Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 550: Đạt thành hiệp nghị

Chương 550: Đạt thành hiệp nghị
"Bà Trương..."
"Cái gì mà bà, người ta còn chưa lập gia đình, hơn nữa tuổi của tôi thoạt nhìn rất lớn sao, tôi cũng chỉ mới vừa ba mươi tuổi, cậu phải gọi tôi là chị nhỏ."
Trương An Nhàn cắt đứt lời nói của Phương Minh, dùng vẻ mặt u oán nhìn về phía Phương Minh.
"Cô Trương, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?" Vẻ mặt Phương Minh nghiêm nghị, đối phó với loại phụ nữ như Trương An Nhàn này, cậu đã có kinh nghiệm, đây là kinh nghiệm thu được khi đối phó với Hàn Kiều Kiều.
Đó chính là mặc kệ đối phương trưng ra biểu tình u oán tới cỡ nào, chính mình chỉ cần nói xong những lời cần nói là được.
Quả nhiên thấy Phương Minh không ăn bộ này, Trương An Nhàn bĩu môi, nói: "Tìm em Tần khẳng định là có chuyện đấy, em Tần thật đúng là lợi hại, tuổi nhỏ như vậy mà đã có thể xây dựng được một làng du lịch, thật đúng là tuổi trẻ tài cao."
Phương Minh cũng không tiếp lời, chỉ vẫn bình tĩnh nhìn Trương An Nhàn, cậu biết người phụ nữ này tới tìm cậu tuyệt đối không chỉ là vì khen cậu.
"Em Tần, sau khi chị tìm hiểu về cậu thì phát hiện một điểm rất thú vị, đó chính là trước khi bị rắn độc cắn trên núi, em trai nhỏ chỉ là con trai của một gia đình nghèo khó rất bình thường, nhưng từ sau khi bị rắn độc cắn, thế nhưng hành động vĩ đại không ngừng, đầu tiên là nhận thầu đập chứa nước, hiện tại lại làm làng du lịch, cả người cứ như biến thành một người khác vậy."
Lúc nói lời này, ánh mắt của Trương An Nhàn vẫn nhìn chăm chú vào biểu tình trên mặt Phương Minh, bởi vì cô muốn biết nét mặt Phương Minh sẽ có biến hóa như thế nào.
Thật ra ở vài ngày trước, cô đã vận dụng quan hệ tìm người điều tra một chút tin tức cùng tư liệu về Tần Dương, kết quả lại là phát hiện một điểm rất thú vị, Tần Dương ngay lúc này cùng Tần Dương trong dĩ vãng có thể nói là chênh lệch vô cùng lớn.
Trước khi bị rắn độc cắn Tần Dương chỉ là con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, cũng không được đi học, dựa vào làm việc vặt để chăm sóc em gái, cũng không có tài hoa hay nổi bật sáng chói gì.
Thế nhưng sau khi bị rắn độc cắn thương, hành động của Tần Dương liền rất quái dị, đầu tiên là để em gái mình đi học ở trường phổ thông tư lập, điểm này còn có thể dùng kém kiến thức, bị mấy giáo viên trường tư thục thuyết phục để giải thích, như vậy chuyện sau đó dùng tiền nhận thầu một đập chứa nước bị bỏ hoang thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Một người gia cảnh bần hàn, ngày bình thường có một khối tiền cũng hận không thể biến thành hai khối để nuôi em gái, đột nhiên tiêu năm nghìn nhận thầu một đập chứa nước không có tác dụng, loại chuyện này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin tưởng?
Nhưng mà quỷ dị hơn là, ngay sau khi Tần Dương nhận thầu đập chứa nước, đập chứa nước khô hạn nhiều năm đột nhiên có nước, rất nhiều thôn dân đều cho rằng Tần Dương gặp vận may lớn, có lẽ là trời cao thương xót cho hai anh em bọn cậu.
Thế nhưng sau khi Trương An Nhàn xem xong một loạt bố trí của Tần Dương, một kết luận đột nhiên xuất hiện ở trong đầu của cô: Tần Dương cũng không phải vận khí tốt.
Từ nhận thầu đập chứa nước đến trồng cây, đến xây dựng làng du lịch, này từng bước từng bước giống như đã được lên kế hoạch từ trước, hơn nữa mấu chốt nhất là, một tiểu tử nghèo dĩ nhiên có thể xoay vòng được một lượng vốn lớn tới như vậy, đây quả thực là một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
Trương An Nhàn trước đây lúc đi học thích xem phim võ hiệp, cô đột nhiên cảm thấy Tần Dương thật giống như vốn là một tiểu tử võ công yếu nhớt cái gì cũng không biết, đột nhiên vận may kéo tới nhặt được một quyển bí tịch võ công, hoặc là được cao thủ võ lâm truyền thụ nội lực, cả người cá chép vượt Long Môn, thoáng cái đã trở thành cao thủ đứng đầu.
Thế nhưng đây là xã hội hiện thực, cũng không phải võ hiệp hư cấu gì đó, hơn nữa cũng không có cái gì mà bí tịch võ công, vậy rốt cuộc là cái gì khiến Tần Dương thay đổi lớn như vậy?
Một người con nhà nghèo, trong nội tâm đều sẽ có một loại cảm giác tự ti, lúc đối diện với người khác ánh mắt luôn có chút né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.
Thế nhưng cô phát hiện Tần Dương không có, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, ánh mắt Tần Dương vẫn luôn rất trong suốt, cũng không chút né tránh, loại ánh mắt này căn bản không giống như người nhà nghèo.
Cũng không phải Trương An Nhàn khinh thường con của người ta, nhưng trên thực tế chính là như thế, cái này rất giống con trai của một người nghèo khổ từ trên núi đi tới thành phố lớn phồn hoa, nếu như gặp một mỹ nữ đi tới hỏi đường, người con trai này hơn phân nửa là không dám nhìn thẳng vào mắt cô gái kia.
Cho dù là đột nhiên phất nhanh, không trải qua một đoạn thời gian thay đổi, loại hành động dựa vào bản năng tâm lý này cũng sẽ không thay đổi.
Đúng là có phát hiện này, Trương An Nhàn đột nhiên phát hiện cô ngược lại có chút tò mò đối với Tần Dương, do đó mới có có chuyến đi này, cũng mới có một lần trao đổi vừa rồi.
Nghe xong lời nói của Trương An Nhàn, trên mặt Phương Minh không có bất kỳ biến hóa nào, trên thực tế trước khi bắt đầu kế hoạch khai phá khu du lịch, cậu đã nghĩ qua nhất định sẽ có người hoài nghi tại sao cậu lại có thay đổi lớn tới như vậy, có điều chỉ cần chính cậu không lộ ra, không ai có thể đoán được nguyên nhân.
Cho nên, đối mặt với lời chất vấn của Trương An Nhàn, cậu đã sớm đã chuẩn bị tâm lý cùng biện pháp trả lời.
"Bị độc rắn cắn một cái, sau khi tỉnh lại lần nữa cảm giác dường như tâm cảnh của chính mình đã thay đổi, cũng giống như một câu nói từ thời cổ xưa kia, đại nạn không chết tất có hậu phúc."
Vẻ mặt Phương Minh bình tĩnh, chẳng qua trả lời xong sau đó lại hỏi tiếp: "Cô Trương đến nơi này của tôi, không phải chỉ là muốn nói với tôi cái này đi."
"Dĩ nhiên không phải."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Trương An Nhàn lóe lên tia sáng, đảo qua toàn bộ phong cảnh sườn núi, nói: "Được xem như là một làng du lịch, ngoại trừ hệ thống thiết bị tốt, kỳ thực quan trọng nhất là tuyên truyền, chỉ có tuyên truyền đúng chỗ mới có khả năng hấp dẫn được du khách, tôi nói đúng hay không?"
Phương Minh nhíu mày lại, Trương An Nhàn điểm này nói không sai, một làng du lịch quan trọng nhất là tuyên truyền, bởi vì vị trí của làng du lịch đều tương đối hẻo lánh, nếu như tuyên không đúng chỗ, người khác căn bản cũng không biết có một chỗ như vậy.
"Đã quên nói cho cậu biết về công việc của chị đây, chị đây làm việc ở đài phát thanh, quen biết không ít minh tinh màn ảnh, chị đây có thể giúp cậu tìm những minh tinh tuyên truyền, có những minh tinh này tuyên truyền, đến lúc đó cậu lại mời một số người nổi tiếng trên mạng để chụp ảnh quay phim, sau đó up lên mạng, khẳng định có thể hấp dẫn một lớp du khách đến đây."
Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ suy tư, thật ra cậu cũng không nghĩ tới lợi dụng minh tinh đến tuyên truyền, đương nhiên, sở dĩ không nghĩ tới là vì chi phí mời minh tinh cũng không thấp.
Tại thời đại con người thích vui chơi này, tuy rằng mọi người đều thóa mạ các minh tinh luôn phải thu một mức giá trên trời mới chịu đóng phim, nhưng một bên khác lại cực kỳ quan tâm những vụ scandal tai tiếng của minh tinh, dẫn đến cát xê của minh tinh còn có tiền mời tham gia các hoạt động thương mại càng ngày càng đắt.
Nói không khoa trương, coi như là một người hơi nổi tiếng trên mạng qua đây một chuyến đều cũng phải trả vài chục ngàn tiền xuất hiện, còn phải bao vé máy bay đi về, nếu như người nổi tiếng trên mạng có hơn một triệu fans, đó chính là chừng trăm ngàn tiền xuất hiện, còn phải là chuẩn bị khoang hạng nhất.
Về phần minh tinh, vậy thì càng không cần nói.
"Có chị ra mặt, những minh tinh này chắc chắn sẽ nể tình qua đây chơi một chuyến, đương nhiên cậu chỉ cần bao phí đi lại thì tốt rồi, cậu đừng nói chỉ có chút tiền này mà cậu cũng luyến tiếc đấy nhé."
Trương An Nhàn thấy trên mặt Phương Minh có vẻ suy ngẫm, tiếp tục nói.
Phương Minh ngẩng đầu nhìn về phía Trương An Nhàn, hỏi: "Cô muốn gì ở tôi?"
Không thể có cái bánh tự nhiên từ trên trời rơi xuống, mình và người phụ nữ trước mắt này cũng không có quan hệ gì, cái gọi là đưa lễ tới tất có chuyện cần nhờ vả, đối phương làm như vậy tất nhiên là có mục đích của cô.
"Em trai nhỏ nói lời này thật là khiến chị thương tâm, chị chỉ là cảm thấy cậu hợp ý chị, cho nên mới muốn giúp cậu một chút mà thôi, nào có cần cái gì từ cậu, hơn nữa cậu nghĩ cậu có thể cho chị chỗ tốt gì?"
Lúc Trương An Nhàn nói lời này, ngón tay lại còn dí lên trán của Phương Minh, chẳng qua Phương Minh trực tiếp tránh né, vẻ nghiêm nghị đáp: "Nói tiếng người."
Ách...
Trương An Nhàn đang định nói mấy lời trong nháy mắt nuốt xuống bụng, mang trên mặt biểu tình u oán, hất hất lọn tóc rồi mới lên tiếng: "Được rồi, yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, cháu tôi không phải rất thích em gái cậu sao, tôi hy vọng cậu không nên..."
"Không thể nào." Phương Minh không đợi Trương An Nhàn nói cho hết lời liền cự tuyệt.
"Em trai nhỏ cậu hãy nghe tôi nói hết đã, ý của tôi là mấy đứa nhỏ biết yêu đương là chuyện rất bình thường, ngược lại ở cái tuổi này có chúng ta nhìn chằm chằm cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, coi như bồi dưỡng tình cảm, nếu thật sự có duyên phận vậy sau này sẽ có tình cảm giống như thanh mai trúc mã, khiến người ta hâm mộ tới nhường nào."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn chằm chằm Trương An Nhàn, nhìn tới mức trong lòng Trương An Nhàn đều có chút sợ hãi, vẻ mặt trở nên không được tự nhiên, mạnh mẽ chống đỡ nói: "Em trai nhỏ, cậu đừng nhìn chị như vậy, chị đây sẽ cảm thấy xấu hổ."
"Em gái tôi không thể nào coi trọng cháu cô, cô đừng mơ tưởng thêm nữa, chuyện này không còn gì để bàn, nếu còn để cho tôi biết cháu cô quấn quít lấy em gái tôi, tôi sẽ đánh gãy chân cậu ta."
Nói xong lời này, Phương Minh xoay người muốn rời đi.
"Uy, tôi nói cậu cái người này sao lại có phản ứng lớn vậy chứ, đều nói huynh trưởng như cha, tôi biết cậu đối xử với em gái cậu như con gái, nhưng cũng không thể nói em gái cậu cả đời này đều không lấy chồng đúng không? Huống chi cháu tôi chỉ là thầm mến, thầm mến lại không phạm pháp, hơn nữa cậu còn có thể đến trường học quan sát cẩn thận mà."
Trương An Nhàn hướng về phía bóng lưng của Phương Minh hô lên, Phương Minh dừng bước, nhưng còn không xoay người.
"Mấy đứa nhỏ ở độ tuổi này dễ dàng tới thời kỳ phản nghịch nhất, hơn nữa đứa bé phản nghịch không chừng sẽ làm ra chuyện gì, như vậy ngược lại càng không dễ rồi, bởi vì cái gọi là ngăn không bằng khai thông, chỉ cần cậu đừng để em gái cậu cố ý xa lánh cháu tôi là tốt rồi, hoặc là ngươi tựu xem như không biết là được, có chúng ta nhìn chằm chằm, cũng sẽ không xảy ra chuyện."
"Chẳng lẽ cậu không có lòng tin em cậu tuyệt đối sẽ không động tâm với cháu tôi, cho nên mới lo lắng như vậy?"
Phương Minh xoay người nhìn về phía Trương An Nhàn, cậu biết Trương An Nhàn đang dùng phép khích tướng, nhưng Trương An Nhàn có nói một điều không sai, đó chính là cậu có lòng tin đối với em gái mình.
Em gái mình tuyệt đối sẽ không thích tiểu tử kia, càng sẽ không yêu đương ở thời cấp ba.
"Nếu như tiểu tử kia nếu là có bất kỳ hành động không an phận nào, tôi bảo đảm chặt tay cậu ta." Phương Minh lạnh lùng nói.
Nghe được lời của Phương Minh, Trương An Nhàn không hề phẫn nộ, ngược lại trên mặt còn lộ ra dáng tươi cười, bởi vì Phương Minh nói ra những lời uy hiếp này cũng chính là đại biểu cho đã đáp ứng điều kiện của cô.
Điều kiện đạt thành, đứa cháu này của mình cũng nên chăm chỉ học tập, cô cũng có thể báo cáo kết quả với anh mình còn có chị dâu.
"Hợp tác vui vẻ."
Trương An Nhàn vươn tay ra trước mặt Phương Minh, trên mặt khẽ cười duyên, ngay lúc Phương Minh muốn rút tay về còn dùng móng tay nhẹ nhàng vạch mấy cái trong lòng bàn tay của Phương Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận