Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 322: Bảo tháp có lai lịch lớn

Chương 322: Bảo tháp có lai lịch lớn
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Kiệu đỉnh màu đỏ, bên trong kiệu có một cánh tay vươn ra, tuy Phương Minh trong khoảnh khắc đầu tiên đã nhận ra có chuyện không đúng, một âm khí làm cho toàn thân hắn nổi da gà, phản ứng đầu tiên là nhảy xuống cỗ kiệu.
Nhưng cánh tay màu đen kia vẫn vỗ tới phía sau lưng của hắn.
Phụt!
Bị cánh tay độc này vỗ trúng, có máu tươi từ trong khóe miệng của Phương Minh trào ra, liên tuc lộn ba vòng trên không trung, đến khi rơi xuống đất phải lảo đảo hết mấy bước mới đứng vững.
"Thủ đoạn được lắm! "
Phương Minh quay đầu nhìn về phía cỗ kiệu màu đỏ, đối phương thực sự là trăm phương ngàn kế làm hắn rút lui.
Mời vừa vào kiệu, cộng thêm sự tồn tại của câu hồn đồng tử , làm cho Phương Minh cho rằng đây là một cỗ kiệu trống rỗng, là vì bắt Lăng Dao đi, căn bản cũng không nghĩ ra trong kiệu này vẫn còn có người.
"Ồ! "
Người trong kiệu cũng ngạc nhiên kêu lên một tiếng, hiển nhiên có chút kinh ngạc đối với Phương Minh.
"Xuống kiệu. "
Tám vị kiệu phu nghe người trong kiệu ra lệnh, hạ cỗ kiệu vững vàng xuống đất, mành xốc lên, một ông lão cất bước từ bên trong đi ra.
"Ngươi là người của là Lăng Phong ? Xem ra Lăng Phong đã lựa chọn hợp tác cùng thế lực khác rồi, hắn sẽ hối hận vì sự lựa chọ này.”
Trong mắt Lão giả và Ba Thúc, bọn họ đều cho rằng Phương Minh và Lăng Phong cha của Lăng Dao có quan hệ, là Lăng Phong phái tới bảo vệ Lăng Dao, căn bản chỉ không nghĩ tới, Phương Minh xuất hiện ở nơi này, thuần túy là bởi vì lòng hiếu kỳ của mình.
"Có hối hận không ta không biết, thế nhưng ta tin rằng ngươi sẽ hối hận. "
Phương Minh ngưng mắt nhìn lão giả, từ hành động uyện chế huyết diện câu hồn đồng tử của đối phương có thể thấy, tuyệt đối không phải là hành động của chính phái, hạt giống Vu sư làm sao có thể rơi vào tay của người như vậy, huống chi còn có mối thù một chưởng vừa nãy.
"Người trẻ tuổi khéo ăn khéo nói, chỉ hy vọng thực lực của ngươi có thể giỏi như cái miệng của ngươi. "
Lão giả hừ lạnh một tiếng, huyết diện câu hồn đồng tử đang nằm trên mặt đất, trong lòng tràn đầy lửa giận, huyết diện câu hồn đồng tử này hao tốn của hắn vài chục năm tâm huyết mới luyện chế thành công, bình thường người trong giới tu luyện nhìn thấy huyết diện câu hồn đồng tử của hắn đều biến sắc, nhưng bây giờ lại bị phế rồi, làm sao mà hắn không tức cho được.
"Thử xem ngươi sẽ biết. "
Phương Minh lau vết máu ở khóe miệng, tinh huy châu trong cơ thể bắt đầu xoay tròn, năng lượng Vu sư lưu chuyển khắp toàn thân.
"Lão phu đương nhiên phải thử một chút. "
Trong tay lão giả xuất hiện một cái chuông, một cái chuông màu đỏ máu, quỷ dị nhất là bên trong chuông này không phải quả chuông bằng kim loại, mà là một miếng đầu lưỡi.
"Chuông câu hồn? "
Phương Minh híp mắt lại, lúc này sát khí trong lòng của hắn đối với lão giả càng sâu, nếu như nói huyết diện câu hồn đồng tử đã là đủ tàn nhẫn, như vậy thủ đoạn luyện chế chuông câu hồn càng cần nhiều tinh huyết hơn.
Chuông cầu hồn tức là đem chuông nhét vào trong miệng người sau đó bắt người thí nghiệm không ngừng dùng đầu lưỡi đập chuông, nếu như đầu lưỡi đánh chuông có thể phát ra tiếng vang, như vậy đầu lưỡi này có hiệu lực.
Thế nhưng như thế vẫn chưa đủ, kế tiếp còn đổ nước nóng vào đầu lưỡi của người thí nghiệm, làm đầu lưỡi phỏng mà chảy máu, ngay sau đó lập tức nhét vào khối băng, làm nhiều lần như vậy, người thí nghiệm chịu thống khổ không cách nào tưởng tượng, mãi đến khi đầu lưỡi của người thí nghiệm phun máu lên cái chuông, đem trọn cái chuông nhuộm đỏ mới tính thành công.
Đầu lưỡi của con người là nơi có nhiều dương khí, có vài người nếu như bị quỷ đánh tường hoặc bị quỷ che mắt, tự cắn đầu lưỡi của mình, trong nháy mắt dương khí tăng vọt, làm cho hồn phách không bị mê hoặc.
Phương Minh đã từng được sư phụ dặn dò qua, nếu gặp phải tu luyện giả luyện chế huyết diện câu hồn đồng tử và chuông câu hồn , nếu có thể giết thì tuyệt đối không được hạ thủ lưu tình, loại người này đã mất đi nhân tính.
"Chuông vừa vang lên, ba hồn cảm ứng, bảy vía chập chờn! "
Lão giả đung đưa cái chuông trong tay, từng tiếng chuông lanh lảnh phát ra, thanh âm này cực kỳ thanh thúy dễ nghe, nhưng mà, càng êm tai mê hoặc lại càng lớn, bởi vì nó trực tiếp truyền tới hồn phách của con người.
Tuy lão giả rung chuông này chủ yếu là hướng về phía Phương Minh, nhưng Lăng Dao đứng sau lưng Phương Minh chỉ nghe được một tiếng chuông,
Toàn bộ thần tình bắt đầu trở nên ngây dại ra.
"Tỉnh lại. "
Phương Minh khẽ quát một tiếng, thanh âm không nặng, nhưng lại như một tiếng sấm đánh vào lỗ tai của Lăng Dao đánh thức cô trong chớp mắt.
Phật môn có pháp môn cảnh tỉnh có thể làm cho người ta đột nhiên tỉnh ngộ, còn trong vu sư truyền thừa của Phương Minh cũng một thuật pháp dùng tiếng quát tương tự , tiếng quát này và phật môn cảnh tỉnh có hiệu quả như nhau, đều là không ngừng bảo vệ hồn phách.
"Chuông vang hai tiếng, ba hồn bay ra, bảy vía rời khỏi cơ thể. "
Lão giả bắt đầu rung chuông một lần nữa, lúc này đây tiếng chuông càng thêm gấp gáp so với lúc trước, Lăng Dao sắc mặt chớp mắt trở nên tái nhợt.
"Chuông vang ba tiếng, hồn phách rời khỏi người, mau mau trở về. "
Ánh mắt của Phương Minh trở nên ngưng trọng, dưới ảnh hưởng của chuông câu hồn, ngay cả hồn phách của hắn cũng có chút bất ổn, như thế thề gian càng kéo dài hắn càng không thể thi triển thuật pháp.
"Dưới chuông câu hồn của ta dù là cường giả địa cấp cũng không dám khinh thường, huống chi là tên tiểu tử này, hồn phách bất ổn, coi như ngươi có thuật pháp cường đại thì cũng không có cách nào thi triển ra. "
Thuật pháp, đối với tu luyện giả mà nói là mượn năng lượng của trời đất để sử dụng nhưng có một điều kiện tiên quyết, chính là thần hồn phải vững chắc, thần hồn không vững chắc, làm sao cảm ứng được năng lượng của đất trời, càng không phải nói đến điều động sức mạnh đất trời.
Phương Minh nhìn lão giả, không nói gì, lúc này trong đầu của hắn bắt đầu chậm rãi nhớ lại hoàn cảnh đã từng xảy ra trong trường sinh quan tưởng hoa trước đây chỗ.
Trường sinh quan tưởng hoa, trời sanh là pháp bảo thần bí dùng để tu luyện thần hồn, theo Phương Minh rơi vào trạng thái quan tưởng, thần hồn của hắn cũng bắt đầu chậm rãi vững chắc.
"Chiêu hồn nhiếp vía, mau mau trở về! "
Lão giả nhìn thấy Phương Minh đứng bất động, trong mắt cũng có dị dạng, chuông đồng trên tay đang không ngừng lay động, đương nhiên, càng về sau khuông mặt già nuâ của hắn cũng lộ ra vẻ cật lực, rung chuông câu hồn đối với thần hồn của hắn tự mà nói cũng khiến nó bị hao tổn rất lớn.
Trong đầu Phương Minh xuất hiện trường sinh quan tưởng hoa, mà theo sát đó là bóng dáng một toà bảo tháp bắt đầu chậm rãi xuất hiện, bảo tháp này cũng không phải là tòa bảo tháp mà trường sinh quan tưởng hoa ngưng tụ ra mà là Phương Minh căn cứ trí nhớ của mình mô phỏng ra.
Chỉ là, không cần biết Phương Minh làm sao bắt chước, cuối cùng khi bảo tháp thành hình, cũng chỉ có một tầng, vô luận là quy mô vẫn lẫn vẻ ngoài đều không thể giống với bảo tháp chân chính được.
Dù vậy, khi bảo tháp trong đầu Phương Minh thành hình, lão giả đối diện trong chớp mắt mặt không có chút máu, chuông trên tay lão trong thời khắc ấy vỡ vụn thành hai nửa, rơi trên mặt đất.
Phụt!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng lão giả phun ra, so với Phương Minh lúc trước thụ thương mà nói, lão giả lúc này đây rõ ràng bị thương nghiêm trọng hơn, toàn bộ thần tình cực kỳ uể oải.
"Cái này... Cái này không thể nào, thần hồn của ngươi sao lại mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn có thể tự mình phản kích.”
Lão giả nhìn Phương Minh như đang nhìn thấy quái vật, thần hồn phản kích, cho dù là địa cấp cường giả cũng không thể làm được, có thể làm đến bước này, phải là cao thủ hàng đầu trong giới tu luyện.
Đánh chết hắn cũng không thể tin, Phương Minh trước mắt hắn lại có thể đứng đầu giới tu luyên.
Phương Minh cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ của lão giả, chỉ bĩu môi không nói gì, trên thực tế trong lòng của hắn lúc này cũng là có chút khiếp sợ, hắn biết được uy lực của chuông câu hồn mà chỉ bắt chước được tầng thứ nhất của bảo tháp trong đầu, hơn nữa quy mô và khí thế không được một phần mười của bảo tháp chân chính dã có thể làm cho đối phương gặp phản phệ, điều này làm cho Phương Minh đối với lai lịch của bảo tháp càng tràn đầy hiếu kỳ.
Bảo tháp này, tuyệt đối là không chỉ là một món bảo vật, địa vị sợ rằng lớn đến kinh người.
Bất quá hiện tại không phải là lúc suy nghĩ về lai lịch của bảo tháp, Phương Minh vẫn hiểu cái gì gọi là đạo lý thừa cơ bắt đối phương chịu thua. Đối phương hiển nhiên là am hiểu thuật câu hồn, mà giờ khắc này thừa dịp thần hồn của đối phương gặp phản phệ, chính là cơ hội tốt để ra tay.
Ngưng tụ năng lượng vu sư trong bàn tay, Phương Minh tiến vài bước tới trước mătn lão giả, đồng thời vung ra một chưởng.
Bịch!
Thân thể của lão giả bay ra ngoài, văng thẳng vào cỗ kiệu, tám vị kiệu phu cũng ngã trái ngã phải, bất quá sau đó liền vội đứng dậy.
Răng rắc!
Phương Minh một cước đá vào ngực của lão giả, trực tiếp làm cho lão giả hộc máu một lần nữa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng dù cho như thế Phương Minh vẫn không có ý thu tay.
"Ta nghĩ là ta không cần thiết nhiều lời, hãy nói ra tất cả những chuyện mà ngươi biết !”
Phương Minh nhìn xuống lão giả, môi của lão giả run nhẹ, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận.
Bịch!
Không có chút do dự nào, Phương Minh dẫm mạnh chân xuống, ngay cả trongd mắt của lão giả vào giờ khắc này phảng phất đều phải lòi ra, cả khuông mặt già nua đều nổi gân xanh lên.
"Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của ta. "
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết dù là một chữ. "
Thân thể lão giả đột nhiên rung rung, bất quá vài giây sau đó liền cứng đơ, toàn bộ thân hình bắt đầu không nhúc nhích, chỉ có hai tròng mắt nhìn chòng chọc vào Phương Minh, tựa hồ muốn khắc sâu hình dáng của Phương Minh vào linh hồn mình.
"Tự sát, ngược lại vẫn xem là có chút cốt cách. "
Phương Minh bĩu môi, đối với cái chết của lão giả hắn tuyệt không cảm thấy hối tiếc, bất quá sau đó hắn cũng ngồi xổm xuống, tay giơ tới trước ngực của lão giả, từ nơi đó lấy ra một tấm hình.
Lúc trước khi đạp chân vào ngực của lão giả hắn đã nhận ra ngực của lão giả có cái gì đó, chẳng qua là khi thấy là một tấm hình, trên mặt ngược lại là có thêm vẻ nghi hoặc, một tấm hình mà thôi, tại sao đối phương lại cất giấu trong ngực áo?
Ảnh chụp đã ố vàng, m trong tấm ảnh có bảy đàn ông, Phương Minh mơ hồ có thể nhận ra người đứng thứ hai từ bên trái tính sang chính là lão giả này, mà người đầu tiên bên trái chắc là Ba Thúc.
"Ồ, cha của tôi cũng có mặt trên tấm hình này? "
Lăng Dao bất ngờ đứng trước mặt Phương Minh, khi cô nhìn thấy ảnh chụp, trên mặt có vẻ kinh ngạc.
"Ai là cha của cô "
"Người thứ hai bên phải là cha của tôi, kỳ quái, tại sao cha của tôi lại mang khăn quàng cổ, đời này ông ấy ghét nhất là khăn quàng cổ."
Phương Minh nghe Lăng Dao nói, nhìn về phía người đàn ông đứng thứ hai bên phải trong tấm ảnh chụp, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cũng có lẽ là bởi vì bão cát , con mắt hơi híp, trên cổ còn quấn một cái khăn quàng cổ màu xanh nước biển.
Bất quá, người khiến cho Phương Minh cảm thấy hứng thú vẫn là người đàn ông đứng giữa, không biết vì sao nhìn thấy người đàn ông này hắn có một loại cảm giác nhìn rất quen mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận