Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 344: Thi tướng

Chương 344: Thi tướng
Trong buồng nhỏ trên tàu!
Trần Tĩnh phân phó thuyền viên đẩy hai chiếc quan tài này lên trên boong thuyền, mà mọi người thì núp ở trong khoang thuyền dưới boong tàu.
Năm người Diệp Tử Du lúc này bị giữ ở một góc trong khoang thuyền.
"Các người làm vậy là phạm pháp, hiện tại nếu như quay đầu lại vẫn còn kịp, nếu không mà nói đợi khi cảnh sát tìm đến, các người một cái cũng chạy không thoát." Lăng Dao nhìn đám thuyền viên đang trông coi mình, mở miệng khuyên bảo.
"Chúng tôi chỉ nghe lời anh Trần."
Đối với những người ở những nơi xa xôi hẻo lánh mà nói, lời của người có uy vọng nhất trong thôn chính là vương pháp, huống chi, ở trên thuyền lúc này, chỉ có anh Trần mới có thể cho bọn họ cơ hội sống sót, chỉ bằng điểm này bọn họ nhất định phải nghe anh Trần.
"Không cần phải nói thêm gì nữa, cố gắng ngừng thở, chỉ cần sống quá giờ khắc này là được rồi."
Trần Tĩnh nhẹ giọng quát lên, lúc này buồng nhỏ trên tàu bắt đầu lay động, toàn bộ thân thuyền cũng bắt đầu lay động theo, lão giả và thanh niên trẻ tuổi hai người mang trên mặt vẻ sợ hãi cùng khiếp đảm, bởi vì trước đây một đám người bọn họ đã từng gặp quỷ thuyền, nếu như không phải vận khí tốt thì toàn quân đã bị diệt.
Phải biết rằng trong số những người đi chuyến đó, hai người bọn họ cũng không phải là người cường đại nhất, thậm chí có thể nói bọn họ chỉ là tiểu lâu la mà thôi, cũng chính bởi vì như vậy bọn họ mới ngồi ở phía sau thuyền, nhìn những cường giả đệ nhất phía trên thuyền bị bàn tay to lớn bắt đi.
Những cường giả này cho dù có giãy giụa như thế nào, dưới bàn tay to kia cũng chỉ như em bé còn bọc tã, không có một chút lực phản kháng.
"Sẽ không có chuyện gì đấy, hai chiếc quan tài kia có thể đổi được một quyền thông hành."
Trần Tĩnh nhẹ giọng tự an ủi mình, nhưng trên thực tế trong lòng ông ta cũng không nắm chắc, ở bên trong sơn động này, thứ tồn tại kinh khủng nhất không phải Thủy Long Hoàng kia, mà là chiếc linh thuyền này.
Thuyền này đến từ đâu nhà họ Trần bọn họ cũng không biết, thế nhưng Trần Tĩnh phán đoán hẳn là có quan hệ với cổ mộ kia, dù sao nhà họ Trần bọn họ lấy được chiếc hộp màu đen này từ trong cổ mộ, mà chính nhờ chiếc hộp màu đen này mới có thể tránh công kích của linh thuyền.
Thân thuyền lắc lư như vậy vài giây, sau đó lại khôi phục ổn định, chẳng qua tất cả mọi người trong buồng nhỏ trên tàu đều im lặng không dám huyên náo, mãi cho đến mấy phút trôi qua, thấy thân thuyền vẫn bảo trì bình ổn, tất cả mọi người mới thở ra một hơi dài.
"Hẳn là không sao."
Trần Tĩnh mở miệng, mọi người nghe thấy ông ta nói như thế sắc mặt mới trở nên tốt hơn một ít.
"Cha, xử lý các cô ấy thế nào bây giờ?"
Ánh mắt của Trần Tiềm rơi vào trên người Diệp Tử Du chúng nữ.
"Nhà họ Trần của chúng ta bị nguyền rủa nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã tới lúc khai chi tán diệp(1), mấy cô bé này lên cũng không tệ, để lại làm vợ cho nhà họ Trần của chúng ta đi."
(1)Khai chi tán diệp: sinh con đẻ cái
Trần Tĩnh trong mắt hiện lên tia sáng âm tà, mà lời của ông ta khiến cho Diệp Tử Du chúng nữ biến sắc.
Rầm rầm rầm!
Chẳng qua đúng lúc này, ngoài khoang thuyền đột nhiên truyền đến động tĩnh, điều này làm cho vẻ mặt đám người Trần Tĩnh lại trở nên khẩn trương lên.
Phanh!
Còn không đợi bọn họ phản ứng, cửa khoang thuyền đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người đứng ở nơi đó, thân thể cứng đờ, sắc mặt trắng bệch không chút biểu cảm, mấu chốt nhất là cả người đều đang không ngừng có nước nhỏ xuống.
"Trần Trạch!"
Lúc nhìn thấy rõ ràng thân ảnh này, Trương Diễm ngạc nhiên kêu thành tiếng.
Không sai, người xuất hiện ở cửa khoang thuyền chính là Trần Trạch.
"Anh là người hay quỷ?"
Một ít thuyền viên mang trên mặt vẻ sợ hãi nhìn về phía Trần Trạch, bọn họ đã tận mắt thấy đối phương chìm vào đáy nước đấy, sao có thể xuất hiện ở nơi này? Huống chi thân thể của người trước mắt cứng đờ như vậy, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì, thoạt nhìn không khác gì thi thể.
"Là ai, ai hại chết tôi?"
Giọng nói của Trần Trạch khàn khàn trầm thấp, tròng mắt lật lên trên, bước từng bước cứng ngắc đi về phía trước.
"Không... Không phải tôi."
Một thuyền viên đứng gần cửa nhất bị hù sợ tới mức vội vã lui về phía sau, mà người thanh niên trẻ tuổi kia thì móc một tấm bùa chú từ trong lòng ra: "Người sống tôi còn không sợ, càng sẽ không sợ một cỗ thi thể."
Trong tay người thanh niên trẻ tuổi cầm bùa chú từ từ đến gần Trần Trạch, cuối cùng nhanh chóng vươn tay dán tấm phù lục lên trên trán Trần Trạch.
"Đây là Trấn Thi Phù, cho dù là thi thể gì đi chăng nữa, ở dưới tấm bùa này đều không có cách nào cử động được nữa."
Lúc nói lời này, người thanh niên trẻ tuổi còn quay đầu lại nhìn về phía đám người Trần Tiềm,
Chỉ là sau đó hắn ta liền phát hiện ra có cái gì không đúng, bởi vì vẻ mặt của những người này có chút cổ quái, tầm mắt hình như là đang nhìn về phía sau lưng của hắn ta.
"Sau lưng của tôi không phải là bộ thi thể đã bị tôi chế phục sao?"
Thanh niên trẻ tuổi lẩm bẩm một câu, mới vừa muốn quay đầu, kết quả một đạo chưởng phong thổi đến, một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, ngay sau đó hắn ta liền cảm giác được bên hông tê rần, cả người ngã về phía trước.
"Này... Điều này sao có thể? Trấn Thi Phù làm sao lại không có tác dụng đối với anh ta? Anh ta chẳng qua là một cỗ thi thể mới đã chết không được bao lâu mà thôi."
Thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Trần Trạch, nhưng mà Trần Trạch cũng chỉ vặn vặn cái cổ, vẫn là gương mặt không chút biểu cảm kia.
"Trừ phi là thi thể cấp bậc thi tướng, nhưng muốn hình thành một thi tướng cần phải có âm địa đặc thù, hấp thu âm khí trên trăm năm mới có thể đạt tới tầng thứ này."
"Tôi biết nguyên nhân, dưới nước này không phải có cổ mộ ấy ư, có thể cổ mộ này bản thân liền là Dưỡng Thi Địa, nhưng có thể trong một thời gian ngắn nuôi dưỡng ra một thi tướng, Dưỡng Thi Địa này không khỏi có chút kinh khủng."
Đám người lão giả nghe được lời nói của người thanh niên trẻ tuổi, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Trần Trạch.
"Vậy đành phải dùng súng tiêu diệt anh ta."
Lão giả giơ súng lên, chẳng qua thanh niên trẻ tuổi lại lắc đầu: "Không có tác dụng đâu, đã đạt tới cấp bậc thi tường, trừ phi có thể đập nát thi thể hoàn toàn, nếu không cho dù có bắn nổ đầu của anh ta, vẫn là không thể giết chết anh ta được."
"Thế nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thử một chút."
Lão giả cũng biết một khẩu súng căn bản không thể tạo nên uy hiếp gì đối với thi tướng, nhưng là bây giờ cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống rồi(2).
(2)Lấy ngựa chết làm ngựa sống: liều một phen, cho dù biết mọi chuyện không thể cứu vãn được nhưng vẫn phải thử một lần cuối cùng
Nhưng mà điều khiến cho mọi người không nghĩ tới là, trong nháy mắt khi lão giả giơ súng lên, Trần Trạch đột nhiên xoay người một cái, sau đó chạy nhanh ra phía ngoài khoang thuyền.
"Chuyện gì đã xảy ra? Cương thi vẫn còn có thể chạy như vậy?"
"Thế nào tôi lại có cảm giác thi thể này chạy còn linh hoạt hơn cả tôi nữa?"
Những thuyền viên này vẻ mặt hoang mang, mà Trần Tĩnh vào lúc đó cũng kịp phản ứng: "Bị lừa rồi, anh ta không phải thi thể, anh ta là người sống."
Trong số những người ở đây, duy chỉ có vẻ mặt của người thanh niên trẻ tuổi kia đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ, bởi vì giờ khắc này ánh mắt của mọi người đều nhìn về hắn ta, nghĩ đến chính mình lãng phí một tấm Trấn Thi Phù trân quý như vậy, lại nghĩ đến bản thân lại còn nâng đối phương lên trở thành thi tướng, lúc này hắn ta chỉ hận không thể tìm khe hở trên mặt đất chui vào, thực sự là quá mất mặt rồi.
"Đuổi theo, không thể để cho hắn ta chạy."
Trần Tĩnh vội vã hô hào, sai đám người hướng phía ngoài khoang thuyền đuổi theo, chỉ có điều còn không đợi bọn họ bắt đầu chạy, Trần Trạch lại xuất hiện.
"Mọi người khỏe, Trần thi tướng tôi lại đã trở về."
Trần Trạch cười phất tay chào hỏi, lời của anh ta khiến vẻ mặt của người thanh niên trẻ tuổi càng thêm xấu hổ, đầu đã cúi thấp tới mức sắp chạm vào đũng quần rồi.
"Trần Trạch, anh là tên khốn kiếp, dĩ nhiên làm tôi sợ như vậy."
Trương Diễm đang đứng bên cạnh không nhịn được nữa, trên mặt tràn đầy nước mắt, trong nháy mắt dáng tươi cười của Trần Trạch biến mất, vội vàng nói xin lỗi: "Không phải tôi cố ý, tôi chỉ là muốn hù dọa bọn họ một chút."
"Tôi không quan tâm, anh dọa tôi rồi."
"Được được được, tôi bồi thường, cô muốn tôi làm cái gì tôi cũng đều đồng ý."
Nhìn Trương Diễm cùng Trần Trạch liếc mắt đưa tình, khuôn mặt Diệp Tử Du cũng hiện lên vẻ chờ mong, đưa mắt nhìn về phía cửa khoang thuyền, Trần Trạch rõ ràng đã chìm vào trong nước, hiện tại lại xuất hiện ở đây, vậy có nghĩa anh Phương Minh khẳng định cũng sẽ không sao.
"Khụ khụ."
Một tiếng ho khan vang lên, lại một bóng người xuất hiện ở nơi cửa, thấy thân ảnh này, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử Du lộ ra tia sáng, như con chim non chạy nhanh về phía cửa.
"Em biết ngay anh Phương Minh sẽ không sao mà."
Phương Minh cảm thụ được thân thể của cô gái trong lòng cậu đang run lên, trên mặt hiện lên nụ cười khổ: "Lần sau anh sẽ không làm như vậy nữa, để cho em phải lo lắng."
Có thể tưởng tượng, chính mình biến mất mấy canh giờ này, khiến cho cô gái trong ngực sợ hãi lo lắng biết bao nhiêu.
Trong khoang thuyền, thấy Phương Minh xuất hiện, trên mặt Trần Tĩnh mang theo vẻ kinh hãi cùng khó tin: "Cậu… Sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?"
"Tử Du, em chờ anh một chút đã, anh xử lý xong chuyện trước mắt."
An ủi Tử Du vài câu, Phương Minh đưa mắt nhìn về phía Trần Tĩnh, trong mắt có sát khí, nếu như không phải đánh bậy đánh bạ vừa vặn đáp ứng đủ điều kiện trở thành người thủ mộ, cậu liền thực sự bị Trần Tĩnh gài bẫy.
"Cậu cũng đã lên rồi, vậy chuyện lần này cứ như vậy đi."
Trần Tiềm cảm thụ được hàn ý trong ánh mắt của Phương Minh, liền chắn trước mặt cha mình, nhưng mà Phương Minh chỉ là lạnh lùng nhìn anh ta một cái, sau một khắc liền vỗ ra một chưởng, Trần Tiềm không kịp phản ứng, cả người trực tiếp bị vỗ bay ra ngoài đụng vào trên boong thuyền.
"Vấn đề này không liên quan tới hai người bọn tôi."
Lão giả giơ súng vừa thấy Phương Minh, nét mặt già nua co quắp một cái, rất là quả quyết lựa chọn phân rõ giới hạn với nhà họ Trần.
Phương Minh không để ý đến lão giả, chỉ là đưa mắt nhìn chằm chằm Trần Tĩnh, trên mặt có vẻ trào phúng: "Thế nào, không nghĩ tới tôi vẫn còn có thể ra ngoài đúng không."
"Cậu… Tại sao cậu có thể đi ra? Dựa vào cái gì mà cậu có thể đi ra?"
Cả khuôn mặt của Trần Tĩnh đều trở nên vặn vẹo: "Dựa vào cái gì mà nhà họ Trần của tôi cứ cách một thời đại lại phải đưa một người vào làm người thủ mộ, mà cậu lại có thể đi ra? Dựa vào cái gì? Tại sao phải đối xử bất công với nhà họ Trần của tôi như thế?"
"Người thủ mộ? Ông quá coi trọng nhà họ Trần các ông rồi, nếu như tổ tiên nhà họ Trần các người không sinh lòng tham luyến, muốn khống chế thủy lộ này, nhà họ Trần các người làm sao có thể rơi vào kết cục như ngày hôm nay?"
Phương Minh cười nhạt, quá khứ của nhà họ Trần cậu đã hiểu rồi, trước đây, nhà họ Trần đã khiêng đi hai tòa đồng quan từ trên bệ đá trống không đi, hai tòa đồng quan này cũng là có lai lịch lớn.
Trấn Thủy Long Quan.
Trấn Thủy Long Quan đã từng xuất hiện ở thời cổ đại, giống như thời ban đầu của lưu vực Hoàng Hà, có nhiều nơi thường bị nước sông dâng lên gây lũ, hoặc là bình thường có khá nhiều người chết đuối, cho nên đã có người chế tạo Trấn Thủy Long Quan.
Thứ nhất là dùng để trấn áp thủy hại, thứ hai là dùng để khiến hồn phách của những người chết chìm tìm được một nơi ngủ yên, giảm bớt hồn phách của người chết chìm tiếp tục lưu lại dưới nước làm hại người khác.
Vào năm 1988, lúc đó bởi vì đại hạn, có người ở trong nước bùn ở bãi sông Hoàng Hà khai quật ra một cỗ Trấn Thủy Long Quan, chỉ là vào ngày thứ hai, long quan này liền biến mất một cách thần bí.
Điểm này Phương Minh cũng đã từng nghe sư phó của cậu nhắc tới, lúc đó rất nhiều người trong giới tu luyện đều chạy tới, đáng tiếc bị một người thần bí nhanh chân đến trước trước một bước mang đi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận