Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1014: Quan hệ của Thánh hậu cùng cha Phương Minh

Chương 1014: Quan hệ của Thánh hậu cùng cha Phương Minh
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Trong lời của Lưu Nguyệt đã tiết lộ mấy tin tức.
Hiện nay, người có thực lực mạnh mẽ nhất trong tổ chức Hắc Xà thực sự là hồng y nữ tử trước mắt này, hơn nữa thành viên của tổ chức Hắc Xà cũng đều cho rằng hồng y nữ tử là Thánh chủ.
Thế nhưng trong lòng hồng y nữ tử, bà ấy không nguyện ý đảm nhiệm chức vị Thánh chủ, hơn nữa còn dự định giao bảo tọa Thánh chủ này cho một người khác.
Thánh chủ, Thánh hậu, đương nhiên Phương Minh hiểu rõ loại xưng hô này có ý nghĩa như thế nào, nói cách khác vị trí Thánh chủ là hồng y nữ tử trước mắt này chuẩn bị cho người đàn ông mà bà ngưỡng mộ trong lòng.
Sở dĩ cậu cho rằng người ấy là người đàn ông bà ngưỡng mộ trong lòng chứ không phải chồng bà ấy, là vì nếu là vợ chồng, hồng y nữ tử kia hoàn toàn không cần giấu giếm thuộc hạ của mình.
Không khí ở đây lâm vào yên lặng.
"Lưu Nguyệt, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?" Hồng y nữ tử trầm mặt, nói: "Ngươi thực sự là càng ngày càng càn rỡ."
"Thánh hậu, ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi, nếu ngươi giết cậu ta, đó mới là hối hận thực sự."
Lưu Nguyệt tuyệt không sợ hãi, chỉ đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, nói: "Thánh hậu, hẳn là người còn chưa biết thân phân lai lịch của cậu ta."
"Đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn, điểm này bổn hậu đã biết rồi."
"Không chỉ đơn giản như vậy, nếu chỉ là đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn thì ta đã không đưa hắn vào đây."
Lưu Nguyệt cười cười, mà lời của anh ta lại khiến cả Thánh hậu cùng Phương Minh đồng thời lộ ra vẻ nghi hoặc, Thánh hậu nghi ngờ không rõ Lưu Nguyệt nói lời này là có ý gì, mà Phương Minh lại nghi ngờ không biết có phải thân phận lai lịch của mình có liên quan gì đó với Thánh hậu này?
"Phương Minh, hôm nay cậu tới đây không phải là vì muốn biết nguyên nhân tổ chức chúng ta điều tra tìm kiếm tung tích cha cậu từ mười mấy năm trước sao?"
Cảm nhận được nghi ngờ của hai người, Lưu Nguyệt cười ha hả, không nhanh không chậm nói: "Vấn đề này cậu chỉ cần hỏi Thánh hậu lập tức sẽ nhận được đáp án."
"Lưu Nguyệt, ngươi nói lời này là có ý gì? Cha của cậu ta là ai?"
Vẻ mặt Thánh hậu thay đổi, lấy trí tuệ của bà ấy đương nhiên có thể nghe được đầu mối trong lời nói của Lưu Nguyệt, trong lòng hiện lên một suy nghĩ không thể tin nổi.
"Thánh hậu, cậu ta họ Phương, xuất thân từ nhà họ Phương, ha ha..."
Lưu Nguyệt còn chưa nói hết câu, khí thế toàn thân Thánh hậu mạnh mẽ dâng lên, một luồng uy áp khủng bố tràn ngập, trực tiếp tập trung vào Phương Minh. Trong nháy mắt đó Phương Minh cho rằng đối phương muốn ra tay với mình, lập tức chuẩn bị ném cọng tóc trong tay ra.
"Phương Minh, không thể!"
Lưu Nguyệt phát giác được hành động của Phương Minh, vội vã hô một câu, mà những lời này của anh ta lại khiến sắc mặt Thánh hậu biến ảo một chút, cuối cùng vẫn thu uy áp của mình lại.
Ánh mắt Thánh hậu nhìn thẳng Phương Minh, mà Phương Minh cũng nhìn chằm chằm đối phương, lúc này trong lòng cậu đã hiểu, chắc chắn Thánh hậu trước mắt này có ân oán gì đó với cha mình, nên mới tìm kiếm đầu mối về cha mình, hẳn là vì muốn báo thù.
Thậm chí, trong đầu Phương Minh còn có một suy đoán vô cùng can đảm.
Dựa vào thiên tư của người phụ nữ này, chắc chắn chỉ có thiên tài mới có thể lọt vào mắt bà ấy đồng thời còn khiến bà ấy động lòng, mà cũng có thể người đàn ông bà ấy coi trọng đã bị cha mình đánh bại hoặc giết chết, nếu không tại sao sau khi bà ấy biết mình là con trai cha mình lại lập tức trào dâng sát khí như vậy chứ?
Trong uy áp đối phương vừa thả ra lúc nãy có chứa sát khí, Phương Minh tin chắc bản thân mình không cảm ứng sai, tuyệt đối là sát khí, hơn nữa còn là loại sát khí tràn đầy, đối phương hận mình thấu xương.
"Đây là lực lượng khiến ngươi dám đưa cậu ta tới đây sao?" Ánh mắt Thánh hậu chuyển hướng nhìn về phía Lưu Nguyệt, trầm giọng nói: "Ngươi thật sự cho rằng bổn hậu không dám giết cậu ta?"
"Thánh hậu sát phạt quả quyết, đương nhiên không có chuyện gì người không dám làm, mà sở dĩ ta đưa hắn tới đây không phải vì muốn Thánh hậu hả giận sao?"
"Lưu Nguyệt, ngươi thực sự quá càn rỡ."
Tay phải của Thánh hậu giương lên, từ trong dung nham phía dưới người bà ấy bắn ra hai đạo hỏa long, phân biệt đi thẳng về phía Phương Minh cùng Lưu Nguyệt.
Rầm!
Phương Minh cùng Lưu Nguyệt đồng thời té bay ra ngoài, mặc dù bị thương, nhưng lúc này Phương Minh không sử dụng sợi tóc sư phụ mình lưu lại, bởi vì mặc dù hỏa long này có uy thế không nhỏ nhưng lại không có sát ý gì.
"Khụ khụ, Thánh hậu, lần này người không đúng rồi, nếu người muốn đánh tên Phương Minh kia một trận ta xin giơ hai tay tán thành, nhưng người không nên bắt nạt ta mới đúng, ta vẫn luôn đứng về phía Thánh hậu đó."
Lưu Nguyệt phiền muộn từ dưới đất đứng lên, lau vết máu nơi khóe miệng.
Phương Minh tốt hơn Lưu Nguyệt một chút, thế nhưng sau khi nghe thấy những lời Lưu Nguyệt nói, nghi ngờ trong đầu cậu lại càng lớn, đánh mình một trận?
Lúc trước rõ ràng Thánh hậu đã nổi ý muốn giết mình, sát ý nồng nặc như thế chỉ đánh một trận làm sao có thể cam tâm? Lẽ nào trong này còn có chuyện gì mà bản thân mình không biết?
"Thánh hậu, nếu người còn chưa hết giận thì cứ giết chết cậu ta đi, sau đó phanh thây tám mảnh."
"Cút, dẫn theo tên nhóc khốn nạn này cùng chạy về khu vực của ngươi đi."
Thánh hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt bĩu môi nhưng cũng không dám nói thêm gì, đưa mắt ra hiệu với Phương Minh xong lập tức đi thẳng về phía trên.
"Lưu Nguyệt, có phải ngươi nên giải thích rõ ràng với ta không?"
Sau khi đi tới vị trí cách vùng thấp nhất trong động đá vôi vài trăm mét, Phương Minh ngừng lại, đưa mắt nhìn hướng Lưu Nguyệt, từ biểu hiện của Thánh hậu kia khiến Phương Minh hiểu rõ, có lẽ suy đoán lúc trước của cậu đã sai rồi.
"Giải thích, còn cần giải thích sao?"
Lưu Nguyệt nhìn Phương Minh như nhìn một tên ngốc, tiếp tục nói: "Thánh hậu Thánh chủ, Thánh hậu ở đây nhưng Thánh chủ lại không ở đây, mà mười mấy năm qua, chuyện duy nhất Thánh hậu làm là tìm kiếm tung tích của cha cậu ở cõi âm, như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Phương Minh im lặng, trên thực tế trong khoảng thời gian rời khỏi đáy động cậu đã nghĩ tới khả năng này, rất có thể quan hệ giữa Thánh hậu kia cùng cha mình có chút đặc thù, thế nhưng bậc con cháu thật khó mà đoán được chuyện tình cảm của trưởng bối, huống chi trong tiềm thức cậu không nguyện ý tiếp nhận sự thật này.
"Tuy rằng cậu chẳng đẹp trai gì nhưng cha cậu lại có vẻ ngoài rất đẹp trai, hơn nữa cha cậu cũng là tên biến thái giống y hệt cậu, trên con đường tu luyện giống như bật hack, cùng thời đại gần như không người có thể địch, thiên kiêu anh tài như vậy đương nhiên sẽ khiến rất nhiều thiếu nữ ái mộ."
"Theo ý anh, Thánh hậu kia chính là một trong những người thầm yêu cha tôi?"
"Cái gì mà người thầm yêu, trước đây cha cậu từng có một đoạn tình cảm với Thánh hậu, cụ thể là thế nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết Thánh hậu từng có một khoảng thời gian ngắn vì niết bàn mà thực lực giảm mạnh, mà không may đúng lúc ấy Thánh hậu bị kẻ thù truy sát, là cha cậu cứu Thánh hậu một mạng."
Phương Minh đã hiểu, anh hùng cứu mỹ nhân, tình tiết cũ rích nhưng lại là tình tiết thực dụng nhất.
"Chờ đã, anh nói niết bàn?"
Đột nhiên Phương Minh chú ý tới một điểm quan trọng trong lời nói của Lưu Nguyệt, nhân loại tu luyện không cần niết bàn, cho dù Phật giáo có niết bàn trọng sinh nhưng trên ý nghĩa đó chỉ là một loại tượng trưng, trên đời này chỉ có một chủng tộc cần niết bàn.
"Đầu óc cậu cũng không quá ngu, không sai, Thánh hậu có huyết mạch Hỏa Phượng."
"Anh trực tiếp nói bản thể của bà ấy là một con Hỏa Phượng không được sao?" Phương Minh quay đầu trừng trắng mắt, sau khi biết được thân phận của Thánh hậu kia, tất cả đều được giải thích rõ ràng.
Sở dĩ tổ chức Hắc Xà đặt tổng bộ ở nơi này, đương nhiên không phải vì giúp nhân loại ngăn cản núi lửa phun trào, mà là vì bộ tộc Hỏa Phượng thích sống ở trong dung nham núi lửa như nơi này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, thân thể của Thánh hậu có thể chịu nổi nhiệt độ khủng bố của vùng trung tâm núi lửa.
"Không nghĩ tới loại huyết mạch thần thú đã tuyệt chủng trong truyền thuyết này lại thật sự tồn tại."
Phương Minh hơi xúc động, Hỏa Phượng là một loại Phượng Hoàng, thuộc về huyết mạch thần thú, chẳng qua loại huyết mạch này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, căn bản chưa có người nào thật sự nhìn thấy ngoài đời, chí ít cho tới bây giờ Phương Minh vẫn chưa từng nhìn thấy trong điển tịch có ghi chép lại.
"Mỗi lần Thánh hậu niết bàn đều sẽ có một đoạn thời gian thực lực giảm mạnh, ngay cả chỉ số thông minh cũng sẽ trở về khoảng thời gian còn bé, mà bởi vì Thánh hậu là người sở hữu huyết mạch Hỏa Phượng cuối cùng trên đời này, cho nên khi niết bàn không được tộc nhân bảo hộ, vì đó mới lưu lạc đến giới tu luyện."
"Cho dù thực lực giảm mạnh nhưng vẫn có thể coi là tinh quái, mà người trong giới tu luyện thèm thuồng nội đan tinh quái tới cỡ nào, trong lòng cậu rất rõ ràng."
Lưu Nguyệt nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh gật đầu, đối với người tu luyện nội đan tinh quái chính là bảo vật, chẳng những có thể dùng để tu luyện, còn có thể dùng để luyện chế đủ loại pháp khí, cho nên nếu tinh quái đụng phải người tu luyện, hoặc là bị người tu luyện giết chết để cướp đoạt tinh đan, hoặc là giết chết người tu luyện.
Đương nhiên, đó là chỉ tinh quái lạc đàn, người tu luyện có thế lực môn phái, tinh quái cũng có thế lực chủng tộc, hai phe nước giếng không phạm nước sông.
Loại tinh quái lạc đàn thoạt nhìn nhu nhược như Thánh hậu, đương nhiên sẽ khiến không ít người trong tu luyện ngấp nghé, thậm chí có thể đã từng bị người tu luyện bắt được, mắt thấy sẽ bị giết chết cướp đoạt tinh đan, đúng lúc này đột nhiên cha Phương Minh là Phương Chính đi ngang qua, ra tay cứu Thánh hậu.
Khi Thánh hậu được cứu vẫn còn mang tánh tình trẻ con, lựa chọn theo cha Phương Minh, chẳng qua vì niết bàn nên chỉ số thông minh của Thánh hậu trưởng thành rất nhanh, không tới ba tháng đã khôi phục bình thường.
Với tư cách là tồn tại duy nhất của bộ tộc Hỏa Phượng, với tư cách là thần thú hậu duệ, đương nhiên Thánh hậu có sự kiêu ngạo của chính mình đấy, nếu là trước khi chỉ số thông minh bị hạ thấp, chắc chắn bà ấy sẽ không yêu nhân tộc, cho dù đối phương là ân nhân cứu mạng của mình.
Thế nhưng trải qua ba tháng này, bà ấy đã hoàn toàn dựa dẫm vào cha Phương Minh, hoàn toàn thích cha Phương Minh, cho nên dù đã khôi phục tâm trí vẫn lựa chọn làm bạn bên cạnh cha Phương Minh.
"Những điều này đều là suy đoán của tôi, tôi chỉ biết Thánh hậu có quan hệ với cha cậu, mà vị trí Thánh chủ này là Thánh hậu dành lại cho cha cậu, về phần vì sao cha cậu phải tới cõi âm thì tôi không biết, tôi nghĩ có lẽ ngay cả Thánh hậu cũng không phải quá rõ ràng, nếu không Thánh hậu đã không một mực tìm kiếm tin tức về cha cậu nhiều năm như vậy."
Lưu Nguyệt dang hai tay, nói hết tất cả những gì anh ta biếy cho Phương Minh.
"Hiện tại hẳn cậu cũng biết vì sao tôi lại đưa cậu tới nơi này rồi đúng không? Cũng biết vì sao lúc trước tôi lại ngăn cản cậu sử dụng sợi tóc sư phụ cậu lưu lại kia."
Phương Minh gật đầu, đương nhiên cậu biết dụng ý của Lưu Nguyệt, cũng có thể tính là đã hiểu tất cả, nhưng cũng chính vì đã hiểu rõ những thứ này nên cậu mới càng cảm thấy xấu hổ, không biết nên đối mặt với Thánh hậu như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận