Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 473: Tìm được

Chương 473: Tìm được
Chó nhà Tôn Lệ tên Đa Đa, là một con Border Collie (1), mà trong số tất cả các loại chó, Border Collie được coi là loại có chỉ số thông minh vô cùng cao. Trước đây mỗi lúc trời tối khi Tôn Lệ thả chó ra cửa đi bộ, đến giờ nó sẽ tự động về nhà, chẳng qua vào một lần ba tháng trước, con chó kia cứ theo lẽ thường ra ngoài đi bộ nhưng lại không trở lại nữa.
(1) Collie biên giới (Border Collie) là giống chó chăn gia súc kiêm dụng chó săn đuổi có nguồn gốc từ nước Anh. Tên gọi biên giới (Border) vì giống chó này có xuất xứ từ vùng biên giới giữa Anh và Scotland. So với các giống chó khác, Collie biên giới có ba điểm nổi bật đó là chúng được coi là đứng hạng nhất trong danh sách những giống chó thông minh, chúng sáng dạ, dễ dạy, tiếp thu lệnh nhanh và là giống chó chăn, lùa gia súc, gia cầm điệu nghệ trên những cánh đồng lớn.
Tôn Lệ cùng người nhà tìm suốt một tuần lễ, thậm chí còn tìm người đi lấy camera giám sát trên đường phố, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng bất đắc dĩ phải từ bỏ chuyện tìm kiếm. Dưới cái nhìn của người nhà Tôn Lệ, hẳn Đa Đa đã bị bọn buôn lậu chó bắt đi.
Người nhà họ Tôn tuyệt vọng nhưng Tôn Lệ vẫn chưa từ bỏ ý định, ba tháng này chỉ cần có thời gian là cô ấy lại đi tìm khắp nơi, toàn bộ Sheffield đều sắp cũng bị cô ấy lục tung lên tìm kiếm một lần.
"Nếu như có thể, hy vọng ông chủ Tần có thể tìm Đa Đa về giúp tôi, chỉ cần có thể tìm Đa Đa về, tôi nguyện ý bỏ ra một nghìn bảng Anh xem như thù lao."
Phương Minh gật đầu, ra hiệu cho Tôn Lệ đưa đồ trên tay cho cậu, đây là một bộ quần áo, là quần áo mà con chó kia đã từng mặc qua, bên trong còn có một số lông chó.
Mối làm ăn đầu tiên tới cửa, mặc kệ là người hay là chó Phương Minh cũng không có dự định đập bảng hiệu của mình, huống chi cậu còn cần người tuyên truyền danh tiếng.
Dẫn theo Tôn Lệ cùng lão Vương đi tới nhà gỗ, sau khi mở cửa nhà gỗ ra, Tôn Lệ cùng lão Vương tò mò đánh giá căn nhà gỗ này, đương nhiên, thiết bị được lắp đặt trong nhà gỗ rất bình thường, chỉ có một cái bàn cùng vài cái ghế dựa, ngoài ra còn có một lư hương được gắn trên tường, trong lư hương còn có thiền hương đang cháy.
Phương Minh mở ngăn kéo của bàn ra, từ bên trong lấy ra một tấm kỳ môn bát quái đồ, tìm người tìm vật, vận dụng Kỳ Môn thuật là vừa đủ.
"Chú Vương, cậu ấy đang làm cái gì vậy?"
"Cái này gọi là kỳ môn khởi bàn."
Chu Hải cùng theo vào giải thích một câu, tuy rằng cậu ta chỉ là một người quá âm, nhưng cũng biết đến kỳ môn cơ bản nhất.
Kỳ môn này lấy Tiên Thiên Bát Quái làm chủ, phối hợp Thiên Chi Địa Kiền lại dựa vào bát môn đến khởi bàn tiến hành thôi diễn, chỉ có điều đối với người thường đến nói phương pháp thôi diễn quá mức thâm ảo, căn bản không thể nhìn hiểu.
Ngay cả chính bản thân Chu Hải cũng chỉ biết một hai, muốn thực sự hiểu rõ kỳ môn độn giáp, đầu tiên cần phải biết bát quái sáu mươi bốn quẻ trong hệ thống, Bát Thần, cửu cung, Thiên Kiền Địa Chi, cùng với Thiên Địa Nhân thần bàn vô cùng kỳ diệu thâm ảo.
Nói chung, cái này còn dễ khiến người ta cảm thấy choáng váng đầu óc hơn cả mấy điều khoản rắc rối bên phía công ty bảo hiểm đưa ra, có rất nhiều người dành hết thời gian cả đời cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ, chớ nói chi là có thể thôi diễn.
Khởi bàn!
Ánh mắt Phương Minh nhìn thời gian, sau đó mới bắt đầu khởi cục, bước đầu tiên của kỳ môn thôi diễn chính là khởi bàn.
Quẻ tượng cho thấy quẻ thứ ba mươi tám: Quẻ Khuê.
Thấy cái quẻ tượng này, trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, một quẻ này còn gọi là quẻ Gia Nhân, chủ chia lìa. Dịch Kinh có đoạn: Gia đạo cùng tất quải. Cố thụ chi dĩ Khuê. Khuê giả Quải dã. Quải tất hữu nạn. (2)
(2) Dịch: Gia nhân bàn chuyện nhân gia, nhà không khéo trị, sẽ ra quải gàng. Cho nên Khuê mới ló dàng. Khuê là gàng quải, xốn xang, chia lìa.
Quẻ thứ ba mươi tám, tiểu quá, thượng lục...
Những từ ngữ thuộc về chuyên môn này Phương Minh cũng không giải thích rõ, mà chỉ quay qua nói với Tôn Lệ: "Dựa theo quẻ tượng cho thấy, hẳn là chó nhà cô đang ở hướng phía đông, nơi có nước."
"Phía đông nơi có nước?"
Trong đầu Tôn Lệ bắt đầu hồi ức, chỉ là suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không thể nhớ nổi có nơi nào phù hợp với đặc điểm này.
"Như vậy đi, chúng ta cùng đi tìm xem một chút."
Quẻ tượng còn có một đặc điểm khác nhưng hiện tại Phương Minh lại không nói ra, nghe được lời nói của Phương Minh, đương nhiên Tôn Lệ cũng không cự tuyệt, vốn lão Vương dự định trở về, nhưng nghe thấy lời nói của Phương Minh mơ hồ như thế, khiến lòng hiếu kỳ của ông ta dâng lên, dù sao thì chuyện làm ăn của tiệm thuốc kia cũng không có gì đặc biệt, có một người làm quản lý là được rồi.
Đoàn người lái xe xuất phát một đường đi thẳng về hướng đông, chỉ là dọc theo đường đi không thấy bất kỳ nơi nào có nước, thẳng đến một giờ sau, đoàn người đi tới trước một nhà máy nước bị bỏ hoang.
"Dừng lại đi."
Phương Minh ra hiệu xe dừng lại, sau khi từ trên xe bước xuống, Tôn Lệ lập tức tìm kiếm khắp nơi xung quanh nhà máy nước, thậm chí còn đi vào bên trong nhà máy nước để tìm kiếm nhưng lại không tìm được Đa Đa, đừng nói là không tìm thấy Đa Đa, ngay cả bóng dáng của một con chó khác cũng đều không tìm được.
"Ông chủ Tần, không phải ông nói Đa Đa ở chỗ này sao?"
Sau khi tìm kiếm một vọng, vẻ mặt Tôn Lệ tràn đầy thất vọng đưa mắt nhìn về phía Phương Minh.
"Thời gian chưa tới."
Phương Minh khoát khoát tay, dựa theo quẻ tượng kia cho thấy, nếu muốn tìm được chó này còn cần thời gian tương ứng, mà bây giờ còn cách thời gian kia nửa giờ.
"Thời gian chưa tới?"
Vẻ mặt Tôn Lệ tràn đầy hoang mang, tìm chó mà cũng phải cần có thời gian thích hợp sao?
"Chu lão đệ, ông chủ Tần đây là đang bán thuốc gì trong hồ lô vậy?"
Thấy Phương Minh dựa vào cây lớn ở bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, một bộ dạng người sống chớ quấy rầy, lão Vương không tiện làm phiền, ngược lại quay qua nhỏ giọng hỏi Chu Lâm một câu.
"Tôi cũng không phải rất rõ, chẳng qua dựa theo hiểu biết của tôi, kỳ môn độn giáp chú ý tới thời cơ, rất có thể Phương... Tần Minh thôi diễn ra cần một thời gian đặc định nào đó, nói cho cùng chúng ta cứ chờ là được."
Chu Hải thiếu chút nữa nói lộ ra tên thật của Phương Minh, chẳng qua cũng may cậu ta phản ứng mau kịp thời đổi lời, từ khoảnh khắc bọn họ xuất ngoại kia đã không còn người tên Phương Minh nữa rồi, chỉ còn Tần Minh mà thôi.
"Được rồi, vậy chúng ta cứ chờ một chút đi."
Không nhận được đáp án, lão Vương buộc lòng phải đi an ủi Tôn Lệ, chỉ là trên mặt Tôn Lệ đã có vẻ không kiên nhẫn, bởi vì cô ấy cảm thấy bản thân mình đã bị gạt.
Phải biết rằng ba tháng này vì tìm được Đa Đa mà cô ấy đã đi tới rất nhiều nơi, đã đăng ảnh lên báo chí, dán lên tường thậm chí đăng bài post lên mạng, mỗi ngày đều có cư dân mạng có lòng tốt cho cô ấy một chút tin tức, nói phát hiện chỗ nào có chó lang thang, rất giống Đa Đa nhà cô ấy, tuy rằng mỗi một lần đều kích động mà đi thất vọng mà về, nhưng đối với Tôn Lệ đến nói, đây là hy vọng.
Tôn Lệ không phải người không nghề không nghiệp, mỗi ngày cô ấy đều phải đi làm, hôm nay là cuối tuần nên cô ấy mới có thể có thời gian rảnh rỗi, nhưng cũng chính bởi vì điểm này, cô ấy mới không muốn lãng phí hết thời gian của mình, ngay mới vừa rồi lại có cư dân mạng liên lạc với cô ấy, nói đã nhìn thấy một con Border Collie lưu lạc trong thành phố.
"Chú Vương, cháu không thể chờ tiếp được nữa, chú cũng biết đấy, cháu còn muốn đến nơi khác tìm kiếm Đa Đa, nếu như hai ngày này không tìm được, lại phải đợi thêm một tuần nữa..."
Vẻ mặt Tôn Lệ tràn đầy thất vọng, lão Vương cũng không biết nên nói gì mới thích hợp, ông ta biết Tôn Lệ vô cùng yêu thích con chó kia, hơn nữa ông ta cũng hiểu ông chủ Tần này có chút không đáng tin cậy, vì thế cảm thấy chần chừ không biết có nên khuyên cô gái kia tiếp tục đợi nữa hay không.
Lão Vương xoắn xuýt một hồi, Tôn Lệ lại không do dự, trực tiếp đi về phía Phương Minh, mở miệng nói: "Ông chủ Tần, tôi đây..."
Ầm ầm!
Ngay khi Tôn Lệ mở miệng, ở cách đó không xa truyền đến tiếng xe ô tô, đó là một chiếc xe rác, xe rác kia tại vừa chạy tới gần nhà máy nước bỏ hoang này thì ngừng lại, cuối cùng đổ hết rác thải vào trong ao vốn được dùng để chứa nước ở ngay gần đó.
Xe rác đột nhiên xuất hiện này cắt đứt lời của Tôn Lệ, thẳng đến khi xe rác đổ rác xong lại lái đi, lúc này Tôn Lệ mới nhớ tới những lời bản thân mình muốn nói, chuẩn bị mở miệng lần nữa, vậy mà lúc này Phương Minh vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt.
"Đến giờ."
Trong miệng Phương Minh khẽ phun ra mấy chữ, Tôn Lệ sửng sốt một chút, không chờ cô ấy kịp phản ứng, đột nhiên Chu Hải hô lên, "Con mẹ nó, thế nào đột nhiên có nhiều chó như vậy?"
Thì ra ngay sau khi xe rác đổ rác xuống, đột nhiên từ trong rừng cây nhỏ bên cạnh có hơn mười con chó chạy ra, những con chó này đều có một đặc điểm chung, đó chính là nhếch nhác cùng dơ dáy bẩn thỉu.
Hơn mười con chó này điên cuồng nhào về phía đống rác rưởi kia, dùng lỗ mũi và móng vuốt bươi đống rác ra, trong đó có một con chó bới được một cục thịt bò từ trong đống rác, thế nhưng không đợi nó ăn vào miệng, mấy con chó ở bên cạnh đã cùng nhau xông lên.
Gâu gâu gâu.
Mấy con chó này trừng mắt nhìn nhau một hồi, con chó đang dùng móng vuốt cầm lấy miếng thịt bò kia còn không ngừng nhe răng gầm gừ với mấy con còn lại, vẻ mặt hung ác độc địa.
Lúc Chu Hải kêu to, sự chú ý của Tôn Lệ cũng rơi vào trên người những con chó này, mà rất nhanh lực chú ý của cô ấy lại bị một con chó đen hấp dẫn, đó là một con chó đen gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, bước đi khập khiễng, cũng không dám tới gần những con chó khác mà chỉ chạy qua một bên yên lặng dùng cái mũi ngửi ngửi rác rưởi, dùng móng vuốt bắt đầu đào moi.
"Đa Đa?"
Tôn Lệ thử mở miệng kêu một tiếng, lỗ tai con chó đen kia dựng đứng sửng sốt một chút, ngay sau đó đưa mắt nhìn hướng Tôn Lệ bên này, một người một chó mắt đối mắt ba giây.
Sau một khắc, con chó đen điên cuồng chạy về phía Tôn Lệ, khi chạy đến chân Tôn Lệ, trong miệng phát sinh mấy tiếng "ô ô ô", đầu chó bẩn thỉu kia không ngừng cọ xát trên quần của Tôn Lệ.
"Thật là Đa Đa."
Ngay khoảnh khắc khi con chó đen kia chạy về phía Tôn Lệ, nước mắt trong mắt Tôn Lệ cũng rớt xuống như mưa, lúc này ngồi xổm người xuống, toàn bộ thân hình đều run rẩy, cũng không chê bẩn thỉu ôm chặt đầu chó kia vào trong lòng mình.
Này chính là Đa Đa của cô ấy.
Lúc này trong mắt Đa Đa cũng có nước mắt, thấy cô chủ nhà mình khóc lập tức lè lưỡi liếm láp mặt của Tôn Lệ, chỉ là bởi vì vừa ăn rác rưới, cái liếm này của nó lại khiến mặt Tôn Lệ đen thui.
Ô ô ô!
Đa Đa rên rỉ vài tiếng trong cổ họng, mà Tôn Lệ đã khóc không thành tiếng, Phương Minh đang đứng bên cạnh cũng khe khẽ thở dài, nhớ lại Lão Hoàng ở Ma Đô, chẳng qua cậu cũng không quá lo lắng cho Lão Hoàng, lấy chỉ số thông minh đã thành tinh của Lão Hoàng, cho dù có lưu lạc cũng không đến mức lăn lộn thảm như vậy.
"Không phải chó nhà cô ấy có màu trắng đen sao?"
Chu Hải cũng không quá am hiểu về các giống chó, không biết chó Border Collie là loại gì, thế nhưng lúc trước Tôn Lệ đã cho cậu ta xem qua ảnh của Đa Đa, màu sắc của bộ lông là trắng đen xen kẽ.
"Để cậu đi bươi rác mấy tháng xem, cậu cũng sẽ trở nên không khác gì người da đen."
Phương Minh nhàn nhạt trả lời một câu, vừa mới rồi cậu đã chú ý tới trên người Đa Đa có quá nhiều bệnh chốc đầu, rất hiển nhiên ba tháng vừa qua con chó này đã chịu khổ không ít, mà những loại chó sủng vật này vốn đã được nuông chiều quen rồi, một khi lưu lạc có thể nghĩ sẽ gặp phải kết cục như thế nào.
Trên đường trở về, Tôn Lệ cũng không hề chê bẩn mà vẫn ôm lấy Đa Đa, thẳng đến khi xe về tới cửa nhà Phương Minh mới dừng lại, đoàn người từ trên xe bước xuống, đột nhiên Đa Đa chạy nhanh về phía bên trái, nơi ấy có đặt một thùng rác.
Nhìn Đa Đa tham lam chúc đầu vào thùng rác ngửi ngửi, nước mắt của Tôn Lệ lại không ngừng chảy xuống. Khi còn ở nhà Đa Đa rất kén ăn, cũng không bao giờ ngửi thùng rác trong nhà lấy một lần, ngay cả thịt được đặt ở ngăn đông cũng không chịu ăn, chỉ ăn thịt mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận