Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 278: Dính ánh sáng của Phương Minh

Chương 278: Dính ánh sáng của Phương Minh
(1)Dính ánh sáng của Phương Minh: nhờ Phương Minh mà nhận được lợi ích
Đoàn người Lữ Trí Thần xuất hiện ở thôn trang dưới chân núi Thanh Môn, mở cửa xe Maybach ra, Lữ Trí Thần còn có cô gái trẻ tuổi kia cùng với lão giả đều ngồi vào trong xe.
"Lữ tiên sinh, phong thủy ở nơi này thực sự không thể dùng sao?" Trên xe, lão giả nhịn không được hỏi lại lần nữa.
"Chu Tước bàn ngọa, mặc dù là bố cục đại địa, nhưng Chu Tước này đã sớm bị nước chôn vùi rồi, dù cho vẫn còn lưu lại một ít khí cũng chỉ là oán khí mà thôi, nếu muốn thay đổi bố cục phong thủy nơi này thì phải lấp đầy hồ nước kia, thậm chí còn phải mở ra thêm vài con đường núi, sau đó lại phối hợp trận pháp phong thủy mới có khả năng nghịch chuyển phong thuỷ, vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, ít nhất cũng phải mất mười năm."
Vẻ mặt Lữ Trí Thần vô cùng bình tĩnh, mặc dù là bảo địa nhưng đáng tiếc con người lại không có phúc hưởng, có lẽ đợi qua mấy chục hoặc mấy trăm năm, dưới sự vận động không ngừng của vỏ trái đất khiến hướng đi của sông núi nơi này thay đổi, có lẽ Chu Tước cũng sẽ sống lại.
Nhưng chuyện đó không liên quan tới anh ta, ít nhất là hiện tại anh ta không cần mảnh đất này.
Còn một điểm mà Lữ Trí Thần không nói cho lão giả trước mắt, nguyên nhân quan trọng nhất khiến anh ta quyết định không lấy mảnh đất này, chính là anh ta không còn nhiều thời gian để thay đổi phong thủy nữa, vì vậy phải chọn một nơi có phong thủy tốt sẵn.
"Anh Trí Thần, người lúc nãy cũng là thầy phong thủy sao? Thoạt nhìn còn trẻ hơn anh nhiều, đoán chừng cậu cũng chỉ là một học đồ phong thủy, mới học được chút bản lĩnh đã ra ngoài vênh váo." Cô gái trẻ tuổi mở miệng nói.
"Không, cậu không phải học đồ phong thủy, cậu là một thầy phong thủy chân chính, có lẽ còn giỏi hơn cả anh nữa."
Lữ Trí Thần nói nhỏ một câu, nhìn về núi Thanh Môn xa xa trước mắt, mặc dù đây chỉ là phán đoán dựa vào trực giác, thế nhưng anh ta tin tưởng phán đoán của mình.
. . .
Chỉ sau ba ngày Hồ Phù đã mang một bản hợp đồng đi tới núi Thanh Môn, vừa tới hồ Bạc kia đã gặp Phương Minh đi từ trong lều ra.
"Phương đại sư, cậu phải vất vả rồi, điều kiện nơi này gian khổ như vậy…"
Trên mặt Hồ Phù hiện lên vẻ xấu hổ, thế nhưng Phương Minh lại trực tiếp phất tay cắt đứt: "Thế nào, làm xong sao?"
“Ừm, ngày hôm nay đã lấy được hợp đồng từ chính phủ trên trấn, người nhà họ Hồ chúng tôi đã đầu tư 100 triệu để nhận thầu xây dựng khu du lịch trên núi Thanh Môn, dành quyền kinh doanh trong thời gian 50 năm tới, chỉ cần không phá hỏng địa hình sinh thái đất đai nơi đât, muốn xây dựng như thế nào đều không thành vấn đề."
Hồ Phù đưa bản hợp đồng trên tay cho Phương Minh, đồng thời giải thích: "Mặc dù bên công ty du lịch cũng đã làm xong thủ tục, nhưng vì dính tới khai phá đất đai nên cần phải có một thời gian chờ để hoàn thành thủ tục, cần khoảng nửa tháng, thế nhưng đây chỉ là trình tự theo quy định mà thôi, lãnh đạo trên trấn đã thầm nói với tôi, chỉ cần giao tiền đúng chỗ thì lúc nào cũng có thể khởi công ngay."
"Dễ dàng như vậy?"
Phương Minh hơi kinh ngạc, dính tới khai phá đất đai bình thường hẳn là cần phải trải qua rất nhiều quy trình đấy. Cho dù chỉ là đợi ban ngành phê duyệt cũng đã tốn hơn mấy tháng thậm chí nửa năm, đợi tới khi nhận được công văn phê duyệt, có thể đã mất một năm.
Mặc dù Phương Minh biết người nhà họ Hồ có quen biết với không ít quan chức nhà nước, nhưng cho dù là có quan hệ cũng không thể nhanh như vậy được.
"Phương đại sư, cậu không biết đó thôi, núi Thanh Môn này cổ quái vô cùng. Chính phủ địa phương cũng đã từng muốn khai phá nơi này thành một khu du lịch nghỉ dưỡng, chỉ là không có nhà thầu nào đồng ý nhận dự án này, những công ty này đều lấy lý do cảm thấy núi Thanh Môn không có tiềm năng phát triển, sợ tiền đầu tư đều sẽ đổ xuống sông xuống biển."
Sau khi Hồ Phù nói tới đây liền nhỏ giọng: "Ta hỏi thăm một chút, thực tế nguyên nhân chính là những công ty này đã hỏi thăm mấy thầy phong thủy, những thầy phong thủy này đều nói phong thủy nơi đây không tốt, nếu khai thác chắc chắn sẽ thua lỗ, thậm chí còn có thể dính phải kiện tụng."
Trên mặt Phương Minh hiện ra vẻ hiểu rõ, chỉ có những công ty lớn mới có thể khai phá xây dựng khu du lịch nghỉ dưỡng. Mà khi những công ty này chọn nơi khai phá kiến thiết, làm sao có thể không hỏi thăm mấy thầy phong thủy trước kia chứ? Mà những thầy phong thủy này đều có bản lãnh thật sự, mặc dù không nhìn ra phong thủy Chu Tước bàn ngọa nhưng cũng có thể nhìn ra một ít mánh khóe.
Cũng chính bởi vì vậy, lúc này người nhà họ Hồ mới có thể dễ dàng đàm phán, lấy quyền khai phá núi Thanh Môn từ chính phủ địa phương.
"Phương đại sư, nói thật với cậu, 100 triệu là một khoản tiền rất lớn đối với người nhà họ Hồ chúng tôi, hiện tại trong gia tộc chỉ có 40 triệu, còn vay ngân hàng 60 triệu, đương nhiên việc vay vốn có chính phủ hỗ trợ, sẽ không quá khó khăn."
Lúc Hồ Phù nói những lời này còn liếc liếc nhìn Phương Minh, trên mặt hiện vẻ thấp thỏm, có thể nói gia tộc của bọn họ đã bỏ ra hết vốn liếng, không chỉ đơn thuần là vấn đề mộ địa nữa, nếu như hạng mục này không kiếm tiền thì toàn bộ người nhà họ Hồ đều sẽ lâm vào cảnh trắng tay.
"Phong thủy của nơi này thay đổi dẫn tới phong thủy của cả núi Thanh Môn cũng sẽ thay đổi theo, đầu tư vào hạng mục này người nhà họ Hồ sẽ không thiệt thòi."
Phương Minh biết trong lòng Hồ Phù lo lắng điều gì, mở miệng an ủi một câu.
"Điều đó là đương nhiên, có Phương đại sư ở đây chúng ta cảm thấy rất yên tâm, sở dĩ nhà chúng tôi quyết định vay tiền cùng là vì tín nhiệm Phương đại sư."
Hồ Phù vội vàng nịnh nọt, Phương Minh cười cười không nói gì nữa, chờ đến lúc nơi đây thực sự được khai phát rồi, người nhà họ Hồ sẽ biết lần đầu tư này là lời hay là lỗ.
Có bản hợp đồng này Phương Minh có thể bắt tay cải tạo phong thủy của nơi này rồi, chỉ cần chính phủ bên kia không ngăn cản, cho dù khởi công sớm là không đúng quy trình cũng sẽ không có ai quan tâm.
"Đây là bản vẽ, ông có thể ra lệnh cho đội xây cất bắt đầu thi công, công trình này cũng không có quá nhiều khó khăn, chủ yếu là phải chú ý không được sai lệch vị trí."
Phương Minh đưa một trong số những bản vẽ mà cậu đã khổ cực vẽ vài ngày nay cho Hồ Phù, Hồ Phù nhìn thoáng qua, trên bản vẽ mười sáu cây trụ cột dưới hồ nước, mỗi một cây cột đều nổi lên mặt nước 2m, có nghĩa cần phải có những cây cột cao 5m.
Xây trụ dưới nước là chuyện chỉ cần là những đội thi công lớn đều có thể làm được, cũng không quá khó khăn, thế nhưng việc trước mắt là phải khai thông đường núi cho xe đi tới, chỉ khi xe tới được thì vật liệu cũng mới có thể tới.
"Ngoài ra còn phải chuẩn bị tốt những thứ trong danh sách này cùng mấy bản vẽ kia nữa."
Phương Minh lại giao cho Hồ Phù một vài bản vẽ, ngoại trừ bản thiết kế còn có danh sách một số tài liệu mà cậu cần.
"Được, những thứ này cứ giao cho tôi, Phương đại sư, cậu đã ở đây suốt ba ngày rồi, có muốn xuống núi một chuyến không?"
"Ừm, suốt ba ngày, cũng nên xuống núi đi tắm rồi."
Phương Minh cười cười, ba ngày này cậu đã đi tới từng tất từng tấc quanh hồ này, cảm thụ được sự thay đổi khí tràng trong mỗi một tấc đất, đồng thời cảm thụ khí tràng ở đây lưu động trong mỗi khung giờ khác nhau.
Sở dĩ cậu cẩn thận như vậy, đó là bởi vì mộ địa phong thủy lần này không phải chuyện đùa, tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, cho nên chỉ là chi tiết nhỏ cậu đều không thể bỏ qua.
Hơn nữa, đây là huyệt địa phong thủy đầu tiên mà cậu chọn, đương nhiên cậu cũng không hi vọng chuyện này vì một sơ suất nhỏ nào đó của cậu mà thất bại.
Đương nhiên, điểm trọng yếu nhất vẫn là vì trách nhiệm.
Phương Minh vẫn biết rõ gánh nặng trên vai của thầy phong thủy lớn như thế nào, mộ địa âm trạch ảnh hưởng tới số phận của một gia tộc, chỉ sơ ý chủ quan một chút thôi, rất có thể sẽ phá hủy một gia tộc.
Một lang băm chỉ làm hại tính mạng của một con người, nhưng một thầy phong thuỷ xoàng xĩnh thậm chí có thể hại đến tính mạng của tất cả mọi người trong gia tộc.
Sau khi nói xong với Hồ Phù, đang lúc Phương Minh chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi thì điện thoại di động của cậu lại reo lên.
Nhìn thấy tên người trên màn hình, vẻ mặt của Phương Minh trở nên có chút phức tạp, mà Hồ Phù lại là người giỏi nhìn mặt làm việc, sau khi nhìn thấy vẻ phức tạp trên mặt Phương Minh thì liền kiếm cớ rời đi.
Tiếng chuông reo hơn mười giây Phương Minh nhấn nút trả lời.
"Dì Lăng, có chuyện gì không?"
Điện thoại là Lăng Mộ Mai gọi tới, đối với người mẹ ruột này của mình, cảm xúc của Phương Minh có chút phức tạp, mặc dù đã qua vài ngày, nhưng cậu vẫn không biết phải đối mặt như thế nào.
"Phương Minh, không ở Ma Đô sao?”
Giọng nói của Lăng Mộ Mai truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, hẳn là bà đã là đi qua cửa hàng Vu Đạo rồi.
"Ừm, gần đây phải xem phong thủy cho một gia đình, chính là chuyện ở trấn Tam Sơn lần trước." Phương Minh trả lời không chút giấu giếm.
"Dì biết cháu đang ở bên Trấn Giang, lần trước không phải dì nói dì có một người bạn học cũ ở Trấn Giang sao, là ông ta đã gọi điện thoại nói cho dì."
Sở dĩ Lăng Mộ Mai gọi cuộc điện thoại này là vì bà vừa nhận được điện thoại của Đường Lượng, bạn học của bà, trong điện thoại người bạn học cũ này không nói gì nhiều, chỉ nói gần đây người nhà họ Hồ thu được quyền xây dựng khu du lịch của một ngọn núi.
Thì ra, sau chuyện lần trước Đường Lượng đã nhớ kỹ người nhà họ Hồ, sau khi nhìn thấy giấy tờ xin phép khai thác này thì ông ta liền nghĩ ngay tới chuyện lần trước, vì vậy mới có cú điện thoại này.
Ngay cả Phương Minh cùng Hồ Phù đều không biết, hạng mục này có thể nhanh được phê duyệt nhanh như vậy chính là nhờ bàn tay Đường Lượng hỗ trợ.
Lại nói tiếp, trên thực tế là người nhà họ Hồ được dính một chút ánh sáng của Phương Minh, nếu không cho dù chính phủ rất muốn thu về một khoản tiền, cũng sẽ không phê duyệt hợp đồng cùng thủ tục mau như vậy.
Sau khi Lăng Mộ Mai tắt điện thoại của Đường Lượng liền gọi điện thoại cho Phương Minh, bởi vì bà không biết quan hệ của Phương Minh cùng nhà họ Hồ, sợ người nhà họ Hồ lợi dụng Phương Minh, dù sao xã hội này lòng người hiểm ác, dưới con mắt của bà dù sao con trai cũng còn trẻ, rất dễ bị người đời lừa gạt.
Phương Minh cũng không ngu ngốc, rất nhanh đã hiểu được hàm ý trong lời nói của mẹ, cũng biết vì sao mẹ mình lại gọi cuộc điện thoại này.
"Người nhà họ Hồ nghe theo lời cháu mới muốn nhận quyền khai thác khu núi đó, bởi vì trên núi này có một bảo địa phong thủy, chỉ là cần phải thay đổi lớn mới được, vì vậy con mới nói nhà họ Hồ giành quyền khai phát."
"Thì ra là vậy, nếu vậy thì không sao, chừng nào cháu mới quay về Ma Đô?"
Lăng Mộ Mai hỏi vấn đề bà quan tâm nhất, bà chỉ ước gì có thể nhìn thấy con trai của mình hằng ngày mà thôi. Chỉ là do bà bận nhiều việc, lại thêm sợ chuyện bản thân nhiệt tình quá sẽ khiến con trai hoài nghi.
Lăng Mộ Mai căn bản không biết Phương Minh đã đoán được quan hệ giữa hai người, vẫn còn thận trọng biểu lộ tình thương của một người mẹ.
"Chờ chuyện bên này kết thúc đi, sau khi làm xong cháu sẽ trở về."
"Tốt lắm, sau khi về Ma Đô hãy gọi điện cho dì, bên dì có chút việc muốn tìm cháu."
Có chuyện gì là mượn cớ, Lăng Mộ Mai thuần túy là nhớ con trai mà thôi, trong lòng Phương Minh cũng rõ ràng điều đó, vẻ mặt trở nên rất phức tạp, thế nhưng vẫn trả lời: "Vâng ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận