Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1050: Vùng đất Chỉ Dẫn (2)

Chương 1050: Vùng đất Chỉ Dẫn (2)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Vô Tà
---------------------
Vậy mà cũng đúng lúc này, ánh mắt Tần Dương đột nhiên nhìn về một phương hướng, mà ngay sau khi ánh mắt Tần Dương nhìn về phương hướng này, những cường giả Thất phẩm khác cũng đều đưa mắt nhìn về phương hướng đó.
Oanh!
Một cỗ quỷ khí đột nhiên bộc phát ra, quỷ khí này tràn ngập toàn bộ ngũ vực ở cõi âm trong nháy mắt, toàn bộ quỷ tu đều cảm nhận được sự kinh khủng của quỷ khí, nhất là phần uy thế ẩn chứa bên trong quỷ khí, khiến toàn bộ quỷ dân cõi âm phải quỳ xuống.
Trên chiến trường thượng cổ, đương nhiên đám người Phương Chính cũng phát hiện biến hóa này, vẻ mặt tất cả người ở đây đều trở nên có chút kinh ngạc, Sở Tư lại càng hơi híp mắt lại, nhẹ giọng nói: "Đó là…?"
Vực thành Trung Vực!
Một thanh trường kiếm phóng lên trời, nhanh chóng hướng thẳng về phía chiến trường, cuối cùng xông vào chiến trường thượng cổ.
"Là vũ khí của Vực chủ Trung Vực!"
Không ít quỷ tu sửng sốt khi thấy thanh trường kiếm này, trong số năm vị Vực chủ chỉ có vũ khí của Vực chủ Trung Vực là trường kiếm, hơn nữa so sánh với bốn vị Vực chủ khác, Vực chủ Trung Vực được công nhận là người có thực lực mạnh nhất trong số năm vị Vực chủ.
Ngũ vực, khu vực Trung Vực là rộng lớn nhất, hơn nữa nó cũng là vùng trung tâm của cõi âm, Vực chủ Trung Vực thành danh sớm hơn bốn vị Vực chủ khác, một thanh trường kiếm càng là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Mà giờ khắc này, trường kiếm của Vực chủ Trung Vực xuất hiện trên chiến trường, lẽ nào Trung Vực cũng muốn gia nhập trận chiến đấu này sao?
Chiến trường thượng cổ, trường kiếm hoành lập, đám người Phương Chính đều tạm thời ngừng tay, đưa mắt nhìn về phía thanh trường kiếm này.
"Các vị đạo hữu, có lẽ các vị cũng đã nhận ra phần quỷ khí vừa rồi, vùng đất Chỉ Dẫn đã mở ra, chư vị còn muốn ở chỗ này tranh giành đánh nhau tới ngươi chết ta sống sao?"
Trong trường kiếm truyền ra một giọng nói, sắc mặt của Sở Tư cùng hai vị Vực chủ khác biến hóa một chút, hiển nhiên đã bị bốn chữ vùng đất Chỉ Dẫn này làm chấn kinh.
"Vực chủ đang nói thật sao?"
"Việc này làm sao ta có thể giả bộ, ta cảm thấy nhiệm vụ cấp bách hiện nay chính là các vị đạo hữu tạm thời ngừng chiến, mọi người hợp lại cùng nhau thương lượng một chút chuyện vùng đất Chỉ Dẫn."
Nghe được lời của Vực chủ Trung Vực, trên mặt đám người Sở Tư hiện ra vẻ do dự, hiển nhiên bọn họ cũng biết vùng đất Chỉ Dẫn, chẳng qua, trận chiến đấu đã tiến hành tới thời khắc này, mắt thấy chiến thắng nằm ngay trước mặt, nếu phải buông tha lúc này thật khiến bọn họ cảm thấy không cam lòng.
"Phương huynh đệ đúng là thiên tài, chỉ mới chừng ấy tuổi đã có thể tu luyện tới cảnh giới này, nếu hiện tại Phương huynh đệ đã là Vực chủ Tây Vực, như vậy cũng có thể coi là người của cõi âm, cũng có tư cách tham dự vùng đất Chỉ Dẫn."
Vực chủ Trung Vực lại quay qua nói chuyện với Phương Chính, thế nhưng lời nói của hắn lại khiến đám người Sở Tư bất mãn.
"Vực chủ, Phương Chính là người dương gian, làm sao có thể tính là người cõi âm, chẳng lẽ Vực chủ muốn nhìn thấy quy tắc hai giới Âm Dương bị người phá hư sao?"
Lão Vực chủ Tây Vực hơi bất mãn, trước đây hắn đã đi tới Trung Vực, muốn vị này cùng ra tay chinh phạt Phương Chính, nhưng không nghĩ tới vị này lại có thể trực tiếp cự tuyệt. Hiện tại thì thế nào? Không ngờ hắn lại tới đây yêu cầu bọn họ ngừng tay, còn thừa nhận thân phận Vực chủ Tây Vực của Phương Chính.
Phương Chính là Vực chủ Tây Vực mới, vậy mình thì sao, mình tính là cái gì?
"Nếu Thích huynh nguyện ý có thể tới Trung Vực của tôi, vị trí Vực chủ Trung Vực có thể nhường cho Thích huynh."
Lời của Vực chủ Trung Vực vừa ra khỏi miệng lập tức khiến đám người ở đây ngẩn ra, không nghĩ tới Vực chủ Trung Vực lại có thể nói ra những lời như vậy.
"Vực chủ nói quá lời." Thích Sơn lắc đầu, làm sao hắn có thể kế nhiệm vị trí Vực chủ của Trung Vực được.
"Vùng đất Chỉ Dẫn có quan hệ trọng đại với cõi âm, nếu chư vị không ngại mời đến Trung Vực tụ lại, đến lúc đó ta sẽ nói rõ một số bí mật của vùng đất Chỉ Dẫn cho chư vị, đợi đến lúc đó có lẽ chư vị sẽ rõ ràng vì sao ta khuyên can các vị."
Nói xong lời này, trường kiếm của Vực chủ Trung Vực lập tức tiêu tán.
Phương Chính cùng Thích Sơn đối diện nhau, Thích Sơn không muốn thu tay lại, nhưng hắn phát hiện Sở Tư cùng vị kia của Bắc Vực đã không còn tâm tư động thủ, hắn biết nếu hai người này không còn tâm tư tiếp tục đánh giết, dựa vào chính hắn, đừng nói là đoạt lại Tây Vực, có thể bình yên thoát thân từ trên tay Phương Chính hay không cũng đã là một vấn đề.
"Mà thôi, nếu Vực chủ Trung Vực đã nói như vậy, lần này chúng ta nể mặt Vực chủ Trung Vực, song phương tạm thời ngừng chiến."
Thích Sơn tìm cho mình một lý do để xuống đài, mà vẻ mặt Phương Chính lại không chút thay đổi, chẳng qua hắn lại cảm thấy rất tò mò đối với vùng đất Chỉ Dẫn mà Vực chủ Trung Vực đã nói tới, rốt cuộc là nơi như thế nào mới có thể khiến mấy vị Vực chủ mất đi tâm tư chiến đấu?
"Đi!"
Vực chủ Nam Vực cùng Bắc Vực cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người không dừng lại nữa, trực tiếp rời khỏi chiến trường thượng cổ, mà cùng lúc đó, đại quân hai vực phía dưới cũng nghe được mệnh lệnh của Vực chủ nhà mình.
"Rút lui?"
Sau khi đại quân hai vực nghe được mệnh lệnh của Vực chủ nhà mình, toàn bộ đều ngẩn ra, đã đánh tới tận đây rồi, không ngờ lại có thể không công mà lui như vậy?
"Lẽ nào Vực chủ Trung Vực tới đây để khuyên can sao?"
Có người tâm tư linh hoạt đã nghĩ đến, hẳn sự biến hóa của chiến cuộc này có liên quan tới sự xuất hiện của Vực chủ Trung Vực, khả năng lớn nhất là Vực chủ Trung Vực điều giải khuyên nhủ Vực chủ song phương.
Tuy rằng lòng mang nghi ngờ, nhưng đại quân hai vực vẫn nhao nhao lui lại, ai cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Vực chủ nhà mình.
Theo đại quân hai vực rút khỏi, rất nhanh bên phía ngoài Vực thành Tây Vực không còn một bóng người, nhưng nếu có người chú ý kỹ sẽ phát hiện, có một bóng người không những không lui lại, trái lại còn thừa cơ hội này tiến vào Vực thành Tây Vực.
Vực thành Tây Vực bị bàn tay lớn của Vực chủ Nam Vực hủy diệt phân nửa, lúc này rất nhiều quỷ tu đang bắt đầu xây lại tường thành, mà ở bên trong phủ Vực chủ, hai người Phương Chính cùng một ông lão đang ngồi trong sảnh lớn, mang trên mặt vẻ suy tư.
"Vực chủ Trung Vực là người có thực lực mạnh nhất lại thần bí nhất bên trong ngũ vực, thậm chí có tin đồn, ngoại trừ Vực chủ Đông Vực ít tiếp xúc với bên ngoài ra, ba vị Vực chủ khác liên thủ cũng không chắc có thể là đối thủ của Vực chủ Trung Vực."
Ông lão nhìn về phía Phương Chính, nói cho cùng sự hiểu biết của hắn đối với Vực chủ Trung Vực cũng không nhiều, có quá nhiều truyền thuyết về thực lực của Vực chủ Trung Vực, chẳng qua tất cả mọi người đều không phủ nhận một điểm, chính là thực lực của Vực chủ Trung Vực thâm bất khả trắc.
Vực chủ Nam Vực Sở Tư cùng Vực chủ Bắc Vực hiện tại đều đã là đời thứ ba, khi Vực chủ Nam Vực tiền nhiệm còn tại thế, Vực chủ Trung Vực đã là vị kia, nhiều năm như vậy, Nam Vực cùng Bắc Vực còn có Tây Vực kể cả Đông Vực, đều đã đổi vài vị Vực chủ, nhưng Vực chủ Trung Vực vẫn là vị kia.
"Vùng đất Chỉ Dẫn là cái gì?" Phương đang tò mò hỏi.
"Cái này hiện tại ta còn không rõ ràng lắm, chẳng qua ta tin tưởng Vực chủ Trung Vực sẽ cho chúng ta một câu trả lời thoả mãn."
Ông lão lắc đầu, mà đúng vào lúc này, có người hầu trong phủ Vực chủ đi đến báo cáo: "Khởi bẩm Vực chủ, có người cầu kiến Vực chủ."
"Ai?"
"Đối phương là Sơn chủ Lạc Sơn ở Nam Vực, hắn nói hắn có quen biết Vực chủ."
"Có quen biết ta?"
Phương Chính buông thần thức, có thể cảm ứng được người thanh niên đứng ở cửa phủ Vực chủ, chỉ là trong ấn tượng của hắn dường như không có người thanh niên này, hơn nữa hắn cũng chưa từng tới Nam Vực.
"Để người đó vào đi." Suy nghĩ một chút, Phương Chính nói.
Mấy phút đồng hồ sau, dưới sự dẫn dắt của người hầu trong phủ Vực chủ, Tần Dương đi vào phủ Vực chủ, tới sảnh lớn.
"Tần Dương bái kiến Vực chủ."
Ánh mắt Tần Dương rơi vào trên người Phương Chính, không kiêu ngạo không siểm nịnh, Phương Chính mỉm cười, "Ngươi nói ngươi có quen biết bổn Vực chủ, nhưng bổn Vực chủ lại chưa từng gặp ngươi."
"Đương nhiên là Vực chủ chưa từng gặp ta, lần này ta đến đây là vì được người khác nhờ vả, là một vị đạo hữu của ta nhờ ta tới gặp Vực chủ."
"Là ai?"
"Vị đạo hữu kia tên là Phương Minh." Tần Dương cười cười trả lời.
Vẻ mặt Phương Chính vốn đang còn bình tĩnh, sau khi nghe được Tần Dương nói ra hai chữ "Phương Minh", cả người hắn run lên, kích động hỏi: "Ngươi nói hắn tên gì?"
Ông lão đang đứng bên cạnh thấy Phương Chính kích động như vậy lập tức buồn bực, tuy rằng hắn chỉ mới quen biết người trước mắt này không lâu, nhưng hắn chưa từng thấy đối phương thất thố như vậy bao giờ, cho tới nay ấn tượng của hắn về Phương Chính vẫn luôn là ổn trọng cùng bá đạo, chính là loại người cho dù núi thái sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận