Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 412: Vật hi sinh

Chương 412: Vật hi sinh
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Tiến vào trong rừng núi, Phương Minh nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất, cũng không vội vàng chạy mà cẩn thận quan sát khắp bốn phía.
Khu rừng rất lớn, hơn ba trăm người sau khi tiến vào rừng rất nhanh liền bị rừng bao phủ. Rất có nhiều người có chung suy nghĩ với Phương Minh, chính là không thể lọt vào bẫy của đối thủ cạnh tranh, vậy nên mọi người sau khi tiến vào rừng đều tạo khoảng cách với nhau.
Thế nhưng, ngay sau đó Phương Minh đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn về phía một cái cây đại thụ, quát: "Đi ra!"
Theo sau tiếng quát của Phương Minh, phía sau cây đại thụ liền xuất hiện một bóng người, một chàng trai trẻ sắc mặt tái nhợt, quan trọng nhất là trên người anh ta có vết máu.
Khi nhìn thấy chàng trai, đồng tử Phương Minh hơi co lại. Cậu có ấn tượng với chàng trai này, lúc trước khi lão tộc trưởng nhà họ La tuyên bố bắt đầu, chàng trai này nằm trong nhóm đầu tiên vọt vào trong rừng.
"Phương công tử?"
Khi chàng trai kia nhìn thấy Phương Minh, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Rõ ràng anh ta cũng biết Phương Minh. Cảm giác được ánh mắt khó hiểu của Phương Minh, anh ta cười khổ giải thích: "Phương công tử, nói thật với anh, khu rừng này không yên bình đâu. Ở đây có mấy con dã thú rất mạnh."
"Dã thú?"
Phương Minh hơi kinh ngạc, dã thú đối với người thường đúng là rất mạnh, nhưng đối với người tu luyện cũng không tính là gì. Đạt được cấp Nhân hậu kỳ, cơ bản sẽ không e ngại dã thú .
"Những con dã thú này có một phần đã thành tinh rồi. Tôi chính là bị một con lợn rừng cắn bị thương, nếu tôi không chạy nhanh, e là giờ này đã chết trong đây rồi."
Chàng trai cười khổ lấy tay chỉ xung quanh. Phương Minh cũng chú ý thấy mấy cây đại thụ quanh đây có mấy cây đã ngã xuống, hơn nữa chỗ gãy không hề có quy tắc, cũng không phải do con người chặt, vừa nhìn là biết đây là do một lực rất mạnh đập vào mới bị gãy.
Có thể đánh ngã cây cối lại không chỉ có một cây, sức mạnh con lợn rừng này có thể đoán khủng khiếp cỡ nào, ít nhất Phương Minh cũng không dám cam đoan mình dồn toàn lực vào một đòn mà có thể đánh gãy một cây đại thụ.
"Phương công tử, tôi đã chuẩn bị bỏ cuộc rồi."
Chàng trai tỏ ra không hề cam lòng chút nào, nhưng anh ta biết mình bị thương thì đã mất đi tư cách cạnh tranh. Đây mới chỉ là ngoài bìa rừng mà đã nguy hiểm như vậy, có thể đoán được vào sâu trong khu rừng còn nguy hiểm cỡ nào nữa.
Phương Minh không nói gì thêm, đối phương quyết định bỏ cuộc hay không không liên quan gì đến cậu. Nhưng đối phương coi như cũng đã cảnh báo cho cậu, trong khu rừng này không chỉ phải cẩn thận với đối thủ cạnh tranh, mà còn phải cẩn thận với các dã thú khác mà cậu không biết.
Tiếp tục đi về phía trước, chỉ chưa đầy ba phút, Phương Minh lập tức đề phòng, ánh mắt nhìn chăm chăm bụi cỏ phía trước. Bên kia, bụi cỏ rung rung, phát ra tiếng động. Ngay sau đó, một đôi mắt hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Phương Minh, tiếp sau một thân hình cao lớn đi ra từ bụi cỏ.
Lợn rừng!
Nhìn thấy con lợn rừng này, con ngươi Phương Minh liền cứng lại. Đây chính là con lợn rừng mà người kia gặp khi nãy. Hơn nữa khí thế phát ra từ con lợn rừng này cho cậu biết, đây không phải là một con lợn rừng bình thường.
Lợn rừng không ngừng cào chân trước trên mặt đất, miệng rống lên giận dữ, sau đó trực tiếp chạy thẳng về phía Phương Minh, tốc độ nhanh đến nỗi báo săn cũng không bì kịp.
Phương Minh không nghênh chiến chính diện, giẫm một chân nghiêng người qua bên trái, khó khăn lắm mới tránh thoát cú đâm đầu của con lợn rừng này. Mặc dù vậy, cậu vẫn hơi lảo đảo người một chút, đủ để thấy tốc độ con lợn rừng này nhanh cỡ nào, luồng khí kéo theo cũng đầy uy lực.
Không đánh ngã được Phương Minh, con lợn rừng kia không cam lòng rống mấy tiếng, xoay người lại bắt đầu tiến lên, rõ ràng không đánh ngã Phương Minh sẽ không dừng tay. Đây là đặc tính hung hãn của lợn rừng, vậy nên rất nhiều thợ săn cũng không mong muốn bị lợn rừng nhìn trúng. Cho dù muốn săn lợn rừng cũng phải chuẩn bị sao cho bắn một phát là chết, một khi không thể lập tức giết chết lợn rừng, tính hung hãn của lợn rừng sẽ bộc phát.
"Súc sinh, đúng là muốn tự tìm đường chết đây mà."
Trong mắt Phương Minh lóe lên hàn quang. Lần này cậu không né nữa, mà trực tiếp tung một quyền hướng đến con lợn rừng.
“Ầm!”
Nắm tay va chạm với đầu lợn rừng. Phương Minh lui về sau cả chục bước mới đứng vững, còn con lợn rừng này hai chân mềm nhũn, khuỵu gối trên mặt đất, nhưng nhanh chóng đứng lên, nhe răng nanh, tiếp tục vọt đến chỗ Phương Minh. Phương Minh cười lạnh, đối mặt với sinh vật như lợn rừng, lúc này tuyệt đối không được lùi bước, càng lui về sau sẽ càng khiến tính hung hãn của đối phương bộc phát.
Chỉ có thể lấy cương đối cương!
“Ầm!”
Nắm tay của Phương Minh không ngừng va chạm với đầu con lợn rừng. Một đấm, hai đấm, sau đấm thứ mười, nấm đấm của Phương Minh đều đã rách da, máu dính đầy tay, có máu của cậu, cũng có máu của con lợn rừng kia. Bởi vì lúc này đầu con lợn rừng cũng đầy vết máu do bị Phương Minh liên tục đấm vào.
"Súc sinh, kiên cường thật đấy."
Trên trán Phương Minh cũng đã lấm tấm mồ hôi chảy xuống, lấy cương đấu cương cùng con lợn rừng cũng khiến cậu tiêu hao rất lớn.
Hai tay bấm tay niệm thần chú, Phương Minh chuẩn bị thi triển thuật pháp. Giờ phút này tốc độ của lợn rừng đã giảm, có đủ thời gian để cậu thi triển thuật pháp. Thế nhưng ngay khi cậu bấm tay niệm thần chú, con lợn rừng kia đột nhiên rống một tiếng về phía cậu. Ngay lúc Phương Minh cho rằng con lợn rừng đang muốn bắt đầu tấn công thì con lợn rừng đột nhiên quay đầu, sau đó chạy như bay vào sâu trong rừng cây.
Lợn rừng bỏ chạy rồi?
Phương Minh không thể nhịn cười được, con lợn rừng này vậy mà còn biết chiêu dương đông kích tây, cố ý dùng tiếng rống dụ dỗ mình, sau đó xoay người chạy trốn. Con lợn rừng này đúng là thành tinh rồi sao?
Tuy nhiên, Phương Minh cũng không có ý định để con lợn rừng này xổng mất, ngừng bấm tay niệm thần chú, cả người chạy đuổi theo hướng con lợn rừng bỏ chạy.
Vài phút sau, trong một lùm cỏ, con lợn rừng nằm trên mặt đất, cả người máu tươi đầm đìa, còn Phương Minh đang đứng bên cạnh xác con lợn rừng, nhìn chằm chằm vào hòn đá đang tỏa ra ánh hào quang mỏng manh trong lòng bàn tay, nhíu mày suy tư.
"Không khác viên tinh đan muốn thành hình là mấy."
Lúc trước, Phương Minh từng có một viên tinh đan. Sau khi giết con lợn rừng này, cậu tìm thấy trong cơ thể con lợn rừng hòn đá mà cậu đang cầm trên tay. Khí tức của hòn đá này với viên tinh đan trước kia của cậu giống nhau, chỉ là vẫn chưa thành hình mà thôi.
Nhưng Phương Minh cũng biết, nếu con lợn rừng này không chết, chỉ sợ không tới vài năm nữa nó có thể sẽ trở thành tinh quái.
Ngoài bìa rừng mà đã có một con lợn rừng suýt nữa đã trở thành tinh quái thế này, tổ địa nhà họ La siêu phàm như vậy sao?
Phương Minh thấy thắc mắc trong lòng. Tinh đan của tinh quái đối với rất nhiều người tu luyện mà nói đều là vật đại bổ. Nhà họ La không có khả năng không biết tình hình khu rừng này, mà lấy thực lực nhà họ La hoàn toàn có thể tiêu diệt sạch bọn tinh quái này, cướp lấy tinh đan, không cần phải để lại cho bọn họ.
"Nhà họ La rốt cuộc muốn làm gì đây?"
Phương Minh trầm tư. Hiện tại cậu có thể xác định, nhà họ La tuyệt đối có âm mưu, hơn nữa ngay lúc này cậu đang liên tưởng đến một khả năng.
Nhà họ La hứa sẽ bảo vệ người có được viên kim quả đan Đại La. Điều này đối với những người trẻ tuổi chưa có nền tảng chính là một chất xúc tác, khiến họ sử dụng hết toàn lực để tranh đoạt vị trí đứng đầu.
Tuy nhiên, nếu trong khu rừng này có tinh quái, hơn nữa số lượng không ít, vậy những người trẻ tuổi này có khả năng lớn sẽ chết trong tay những tinh quái này.
Trong đầu Phương Minh chợt nghĩ tới một từ: vật hi sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận