Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 174: Chân tướng rõ ràng

Chương 174: Chân tướng rõ ràng
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
“Là… Là… Chính tôi tự ngã sấp xuống!”
Lời của bà cụ Hình khiến tất cả mọi người trong phòng đều chấn kinh, chỉ vài giây sau anh phóng viên Trương Húc đã kịp phản ứng lại trước tất cả mọi người.
Trên mặt anh ta lộ vẻ kích động vô cùng, vụng trộm nhấn nút của cây bút ghi âm trên tay. Anh ta là một phóng viên, mà một phóng viên thì không thể rời xa bút ghi âm được đấy.
“Mẹ, mẹ đang nói chuyện hồ đồ gì vậy, mẹ bị cô bé kia đụng trúng mới đúng.”
Hình Ngọc Hải sau khi sửng sốt cũng vội vã mở miệng, mẹ này sao đột nhiên lại thay đổi như vậy, không phải lúc ở nhà đã dặn kỹ rồi hay sao, chỉ cần một mực chắc chắn cô bé kia đụng ngã là tốt rồi.
“Không… Không phải cô bé kia đụng ngã tôi, là tôi đi đường không cẩn thận bị trượt ngã, còn cô bé kia tới đỡ tôi.”
Bà cụ Hình nói tiếp. phảng phất như không hề nghe thấy lời nói của con trai bà.
“Tôi… Tôi vốn cũng không có ý định vu hãm cô bé, là do con dâu của tôi dạy tôi nói như vậy, vì chỉ cần nói như vậy có thể lừa bịp một khoản tiền để xem bệnh cho tôi…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Hình Ngọc Hải vội vàng tiến tới ngăn chặn bà lão, không để cho bà nói tiếp: “Mẹ tôi đi tới một nơi xa lạ nên đã hồ đồ, lời bà ấy không thể tính được.”
“Hồ đồ? Cho tới bây giờ ông vẫn còn muốn biện minh che giấu sự thật sao? Ông đừng mong có thể che dấu được mãi, người đang làm trời đang nhìn, chân tưởng vĩnh viễn không thể bị che dấu mãi được.”
Lời của Phương Minh vang lên rất đúng lúc, đôi mắt cậu lóe ra tia sáng vô cùng lạnh lẽo: “Chỉ bởi vì những lời nói bịa đặt để giành lấy một món lợi nhỏ mà một sinh mệnh vô tội đã phải chết, ngay dưới ánh mắt của Trần Nhạc Nhi mà các ông không hề có chút sợ hãi áy náy gì sao?”
“Cậu… Cậu nói gì tôi không hiểu!”
Khí thế của Hình Ngọc Hải đã không còn mạnh mẽ như trước nữa, nhất là khi đối diện với ánh mắt sắc như đao của người thanh niên trước mặt, ánh mắt như khoét thẳng vào lòng ông ta, moi móc hết những bí mật mà ông ta đã giấu tận sâu trong đáy lòng.
“Mẹ, chúng ta rời khỏi đây trước đã, đợi sau này lại tranh luận phải trái với các ông.”
Hình Ngọc Hải muốn đẩy xe lăn rời đi, thế nhưng Nghiêm Minh cùng bạn của anh ta làm sao có thể để ông ta rời đi đơn giản như vậy chứ? Hai người vội vàng đứng dậy chặn ông ta lại.
“Hai cậu muốn làm gì? Bác hai, em họ, Kế Đức, mọi người mau mau vào đây đi!”
Hình Ngọc Hải hô hào đám người nhà họ Hình, thế nhưng ngoại trừ con trai và em trai ruột của ông ta ra, tất cả những người khác mặc dù tới nhưng không hề động tay động chân.
Bởi vì bọn họ thật sự không hề biết những chuyện mưu mô xảo trá này, chỉ là bọn họ lựa chọn tin tưởng người thân của mình, tin tưởng Hình Ngọc Hải. Bọn họ tin rằng bà cụ Hình thật sự bị đứa bé kia đụng ngã, mặc dù sau này khi đứa bé kia tự sát bọn họ cũng cảm thấy rất nghi hoặc, thế nhưng bọn họ vẫn lựa chọn tin lời của Hình Ngọc Hải.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không có lương tri, từ sau khi bà cụ Hình nói ra chân tướng sự việc, thậm chí những người nhỏ tuổi một chút đã không thể che giấu được xấu hổ.
Tình thân mặc dù rất quan trọng thế nhưng đạo đức cùng lương tri của bọn họ cũng quan trọng không kém, giờ phút này bọn họ làm sao còn có mặt mũi mà xông lên đánh người kia chứ? Cũng giống như những gì Phương Minh nói, đứng dưới tấm ảnh của Trần Nhạc Nhi, bọn họ thật sự rất áy náy…
“Hình Ngọc Hải, ông cho rằng chỉ cần ông rời khỏi đây là xong sao? Tôi nói cho ông biết, cho dù ông đi hay ở cũng không quan trọng, tôi đã ghi âm lại tất cả những lời bà cụ Hình nói rồi!”
Trương Húc đứng lên, là một phóng viên, vì để tăng số lượng người xem tin tức mà anh ta có thể phóng đại sự việc, thậm chí có thể lựa chọn những tin tức dễ khiến người ta tranh cãi kịch liệt để viết bài.
Thế nhưng anh ta cố ý viết bài về chuyện của Trần Nhạc Nhi không phải chỉ vì để thu hút sự chú ý của mọi người, tăng số lượng tiêu thụ của tờ báo mà quan trọng hơn anh ta còn viết bài vì chính lương tri của một con người, vì lương tri của một phóng viên cần phải đòi lại công bằng cho Trần Nhạc Nhi.
“Đưa bút ghi âm cho tôi!”
Hình Ngọc Hải gấp gáp vội vã nhào tới chỗ Trương Húc, muốn giành lấy cây bút ghi âm trong tay anh ta, ông ta hiểu rất rõ, một khi nội dung trong bút ghi âm này mà truyền ra ngoài thì không chỉ ông ta mà cả nhà của ông ta cũng đều xong đời!
Phải biết rằng khi chân tướng còn chưa rõ ràng, ông ta đã bị hàng xóm cùng đồng nghiệp không ngừng chỉ chỏ bàn tán, nếu chân tướng thật sự lộ ra ngoài, không những mặt mũi mất hết mà đáng sợ nhất chính là công việc hiện tại của ông ta cũng sẽ mất luôn. Đoạt… Nhất định phải đoạt được cây bút ghi âm kia!
Thế nhưng có lẽ bởi vì quá kích động, khi ông ta muốn nhào tới giành lấy bút ghi âm thì đột nhiên chân bị vướng phải xe lăn khiến xe đổ nhào về phía trước, bà cụ hình ngã sấp xuống mặt đất bị xe lăn đè lên, mà chính Hình Ngọc Hải không những không cướp được bút ghi âm mà bản thân cũng ngã sõng soài trên mặt đất.
“Mẹ, mợ!”
Nhìn thấy bà cụ Hình bị ngã sấp xuống, người nhà họ Hình lập tức vội vàng chạy tới đỡ bà ấy lên, thế nhưng không ai quan tâm tới Hình Ngọc Hải, ông ta chỉ đành tự thân lòm còm bò dậy.
Dường như cảm giác được những biến hóa của đám người thân thích, vẻ hung dữ trên mặt Hình Ngọc Hải biến mất, thay vào đó là vẻ khẩn cầu.
“Cầu xin mọi người đừng đưa đoạn ghi âm này ra… Đúng, đúng là mẹ tôi đã tự ngã xấp xuống, thế nhưng ban đầu tôi không hề biết chuyện vợ và mẹ thông đồng đặt điều vu khống, chờ tới khi tôi biết được sự thật thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa…”
“Vì gần đây kinh tế nhà chúng tôi thật sự quá khó khăn nên vợ tôi mới nghĩ ra cách xấu xa này, thế nhưng chúng tôi có chết cũng không ngờ chuyện đó lại khiến cô bé nghĩ quẩn rồi tự sát, nếu chúng tôi biết sẽ ra nông nỗi này thì lúc trước đã không làm như thế.”
Hình Ngọc Hải thừa nhận: “Đều do chúng tôi bị ma quỷ ám ảnh mà làm bậy, tôi thật sự xin lỗi, cũng chấp nhận bồi thường, cầu xin mọi người đừng nói chuyện này ra…”
“Con gái của hai người đã chết rồi, dù sao người chết cũng không thể sống lại, hai người nói chuyện này ra cũng không có ích gì… Chỉ cần mọi người im lặng, tôi đồng ý bồi thường, trả lại ba vạn kia cho hai người, sau đó sẽ bồi thường tổn thất thêm mười vạn nữa!”
“Im miệng!”
Trần Hòa An trực tiếp cắt đứt những lời ghê tởm của Hình Ngọc Hải, bộ ngực không ngừng phập phồng vì kích động. Ông run rẩy nắm chặt hai tay, hít sâu mấy hơi mới lấy lại được chút bình tĩnh mà mở miệng, thế nhưng thanh âm vẫn không thế tự chủ mà run run.
“Con gái, con đã nhìn thấy chưa? Chân tướng cuối cùng cũng đã rõ ràng…”
Vừa nói Trần Hòa An vừa đảo mắt nhìn khắp phòng, mặc dù ông ấy không thể nhìn thấy quỷ hồn của con gái, thế nhưng ông ấy biết, quỷ hồn của con gái chắc chắn vẫn còn ở trong căn phòng này.
Mà giờ phút này vợ của Trần Hòa An đã trực tiếp khóc rống lên, phải đè nén chịu đựng đau khổ mất con trong hơn mười ngày, sau khi chân tướng hiện rõ trả lại sự trong sạch cho con gái, bà thật sự không thể nào khống chế cảm xúc được nữa.
Bà chỉ là một người phụ nữ bình thường, một người mẹ bình thường giống bao nhiêu người mẹ khác trên đời này.
“Mười vạn không đủ thì hai mươi vạn, chúng tôi tình nguyện bồi thường 20 vạn!”
Hình Ngọc Hải tiếp tục tăng giá, mặc dù phải bỏ ra tới những hai mươi vạn khiến ông ta đau lòng vô cùng, thế nhưng nghĩ tới hoàn cảnh người trong nhà sau này phải sống chui rúc tránh né như chuột, ông ta thà bỏ ra hai mươi vạn còn hơn.
“Đủ!” Trần Hòa An liếc nhìn Hình Ngọc Hải: “Một phân tiền của các ông chúng tôi cũng không thèm! Thứ chúng tôi cần là lấy lại sự trong sạch cho con gái, hiện tại ông hãy dẫn theo đám người nhà ông cút ra khỏi đây đi!”
Hình Ngọc Hải hậm hực, bây giờ đi rồi cuộc sống sau này của nhà ông ta phải làm sao? Thế nhưng trong lúc ông ta còn đang bối rối thì lời nói của Trương Húc đã triệt để khiến ông ta tuyệt vọng.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, bọn họ sẽ tới đây nhanh thôi, nếu các ông muốn giữ lại một chút tôn nghiêm thì hãy tự động rời khỏi đây đi, đừng đợi tới lúc cảnh sát phải cưỡng chế!”
Hình Ngọc Hải còn đang ngơ ngác thì đa số thân thích nhà họ Hình đã trực tiếp quanh người rời khỏi, bọn họ thật sự không còn mặt mũi nào đứng ở đây tiếp nữa, ở lại đây thêm một giây thì lương tâm của bọn họ lại bị dằn vặt nặng nề hơn một phần.
“Ông thật sự muốn đẩy nhà chúng tôi vào đường cùng sao?” Vẻ mặt Hình Ngọc Hải trở nên âm trầm.
“Là nhà ông phá hủy nhà chúng tôi trước! Con gái của tôi thật đáng thương…” Vợ Trần Hòa An vẫn đang khóc lóc đột nhiên gầm lên: “Tôi muốn hủy hoại gia đình ông, trù cho bà cụ ác độc kia đi ra ngoài bị xe đụng chết, trù cho người một nhà các ông bị người ta phỉ báng suốt đời, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được!”
Oan oan tương báo tới khi nào mới hết, chuyện buông bỏ thù hận này vợ Trần Hòa An tuyệt đối không làm được, chính là bà cụ trước mắt đã hại con bà mất mạng! Nếu có thể bà chỉ muốn moi tim cụ bà trước mặt ra, nhìn xem trái tim bà cụ đó đã đen như thế nào mới có thể nhẫn tâm hãm hại người đã giúp đỡ mình như vậy…
“Hình Ngọc Hải, lúc cả nhà ông vu hãm cô bé liệu có nghĩ tới chuyện sẽ phá hủy tương lai, phá hủy cả cuộc đời cô bé? Bây giờ ông còn có thể nói ra được lời này, ông không cảm thấy vô sỉ sao?” Nghiêm Minh ở một bên cũng tức tới không kiềm được.
“Người… Các người tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
Hình Ngọc Hải biết rằng có tiếp tục ở đây thêm nữa cũng không có tác dụng gì, không còn sự trợ giúp của họ hàng, chỉ dựa vào hai cha con ông ta cùng người em trai thì tuyệt đối không thể cướp máy ghi âm lại được, thả lại một câu hung ác rồi quay người xám xịt rời đi.
Hình Ngọc Hải rời đi rồi không khí trong nhà cũng yên ắng hẳn, lúc này Trương Húc cũng đứng lên: “Ông Trần, nội dung trong cây bút ghi âm này đã có thể trả lại trong sạch cho con gái ông.”
“Cảm ơn cậu, phóng viên Trương.”
Trần Hòa An cố nén bi thương chân thành cảm tạ, nếu không nhờ có Trương Húc thì chắc chẳng mấy ai biết đến chuyện của con gái ông.
“Phơi bày chân tướng sự thật giúp cô bé được yên nghỉ, đây là trách nhiệm của phóng viên chúng tôi.” Trương Húc vội vàng khoát tay, cũng không nhiều lời nữa vội vàng rời đi.
Trương Húc đi rồi, không lâu sau Nghiêm Minh và đám bạn của anh cũng rời đi, bọn họ phải nhanh đi thông báo tin này với bạn học, sau đó hung hăng tát vào mặt đám người có tài khoản vip trên weibo lúc trước đã tung tin đồn thất thiệt.
Giờ này trong sảnh lớn nhà họ Trần chỉ còn lại một mình Phương Minh, hai vợ chồng Trần Hòa An đã đi vào phòng ngủ, bên trong thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng khóc nức nở của vợ Trần Hòa An.
Khoảng nửa giờ sau Trần Hòa An mới rời khỏi phòng con gái, hốc mắt đã đỏ hồng, mà vợ ông ấy cũng đi theo sau lưng ông. Chưa đợi Trần Hòa An mở miệng, Phương Minh đã thở dài một hơi nói trước: “Tôi biết hai người muốn nói gì, thế nhưng người quỷ khác biệt, con gái hai người không thể sống bên cạnh hai người nữa, nhất định phải đi tới Âm Phủ.”
“Tôi cho hai người sống cùng nhau một ngày, sau một ngày này tôi sẽ lại tới đưa quỷ hồn của con gái hai người tiến về Âm Phủ.”
Phương Minh móc 10 người giấy từ trong ngực, nói tiếp: “Muốn giao lưu với con gái thì hãy để cô bé nhập vào trên người giấy này, một người giấy có thể duy trì một giờ.”
Sau khi đưa người giấy cho hai vợ chồng Trần Hòa An, Phương Minh trực tiếp rời khỏi phòng, cự tuyệt hành động đưa tiễn của ông ấy trực tiếp đi xuống lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận