Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 361: Nguồn gốc của bài đồng dao

Chương 361: Nguồn gốc của bài đồng dao
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Ánh mắt sáng rực của Phương Minh nhìn chằm chằm Vương Quốc Đống, không phải cậu nói chuyện giật gân, bởi vì nếu như dựa theo nội dung của bài đồng dao mà nói, đây chỉ mới là bắt đầu.
Đứa bé mang vớ trắng đi vào trong biển, bé trai lưng cõng búp bê vùi vào trong cát.
Nếu như ông lão nhà họ Trương này là ứng nghiệm vế trước của câu đồng dao, như vậy sau này sẽ còn có người phải chết, hơn nữa cách thức tử vong hẳn là có liên quan tới cát.
Ánh mắt của Vương Quốc Đống nhìn chằm chằm Phương Minh, hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng mở miệng nói: "Một bài đồng dao mà thôi, có cái gì đáng kinh ngạc đâu chứ."
Rất hiển nhiên, đến lúc này rồi mà Vương Quốc Đống vẫn còn không có ý định nói rõ ràng mọi chuyện cho những người ngoài như Phương Minh, điều này khiến Phương Minh cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, rốt cuộc là bí mật như thế nào mới có thể khiến Vương Quốc Đống kín miệng như vậy.
"Thôn trường, không xong, nơi cửa miếu ấy... Nơi cửa miếu ấy cũng có người chết."
Đúng lúc này, ngoài cửa nhà họ Trương lại truyền tới tiếng la, nghe nói như thế, sắc mặt hai người Phương Minh cùng Vương Quốc Đống đồng thời thay đổi, gần như đồng thời rời khỏi nhà họ Trương, trực tiếp chạy về phía cửa miếu.
Nơi cửa miếu lúc này đã có không ít người tụ tập, tất cả mọi người đều vây quanh một đống cát trước cửa miếu, bởi vì giờ khắc này ở trên đống cát kia có một người đàn ông trung niên đang nằm, trên mặt, hai bên lỗ tai, trong lỗ mũi… Khắp nơi đều phủ đầy cát.
"Thôn trường, khi chúng tôi tới đây liền phát hiện Lục Nguyệt Cẩu té ngã ở nơi này, úp mặt xuống cát. Chúng tôi lật hắn lại mới phát hiện, người đã không còn thở nữa."
Lục Nguyệt Cẩu là biệt hiệu của người đàn ông trung niên, bởi vì sinh năm chó hơn nữa lại còn sinh ra vào tháng sáu, cho nên thôn dân trực tiếp gọi hắn ta là Lục Nguyệt Cẩu.
"Câu thứ hai trong bài đồng dao cũng đã ứng nghiệm, Phương Minh, em cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, anh còn nhớ rõ câu tiếp theo của bài đồng dao không?"
Diệp Tử Du chạy tới sau, thấy người đàn ông trung niên nằm trên đống cát, liền nhỏ giọng nói một câu bên tai Phương Minh.
"Một cái nha hai cái nha ba cái nha, bốn cái nha năm cái nha sáu cái nha, xoay vòng quanh, vỗ vỗ tay, hai dza hai hza, lại ngã xuống ba cái."
Vẻ mặt của Phương Minh cũng trở nên lạnh như băng, trực tiếp đi tới trước mặt của Vương Quốc Đống: “Đã có hai người chết rồi, câu tiếp theo của bài đồng dao là cái gì ông còn hiểu rõ hơn tôi, tiếp tục để người khác chết thì không chỉ đơn thuần là một hai người nữa rồi."
Vương Quốc Đống nghe được lời nói của Phương Minh, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhưng vẫn mím môi không nói được một lời.
"Chú Vương, chú hãy nói mọi chuyện cho Phương Minh đi, Phương Minh cậu ấy rất lợi hại, còn có một số bản lĩnh đặc thù."
Trương Thục Kỳ cũng theo sau mở miệng,
Sơn thôn này có hồi ức khi còn bé của cô ấy, cô ấy không muốn nhìn thấy thôn dân này lần lượt chết đi như thế.
Những thôn dân khác lúc này cũng đều đưa mắt nhìn hướng Vương Quốc Đống, một ít thôn dân đã lớn tuổi vẻ mặt phức tạp, mà những thôn dân trẻ tuổi hơn một chút thì là vẻ mặt mờ mịt.
Bài đồng dao mà Phương Minh đã hát này bọn họ cũng từng nghe qua, hơn nữa còn là từ nhỏ đã được nghe qua, thậm chí có thể nói mỗi người đều biết ngâm nga vài câu, thế nhưng mỗi lần bọn họ ngâm nga bài đồng dao này bị trưởng bối trong nhà phát hiện, chắc chắn sẽ bị đánh một trận nhớ đời.
Nhưng bọn họ lại không để bài đồng dao này ở trong lòng, đồng dao chính là đồng dao, lại có liên quan gì tới người chết?
Nghe xong lời nói của Trương Thục Kỳ, ánh mắt của Vương Quốc Đống dừng trên người Phương Minh đánh giá một hồi, vẻ mặt cũng trở nên mềm mỏng hơn hẳn, một lúc sau ông ta mới thở dài một hơi: “Tất cả mọi người giải tán đi."
Vương Quốc Đống có danh vọng rất cao ở trong thôn, nguyên nhân là vì cha của ông ta chính là thôn trưởng tiền nhiệm, có thể nói nhà họ Vương rất được thôn dân địa phương tôn kính, ông ta chỉ mới mở miệng, những thôn dân này tuy rằng trong lòng sợ hãi nhưng đều nghe lời rời đi.
Cuối cùng, cửa miếu chỉ còn lại Vương Quốc Đống còn có đám người Phương Minh.
"Tiểu Thiên, con cũng về đi thôi, về ở cùng mẹ ngươi, đừng để bà ấy sợ."
Vương Thiên nghe thấy lời cha mình nói, hiếm có khi không nghe lời ông ta: “Cha, con cũng muốn biết bên trong làng của chúng ta rốt cuộc có bí mật lớn như thế nào."
Thấy vẻ mặt bướng bỉnh của con mình, vẻ mặt Vương Quốc Đống có chút phức tạp, một lúc sau rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.
"Cậu nói cậu có bản lĩnh đặc thù, có thể để tôi thấy trước một chút không? Hơn nữa tại sao câu lại cảm thấy hứng thú với bí mật của thôn tôi như vậy?"
Ánh mắt của Vương Quốc Đống nhìn về phía Phương Minh, mà Phương Minh chỉ mỉm cười: “Tôi thuần túy là hiếu kỳ, mặt khác cũng là không muốn nhìn thấy nhiều người chết đi như vậy, về phần bản lãnh của tôi mà nói, tôi nghĩ một màn ban ngày kia đã có thể chứng minh rồi."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, ánh mắt của Vương Quốc Đống hơi lóe lên, rơi vào trầm mặc, hiển nhiên là ông ta đang tự hỏi. Một lúc sau, ông ta cắn răng trả lời: "Đi, tôi sẽ nói cho các người biết, tuy rằng chuyện này nói ra có chút mất mặt, nhưng rốt cuộc là người của thôn chúng tôi đã phạm phải tội nghiệt, hôm nay đã tới lúc báo ứng đến."
"Báo ứng?"
Vương Thiên có chút không giải thích được, người trong thôn xóm bọn họ đã làm chuyện gì, vì sao lại gặp phải báo ứng?
"Chuyện này phải nói từ 60 năm trước, khi đó cả quốc gia vừa lúc phải trải qua ba năm thiên tai, cuộc sống ở thời đại đó khổ cực như thế nào, tôi tin tưởng các người cũng đã nghe được từ lời cha mẹ nói rồi."
Nghe thấy Vương Quốc Đống nhắc tới ba năm thiên tai, Trương Diễm lập tức tiếp lời: “Cái này cháu sẽ giải thích, kỳ thực nói chính xác hơn là bốn năm, bốn năm này cuộc sống của dân chúng trôi qua rất khổ cực, cuối cùng số người chết đói cũng đã lên tới một con số thiên văn vô cùng khủng bố."
"Đúng vậy, những năm đó quá cực khổ, khắp nơi đều là hạn hán, chẳng qua đảo Sùng Dương của chúng ta lại may mắn hơn nhiều, bởi vì ven biển nên không đến mức khổ cực chết đói như những nơi khác, chẳng qua cũng chính bởi vì điểm này, lúc đó có rất nhiều nạn dân trong nước đều muốn đến sống trên đảo."
Vương Quốc Đống bắt đầu tiến nhập hồi ức, thời điểm đó đa số dân chúng đều rất thuần phác, nhìn thấy nạn dân khổ cực đều sẽ thương xót mà cho bọn họ một ít thức ăn, thậm chí còn xây một nơi riêng chuyên đón nạn dân tới nữa.
Có thể nói ngay từ đầu đều rất tốt, nhưng mà đến sau này những nạn dân nghe thấy phong thanh rồi tìm tới càng ngày càng nhiều, thế nhưng lương thực trên đảo lại có hạn, hơn nữa những nạn dân này đến đã khiến cuộc sống yên tĩnh trên đảo bị đánh vỡ.
Trung Quốc có câu ngạn ngữ là: Một thăng gạo là ân một đấu gạo là thù.
Khi một người đói khổ lạnh lẽo, cho hắn một chén cơm hắn sẽ rất cảm kích, nhưng nếu như tiếp tục cho hắn thêm một chén, hai chén mà nói hắn liền sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, hơn nữa còn sẽ cảm thấy cho quá ít.
Trong hiện thực tình huống như vậy không hiếm thấy, khi trợ giúp một người nào đó, lần đầu tiên trợ giúp hắn đối phương sẽ rất cảm kích, lần thứ hai thì lòng biết ơn của hắn nhạt dần, sau khi tới lần thứ n hắn sẽ lẽ thẳng khí hùng nghĩ đây là điều đương nhiên, mãi tới khi người ta không giúp hắn nữa, thậm chí hắn sẽ oán hận ở trong lòng.
Thời tam quốc, có một cô gái tên Triệu Cơ xuất giá, mẹ của cô ấy dặn dò cô ấy: “Tới nhà chồng rồi, nghìn vạn lần không nên làm việc tốt."
Triệu Cơ không giải thích được, hỏi lại mẹ mình: “Con không làm việc tốt vậy con có thể làm chuyện xấu sao?"
Mẹ của Triệu Cơ lập tức trả lời: "Chuyện tốt cũng không thể làm, chớ nói chi là chuyện xấu."
Hàm nghĩa của những lời này không phải không được làm việc tốt, nhưng chỉ sợ khi làm nhiều việc tốt rồi sẽ khiến đối phương tập mãi thành thói quen, thậm chí cho rằng trời sinh nên làm như vậy, một ngày nào đó không làm nữa, liền sẽ phải gánh chịu bất mãn của người nhà chồng.
Đảo Sùng Dương lúc đó đã lọt vào tình huống như vậy.
Những nạn dân này nghĩ thôn dân trên đảo quá hẹp hòi, rõ ràng thôn dân có nhiều lương thực dư thừa như vậy, vì sao chỉ cho bọn họ có tí tẹo như thế? Hơn nữa mỗi lần ra biển có thu hoạch lớn như thế, phân cho bọn hắn một ít hải sản thì có sao?
Lần đầu tiên nạn dân cùng thôn dân xuất hiện ẩu đả, cũng là bởi vì nạn dân len lén lái một con thuyền thuyền đánh cá của thôn dân ra ngoài đánh cá, đây là ngòi nổ đầu tiên, từ đó về sau thôn dân cùng nạn dân thật giống như hai bộ lạc có thù oán sâu đậm, song phương nhìn nhau không vừa mắt, ẩu đả là việc bình thường như cơm bữa.
Có thể nói, khi đó quan hệ của song phương vô cùng khẩn trương, mà đám nạn dân vì tăng cường lực lượng của chính mình, cũng không ngừng tìm nạn dân bên ngoài gia nhập vào.
Mắt thấy lực lượng của nạn dân muốn vượt lên trước thôn dân địa phương, nhưng mà đúng vào lúc này, bên trong nạn dân đã xảy ra một chuyện vô cùng kinh khủng.
Ôn dịch.
Một nạn dân mới lên đảo bị nhiễm ôn dịch, mà lúc đó đám nạn dân cũng không phát hiện, đợi đến khi bọn họ phát hiện thì đã chậm, toàn bộ nạn dân đều bị lây nhiễm.
Loại ôn dịch này có năng lực truyền bá rất đáng sợ, sau khi thôn dân địa phương biết những nạn dân này đều bị nhiễm ôn dịch liền vô cùng hài lòng, bởi vì bọn họ ước gì những nạn dân này tất cả đều chết đi, chẳng qua ngoài vui mừng lại có chút bận tâm, bởi vì bọn họ cũng sợ bị nhiễm ôn dịch này.
Cuối cùng không biết trong thôn ai đã đưa ra kiến nghị, thiêu cháy hết thi thể của số nạn dân này, mà đề nghị này chiếm được sự đồng ý của tất cả mọi người trong thôn.
Một cây đuốc lớn thiêu chết tất cả nạn dân, đối với các thôn dân đến nói, bọn họ chỉ là hỏa thiêu lũ cường đạo đến cướp đồ ăn của họ mà thôi, huống chi những người này đã bị nhiễm ôn dịch, vốn là không sống được bao lâu, một cây đuốc thiêu chết ngược lại có thể giúp bọn họ giải thoát.
"Đốt chết nạn dân?"
Trên mặt Diệp Tử Du chúng nữ đều lộ ra vẻ khó tin, mặc kệ những nạn dân này có phải bị nhiễm ôn dịch hay không, nhưng hành vi của những thôn dân này cũng quá tàn nhẫn, nhất là nghĩ tới những nạn dân này bị lửa thiêu sống, các cô ấy cảm thấy không đành lòng.
"Lúc đó cừu hận của song phương đã lên tới mức đỉnh điểm, dưới cơn nóng giận con người có thể làm bất cứ chuyện gì..."
Vương Quốc Đống cười khổ, nhưng cũng không biện giải nhiều, bởi vì đây đúng là thôn xóm bọn họ phạm phải tội nghiệt.
"Sự tình sợ rằng còn không chỉ như vậy đi."
Phương Minh mở miệng, Vương Quốc Đống nhắc tới phóng hỏa thiêu chết nạn dân, nhưng cái đó và nội dung bên trong bài đồng dao này không giống nhau.
"Nếu như vẻn vẹn chỉ là cái này sẽ không có chuyện sau đó rồi."
Vẻ mặt Vương Quốc Đống trở nên phức tạp, trầm ngâm hơn một phút đồng hồ mới tiếp tục nói.
"Một tháng sau, các thôn dân đột nhiên phát hiện trong nhà một quả phụ của thôn có hơn bảy đứa bé, bởi vì quả phụ này ở tại ven biển, hơn nữa nơi bà ta ở còn rất vắng vẻ, bình thường thôn dân vì tị hiềm cũng rất ít khi qua bên kia, cho nên thẳng đến một tháng sau mới phát hiện bảy đứa bé này."
"Bảy đứa bé này, hẳn là mấy đứa bé của nạn dân kia đi." Phương Minh nhìn về phía Vương Quốc Đống, phỏng đoán rồi nói.
"Ừm, bảy đứa bé này đã được quả phụ mang ra ngoài trước khi thôn dân bị hỏa thiêu, sau đó bà ấy len lén giấu bọn nhỏ trong nhà mình."
Thôn dân cũng chỉ vô tình mới phát hiện những đứa bé này, dưới tình huống bình thường quả phụ vẫn luôn không cho mấy đứa bé ra khỏi cửa, nhưng mà ngày đó là sinh nhật của một đứa bé trong số đó, quả phụ đưa bọn trẻ đến bờ biển chơi, lúc này mới bị thôn dân phát hiện ra
Bạn cần đăng nhập để bình luận