Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 718: Cho tôi ăn cơm là tốt rồi

Chương 718: Cho tôi ăn cơm là tốt rồi
"Anh nói tôi có nên tin anh hay không đi?"
Trong viện, Phương Minh nhìn Lưu Nguyệt, thời gian một năm trôi qua, Lưu Nguyệt vẫn một bộ dáng vẻ bất cần đời như trước kia, nhưng mà trong lòng Phương Minh, lại tăng hệ số nguy hiểm của Lưu Nguyệt lên mấy lần.
Một năm trước, thực lực của cậu và Lưu Nguyệt ngang nhau, mà ở thời gian một năm này thực lực của cậu được tăng vọt một cách khủng bố, từ Nhân Cấp đỉnh đạt đến Địa Cấp tầng tám, mà một quyền vừa rồi cậu càng không chút bảo lưu thực lực, nhưng cho dù là như vậy vẫn bị Lưu Nguyệt dễ dàng tránh khỏi.
Nói cách khác, Lưu Nguyệt cũng có được có thực lực Địa Cấp tầng tám.
Trong lòng Phương Minh rất rõ ràng, về thực lực của Lưu Nguyệt chỉ có hai cách giải thích, cách giải thích thứ nhất là trong thời gian một năm này, Lưu Nguyệt cũng giống bản thân mình, đạt được cơ duyên to lớn, thực lực đột nhiên tăng mạnh; một cái khác giải thích chính là năm đó Lưu Nguyệt ẩn tàng thực lực của chính mình, đây mới là thực lực chân chính của hắn ta.
Nghĩ đến khả năng thứ hai, trong đầu Phương Minh đột nhiên xuất hiện một ý niệm hoang đường trong đầu, thậm chí này cũng không phải thực lực chân chính của Lưu Nguyệt, có lẽ Lưu Nguyệt vẫn che giấu thực lực.
Sẽ xuất hiện cái ý niệm này, cũng không phải là không có đạo lý.
Thử nghĩ một chút, lần đầu tiên Phương Minh là Nhân Cấp đỉnh, Lưu Nguyệt cũng là như thế, mà bây giờ Phương Minh đã Địa Cấp tầng tám, Lưu Nguyệt cũng Địa Cấp tầng tám, có chuyện trùng hợp như vậy sao?
"Kỳ thực, cậu nên tin tưởng."
Đột nhiên vẻ mặt Lưu Nguyệt trở nên trịnh trọng, nói ra một câu, khiến cho Phương Minh nhíu mày một cái, không có trả lời, chờ đợi Lưu Nguyệt nói câu tiếp theo.
"Bởi vì cho dù cậu không tin, cậu cũng không làm gì được tôi."
Lúc nói lời này, Lưu Nguyệt vỗ bắp đùi của mình, dùng một loại ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Phương Minh, dáng dấp muốn có bao nhiêu ti tiện liền có bấy nhiêu ti tiện.
Ách...
Phương Minh trầm mặc, bởi vì cậu phát hiện thực sự đúng là đạo lý này.
"Cho nên nha, vì mặt mũi của chính mình, mặc kệ là tin hay là không tin, cậu cũng phải ép chính mình tin, cái này gọi là người thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Lưu Nguyệt đi về phía Phương Minh, đấm nhẹ một cái lên vai của Phương Minh, dường như không sợ Phương Minh lại đột nhiên ra tay với hắn ta chút nào, nhe răng cười, mấy cái răng trong miệng cực kỳ chói mắt, nói: "Chuyện nhà họ Kiều cậu không cần phải nhúng tay, bà cụ nhà họ Kiều kia đã chết rồi, nhà họ Kiều cũng không khác gì một nhà bình thường."
"Anh biết chuyện nhà họ Kiều?"
Hỏi xong lời này, Phương Minh liền phát hiện mình hỏi có chút dư thừa, nếu như Lưu Nguyệt không biết chuyện nhà họ Kiều, làm sao có thể sẽ xuất hiện tại đại viện của nhà họ Kiều kia chứ?
"Đương nhiên tôi biết, không phải chỉ là một tên dư nghiệt hoàng thất triều Thanh lợi dụng thủ đoạn của Tát Mãn gây sóng gió sao?"
Vẻ mặt Lưu Nguyệt tràn đầy khinh bỉ, chẳng qua theo sau chính là cười hì hì quay qua nói với Phương Minh: "Nếu cậu muốn biết bí mật của nhà họ Kiều tôi có thể nói cho cậu biết, như vậy đi, cậu đưa cái giới chỉ nát kia cho tôi, xem như là trao đổi."
Nghe được Lưu Nguyệt nhắc tới giới chỉ nát, ban đầu Phương Minh còn sửng sốt một chút, lập tức mới nhớ tới giới chỉ nát là chỉ Thánh Linh Giới Chỉ, chẳng qua chiếc nhẫn kia không phải thánh vật của tổ chức Hắc Xà mà Lưu Nguyệt đang ở sao? Trong lời nói của Lưu Nguyệt dĩ nhiên không có một chút ý tôn kính đối với thánh vật của tổ chức.
"Ôi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chiếc nhẫn kia bị mất ở trong tay tôi, những lão đầu tử kia cứ nhắc đi nhắc lại trước mặt tôi tới mức khiến tôi phát điên, cho nên trước đó không lâu tôi đã chém lão già dài dòng lắm chuyện kia một đao, sau đó liền chạy trốn, thế nào, nếu không cậu thu lưu tôi đi, tôi rất dễ nuôi, chỉ cần cho tôi ăn cơm là tốt rồi."
Nhìn đầu Lưu Nguyệt đang nhích lại gần còn có gương mặt yêu diễm kia, Phương Minh tự giác lui về phía sau mấy bước, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
"Uy, này, cái người không có lương tâm kia, làm sao lại đi rồi?"
"Tên đàn ông phụ lòng, cậu đứng lại."
Bước chân Phương Minh lại đẩy nhanh tốc độ...
Đợi khi bóng dáng Phương Minh biến mất ở sân, dáng tươi cười yêu diễm trên mặt Lưu Nguyệt biến mất, ánh mắt nhìn phía một phương hướng khác, mà sau đó bóng dáng cũng đang biến mất tại chỗ.
"Không phát hiện tung tích, nhưng hẳn là bọn họ ra tay."
Cách tứ hợp viện vài dặm trong công viên bên ngoài, Lưu Nguyệt cà nhỗng ngồi trên ghế dài trong công viên, ở trước mặt của hắn ta, Lãnh Nguyệt thì lại mặt lạnh đứng ở nơi đó.
"Cái vị nhà hà họ Kiều kia hẳn là đã tới một bước quan trọng,
Tuy rằng mấy năm nay vẫn ẩn núp hoàn hảo, nhưng ở thời khắc cuối cùng vẫn bại lộ khí tức, chỉ là không nghĩ đến bọn họ sẽ đến nhanh như vậy."
Trên mặt Lãnh Nguyệt có vẻ bất đắc dĩ, lần này nhà họ Kiều gặp chuyện không may có chút ngoài dự liệu của cô ta, chẳng qua thấy Lưu Nguyệt vẫn một bộ dạng không quan tâm chút nào, cô ta không nhịn được hừ lạnh một tiếng, "Các trưởng lão gọi anh trở về."
"Trở về làm gì, lão già kia bị tôi chém một đao, tôi trở về để tự chui đầu vào lưới sao?" Lưu Nguyệt lắc đầu như trống bỏi nhanh, một bộ dạng đánh chết cũng không quay về.
Nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của Lưu Nguyệt, cô ta cũng rất bất đắc dĩ, nhất là trước đây khi cô ta nghe được Lưu Nguyệt chém trưởng lão một đao, tức thì bị khiếp sợ đến không biết nên nói cái gì.
Ở trong tổ chức, địa vị của trưởng lão là chí cao vô thượng, ra tay với trưởng lão chẳng khác nào là phản bội tổ chức, tất nhiên là lọt vào tổ chức truy sát, nhưng Lưu Nguyệt thì hay rồi, dĩ nhiên trực tiếp chém trưởng lão một đao, vốn Lãnh Nguyệt cho rằng Lưu Nguyệt sẽ gặp phải tổ chức truy sát, nhưng không nghĩ tới các trưởng lão không có bất kỳ cử động gì, Lưu Nguyệt vẫn là một trong Tứ Đại Thiên Vương của tổ chức.
"Nhà họ Kiều bên kia có đầu mối gì không?" Lãnh Nguyệt kiềm chế phiền muộn trong lòng, hỏi.
"Có." Lưu Nguyệt gật đầu, trên mặt hiếm có vẻ nghiêm nghị, "Thế nhưng tôi không dám đi tìm, Phương Minh tên kia ở nơi này."
"Anh..."
Lãnh Nguyệt chán nản, không biết nên nói cái gì, nhưng đối với chuyện Phương Minh xuất hiện ở nhà họ Kiều, hiển nhiên cũng khiến cho cô ta có chút kiêng kỵ, dù sao chuyện phát sinh ở Ma Đô trước đó không lâu cô ta cũng biết đến.
"Đi thôi, nhà họ Kiều bên kia cũng không có đầu mối gì, bất quá tôi nghĩ hẳn là có một người biết một số tin tức hữu dụng."
Lưu Nguyệt từ trên ghế dài đứng lên, bước chân như lưu tinh nhanh chóng rời đi, không để ý chút nào tới Lãnh Nguyệt ở phía sau đang nghiến răng nghiến lợi.
...
Hậu viện nhà họ Kiều, khi Phương Minh lại chạy về, trên thực tế chỉ mới trôi qua hơn một phút đồng hồ mà thôi, mà vị dì Lưu kia đã ở đó khóc lớn, hai mắt Kiều Mậu cũng đỏ bừng, Diệp Tử Du chúng nữ lại lui ra khỏi phòng đứng ở trong sân, loại tràng diện máu tanh này quả thật không thích hợp mấy cô gái như các cô ấy.
"Anh Phương Minh, anh mới vừa đi đuổi theo hung thủ sao?" Thấy Phương Minh trở về, Diệp Tử Du mở miệng hỏi.
"Không phải."
Phương Minh lắc đầu, căn bản cậu không cảm ứng được hung thủ tồn tại, chí ít trước khi cậu bước vào đại viện của nhà họ Kiều, sợ rằng bà nội của Kiều Mậu đã bị ngộ hại.
Về phần Lưu Nguyệt kia, nếu như cậu không đoán lầm, Lưu Nguyệt hẳn là còn tới trễ hơn mình một chút, nhưng hiển nhiên Lưu Nguyệt tuyệt không ngoài ý muốn đối với cái chết của bà nội Kiều Mậu, trước khi tới phảng phất đã biết bà nội của Kiều Mậu bị ngộ hại.
"Anh vào xem tình huống cụ thể trước."
Phương Minh dậm chân đi vào phòng, trực tiếp đi tới trước thi thể của bà nội Kiều Mậu, khuôn mặt an tường còn có cái đầu bị lọt da lên kia, loại tình cảnh quỷ dị này cũng không tạo thành quá nhiều trùng kích đối với tâm lý của cậu.
"Ở đây…?"
Con ngươi của Phương Minh đột nhiên co rút lại một chút, sau đó đi lên rút chuôi kiếm màu đen kia ra, cầm ở trên tay, một cỗ khí tức băng hàn trong nháy mắt bắt đầu từ thân kiếm lan tràn mà đến, luồng khí lạnh này khiến cho cậu rùng mình một cái.
"Thú vị, dĩ nhiên là trực tiếp thương tổn linh hồn."
Phương Minh nhìn tiểu kiếm, mới giây phút vừa rồi khi cậu rút cây kiếm nhỏ này ra, cũng không phải thân thể của cậu không chịu được cổ khí lạnh kia, mà là linh hồn của cậu, cỗ khí lạnh kia trực tiếp đi về phía linh hồn của cậu, khiến cho linh hồn của cậu sợ run.
Sau khi nhìn kỹ thanh kiếm nhỏ, Phương Minh lại đưa mắt rơi vào chỗ lỗ kiếm trên đầu thi thể, mắt hơi nheo lại, bởi vì ở trong lỗ máu đó cậu phát hiện một đồ án hơi nhỏ, chẳng qua, bởi vì bị tiểu kiếm xen vào, cái hình vẽ này đã bị hủy diệt, chỉ có thể nhìn được phân nửa.
Đây là một nửa cung tròn, bên trong lại có bốn đường thẳng, nhưng bởi vì một nửa đồ án còn lại đã bị hủy, cho nên Phương Minh đoán không ra dáng vẻ hoàn chỉnh của hình vẽ này.
"Cậu Mậu, báo cảnh sát đi, bà cụ bị người sát hại tàn nhẫn như vậy, nhất định phải để cảnh sát tìm ra hung thủ."
Dì Lưu một bên khóc một bên hướng phía Kiều Mậu mở miệng hô lên, mà sau khi Phương Minh nghe thấy như thế lại khẽ thở dài một cái, vấn đề này không phải cảnh sát bình thường có thể giải quyết, thậm chí sợ rằng còn có thể khiến thế giới quan của nhân viên nghiệm thi xuất hiện đổ nát.
Da đầu của một người bị người xốc lên, là bất kể như thế nào đều không thể giữ vững nụ cười an tường đấy, trong đầu của một người càng không thể nào sẽ xuất hiện một đồ án, này đã vượt ra khỏi nhận thức của y học hiện đại.
"Để tôi báo tin cho cảnh sát thay cho mấy người đi."
Nghĩ tới đây, Phương Minh lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, cái số này là Đường Trấn Quốc giao cho cậu, là số điện thoại của ngành đặc biệt chuyên phụ trách những chuyện này.
Sau khi nói địa chỉ đơn giản, Phương Minh bắt đầu quan sát đánh giá phòng này, giống hệt như dì Lưu đã nói, nơi này là một phật đường, ngày bình thường bà nội Kiều Mậu niệm kinh ở chỗ này, ngoại trừ có bàn thờ Phật thì còn có một vài kinh văn cùng với một cái bồ đoàn.
Xem qua một lần không phát hiện tin tức hữu dụng gì, sau đó ánh mắt của Phương Minh chuyển hướng về phía phòng ngủ ở một bên, đó là gian phòng của bà nội Kiều Mậu, bước vào, mà Kiều Mậu đang đắm chìm trong sự thống khổ, cũng không ngăn cản Phương Minh.
Phòng ngủ không lớn, bên trong chỉ có một số vật dụng gia đình lâu năm, ánh mắt của Phương Minh quét qua một lần, sau đó cuối cùng nhất là đưa tay đặt ở trên giường gỗ, xốc giường chiếu phía trên lên, trên ván gỗ của giường gỗ này, thình lình để một quyển bút ký.
Thấy được bút ký này, con mắt Phương Minh sáng ngời, quyển bút ký này được đặt ở dưới sàng, vậy tất nhiên là bà nội Kiều Mậu lưu lại, thậm chí rất có thể còn ghi chép một số bí mật trên người bà nội Kiều Mậu.
Cầm lấy bút ký, Phương Minh trực tiếp mở ra, chẳng qua trong nháy mắt khi mở ra, lông mày của cậu liền nhíu lại, bởi vì bút ký này đã có người động vào, thiếu rất nhiều trang, chỉ còn mấy tờ nội dung mà thôi.
Nhưng chính là mấy tờ nội dung này, đã đủ để khiến Phương Minh nhìn thấy mà hít sâu một hơi, ngăn chặn sóng to gió lớn dâng lên trong lòng, cậu tin tưởng nếu như nội dung của mấy tờ này lưu truyền đến giới tu luyện mà nói, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn, với nội dung như vậy, sợ rằng cường giả Thiên Cấp cũng sẽ kiềm nén không được mà chạy tới coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận