này ông một lời tôi một lời, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của Hoa Bác Vinh càng ngày càng khó coi, mà Phương Minh ở một bên lại lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với nhân tính, bình thường thương nhân cung ứng hàng hóa đòi nợ, đều hy vọng mình là người đầu tiên cầm được tiền, trừ phi phải đối mặt bên thiếu nợ có thực lực vô cùng mạnh mẽ mới có thể tập hợp mọi người cùng nhau đòi nợ, nhưng rất rõ ràng, chú Hoa chỉ là một người làm ăn, xa xa không tính là thực lực mạnh mẽ.
Việc mấy thương nhân cung ứng hàng hóa này cần phải làm là tới trước được trước, chiếm được phần tiền còn lại từ chú Hoa ở đây, mà không phải lại kêu những thương nhân cung ứng hàng hóa khác cùng nhau qua đây, người càng nhiều số tiền còn lại có thể được phân tới càng ít, cái này không hợp thói thường.
"Chú Hoa, tổng cộng thiếu bao nhiêu tiền hàng?"
Phương Minh mở miệng, đưa mắt nhìn hướng Hoa Bác Vinh, mà lúc này Hoa Bác Vinh cũng không che giấu, đáp: "Khoảng cỡ sáu mươi triệu."
"Sáu mươi triệu."
Trong lòng Phương Minh hiểu rõ, cái số này đối với Hoa Bảo Lâu đến nói kỳ thực cũng không tính nhiều, đương nhiên đây là chỉ dưới tình huống Hoa Bảo Lâu kinh doanh bình thường, nhưng với tình hình tài chính lúc này của Hoa Bảo Lâu là không lấy ra được.
"Nếu như tôi không nói sai, dựa theo hiệp ước, phần tiền còn lại của các người là phải chờ tới cuối năm mới có thể kết toán, bây giờ cách cuối năm còn có gần hai tháng."
"Hiệp ước là viết như thế này không sai, nhưng hiện tại Hoa Bảo Lâu đã không có tiền, chắc chắn là sắp vỡ nợ, chờ tới cuối năm thì người cũng chạy rồi, bây giờ chúng tôi phải lấy được tiền."
"Không sai, hoặc là trả tiền ngay lúc này, hoặc là đám người chúng tôi sẽ tới mỗi ngày."
Mấy ông chủ này mang vẻ mặt cười nhạt nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh gật đầu, "Ừm, nói cũng có đạo lý, chẳng qua dựa theo hiệp ước, đòi nợ sớm là phải giảm thiểu một thành phần tiền còn lại, các người xác định muốn đòi nợ ngay lúc này sao?"
Ba ông chủ này nghe được lời của Phương Minh liền đưa mắt nhìn nhau, trên hiệp ước thực sự có một ước định như vậy, chưa tới thời gian quy định thu phần tiền còn lại, sẽ khấu trừ một thành phần tiền còn lại xem như phí bồi thường vi phạm hợp đồng, đương nhiên còn phải được bên phía Hoa Bảo Lâu đồng ý.
Chỉ là lúc mới bắt đầu, những ông chủ này ăn chắc Hoa Bảo Lâu không bỏ ra nổi số tiền kia, cho nên trong suy nghĩ của bọn họ bất kể là đòi nợ bây giờ hay đợi cuối năm đều giống nhau, Hoa Bác Vinh cũng biết cho dù thiếu một thành phần tiền còn lại, vậy cũng có hơn 50 triệu, hiện tại căn bản cũng không lấy ra được, cho nên cũng chưa từng đề cập vấn đề trên hiệp ước này.
Ba ông chủ đưa mắt nhìn nhau, một thành phần tiền còn lại đó cũng là vài chục vạn, đối với bọn hắn đến nói coi như là một số tiền không nhỏ.
"Các vị sợ cái gì, hiện tại căn bản Hoa Bác Vinh không thể lấy ra đủ tiền, đừng nói giảm thiểu một thành, chính là 10 triệu hắn đều không lấy ra được."
Ngay thời điểm ba ông chủ này do dự, nơi cửa lại có một người đàn ông trung niên đi vào, khi thấy người đàn ông trung niên này, sắc mặt của Hoa Bác Vinh liền biến hóa một chút, bởi vì hắn nhận ra thân phận của người này.
"Trương Nghiễm Đức."
Trương Nghiễm Đức là ông chủ của Nghiễm Đức Hiên, mà Nghiễm Đức Hiên cũng kinh doanh mặt hàng châu báu đồ cổ ngọc khí, điểm khác biệt chính là vị trí của Nghiễm Đức Hiên cách Đông Đài bên này rất xa, là ở một khu khác, mà Trương Nghiễm Đức này giống như Hoa Bác Vinh đều là giám đốc kinh doanh đồ cổ ở Ma Đô.
Hoa Bác Vinh cũng đã từng gặp Trương Nghiễm Đức, nhưng giới hạn ở việc gặp mặt chào hỏi mà thôi, dù sao thì người trong nghề cũng là oan gia, độ trùng lặp trong nghiệp vụ giữa Nghiễm Đức Hiên cùng Hoa Bảo Lâu lại rất cao, song phương là bằng mặt mà không bằng lòng.
Cho nên lúc này thấy Trương Nghiễm Đức xuất hiện ở nơi này, trong lòng Hoa Bác Vinh liền hiện lên dự cảm xấu.
"Các vị, tôi đã điều tra qua, hiện tại sổ sách tài chính của Hoa Bảo Lâu chỉ còn lại không tới mười vạn, mà số tiền Hoa Bác Vinh thiếu nợ bên ngoài tổng cộng tới hơn bảy mươi triệu, căn bản không hề có tiền hoàn lại, trừ phi hắn bán Hoa Bảo Lâu đi."
Trong mắt Trương Nghiễm Đức có vẻ chắc chắn, đây là hắn đã điều tra đấy, Hoa Bác Vinh đã là sơn cùng thủy tận không bỏ tiền ra nổi rồi.
"Trương Nghiễm Đức, ông có ý gì?"
Hoa Bác Vinh nổi giận đùng đùng nhìn về phía Trương Nghiễm Đức, mặc dù nói người trong nghề là oan gia, nhưng cho dù bỏ đá xuống giếng cũng sẽ không rõ ràng như thế, Trương Nghiễm Đức này chính là triệt để vạch mặt.
"Lão Hoa à, ông đừng có gấp, lúc này tôi qua đây nhưng lại là vì muốn tốt cho ông, biết ông không có tiền trả nợ nên tôi đây tới đưa tiền cho ông, như vậy đi, ông chuyển nhượng Hoa Bảo Lâu cho tôi, khoản nợ của ông tôi có thể thay ông gánh chịu toàn bộ."
Vẻ mặt Trương Nghiễm Đức tràn đầy biểu tình châm biếm, nhưng mà Hoa Bác Vinh lại bị lời này chọc tức tới cổ cũng to ra, quả nhiên là lòng muông dạ thú, này là muốn thừa dịp cháy nhà cướp của nuốt chiếm Hoa Bảo Lâu của hắn.
Tuy rằng hiện tại Hoa Bảo Lâu lâm vào nguy cơ nợ nần, nhưng chỉ riêng cửa hàng Hoa Bảo Lâu này liền có giá trị hơn trăm triệu, bởi vì tuy rằng Hoa Bảo Lâu là thuộc về phố đồ cổ Đông Đài quản lý, nhưng quyền tài sản của Hoa Bảo Lâu lại thuộc về hắn.
Ngoại trừ giá trị cửa hàng, mặt khác Hoa Bảo Lâu còn có giá trị thương hiệu, rất nhiều khách quen đều biết rõ cái thương hiệu Hoa Bảo Lâu này đấy, nếu không mà nói trong khoảng thời gian luôn có người đòi nợ tới cửa này, trong cửa hàng làm sao có thể bán được châu báu gì.
Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân khác rất quan trọng, hiện tại châu báu có hình thức kinh doanh đổi cũ lấy mới, Hoa Bảo Lâu bán ra nhiều châu báu như vậy, nếu như những khách hàng cũ này muốn đổi một món mới, chỉ cần thêm chút phí gia công là có thể. Thế nhưng không nên xem thường số tiền gia công kia, một năm trôi qua cũng có gần nghìn vạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận