Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 937: Đêm party độc thân

Chương 937: Đêm party độc thân
Bên phía Đường Diễm có bốn vị phù dâu, trừ ba người bạn cùng phòng của Diệp Tử Du ra còn một cô bạn thời trung học phổ thông của cô ấy nữa, mà bên phía Trần Trạch đương nhiên cũng cần chuẩn bị đủ bốn phù rể, Diệp Tử Du đảm nhiệm phù dâu, vậy vai phù rể này Phương Minh không thể chạy thoát được, mà Hoa Minh Minh cùng Trần Trạch lại là mùi hôi hợp nhau (1), mặc dù sau khi quen Đường Diễm Trần Trạch đã thu liễm rất nhiều, nhưng vẫn có liên hệ với tên Hoa Minh Minh này.
(1) Nguyên văn là xú khí tương đầu: Những người có suy nghĩ, sở thích và thói quen tương tự nhau và rất hợp nhau (thường là thói xấu)
Nhà họ Trần có thể coi là một gia tộc lớn, lại thêm chuyện làm ăn của cha Trần Trạch không nhỏ, cái gọi là nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở thâm sơn có bà con xa, với tư cách là người thừa kế duy nhất trong tương lai của xí nghiệp Trần thị, đương nhiên có không ít khách mời tới tham gia hôn lễ của Trần Trạch.
"Trần Trạch, ngày mai cậu thoát kiếp cô đơn rồi, đêm nay nhất định phải tổ chức một tiệc party độc thân hoành tráng để kỷ niệm quảng thời gian dài đã độc thân của cậu."
Vẻ mặt Hoa Minh Minh có chút nham nhở nhìn về phía Trần Trạch, trước đây khi Trần Trạch xuống tay với Đường Diễm, cậu ta đã theo đuổi tán tỉnh Lăng Dao, chỉ có điều người trước có thể ôm mỹ nhân về, còn cậu ta thì ngay cả phương thức để liên lạc với Lăng Dao cũng không lấy được.
"Ha ha, nhất định là phải có đêm party độc thân rồi, chẳng qua tạm thời không nên lộ ra, đầu trọc đã sắp xếp xong xuôi cho tôi rồi."
Nghe được hai chữ đầu trọc, Hoa Minh Minh cũng cười ha hả, hai người ngầm trao đổi ánh mắt, điều này khiến Phương Minh không nhịn được quay đầu trừng trắng mắt, xem ra đêm nay cậu phải đi theo trông chừng hai thằng này cẩn thận, nhất là Trần Trạch, bằng không đợi lễ kết hôn ngày mai đến, đoán chừng Đường Diễm sẽ nảy sinh ý muốn giết người cũng nên, cậu cũng không muốn hôn lễ đang yên đang lành lại biến thành tang lễ.
Ngày mai là hôn lễ rồi, đương nhiên cô dâu không thể tiếp tục đợi ở nhà họ Trần, sau khi dùng xong bữa cơm, Đường Diễm cùng người của họ nhà gái còn có mấy người Diệp Tử Du lập tức quay trở về khách sạn, hiện tại bọn họ chỉ cần ngồi đợi tới sáng mai khi chú rể qua đón dâu là được.
Có thể nói rằng, dù là trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn thì chú rể cũng đều bận rộn, nhưng đó là chỉ người bình thường, mà đối với loại phú nhị đại như Trần Trạch này, trong toàn bộ hôn lễ chỉ có một chuyện cần đến cậu ta đó chính là bản thân cậu ta, tất cả mọi chuyện khác đều có đoàn đội chuyên chuyện kết hôn xử lý, về phần chiêu đãi thân thích khách mời gì gì kia đương nhiên là có cha của cậu ta ra mặt.
Cho nên khi màn đêm buông xuống, Trần Trạch cùng Hoa Minh Minh lập tức chạy ra ngoài, đương nhiên, Phương Minh cũng đi theo cùng, ngoài ra còn có mấy người bạn trẻ tuổi khác của Trần Trạch.
Đoàn người trực tiếp đi về phía một khu ăn chơi.
Đương nhiên khu ăn chơi ở đây cũng không phải loại khu như bảo kiếm, loại con nhà giàu như Trần Trạch đương nhiên sẽ không tới những nơi như vậy, tính bảo mật quá thấp, cuối cùng, mấy chiếc xe thể thao khoe khoang xa hoa dừng lại ở một con phố tương đối tĩnh lặng.
"Ở trong mắt rất nhiều người, chỉ nghe nói Thiên Thượng Nhân Gian ở thủ đô, hội sở Con Ngựa Trắng ở Ma Đô, nhưng căn bản là bọn họ không biết trong số những khu vui chơi giải trí của phú nhị đại ở thủ đô, căn bản là Thiên Thượng Nhân Gian chưa đủ lọt vào bảng xếp hạng, cũng chỉ có mấy tên nhà giàu mới nổi ở mấy vùng khác hay một vài tên nhóc không biết hàng mới tới đó chơi."
Xuống xe, vẻ mặt Trần Trạch tràn đầy khinh thường, nếu như Thiên Thượng Nhân Gian là một nơi tốt thật thì sao có thể bị đóng cửa?
Nơi tốt chân chính phải là nơi có chế độ hội viên, không có quan hệ không ai giới thiệu, cho dù mày có tiền cũng không chơi được.
Dinh thự Hoàng Triêu.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn trang viên phía trước, từ bên ngoài thoạt nhìn có vẻ như toàn bộ dinh thự đang cố gắng hạ thấp mình, cũng không để đèn neeon huỳnh quang sáng chói như các casino khác thường có, thế nhưng mấy tên bảo vệ mặc tây trang đen đang đi tới đi lui phía ngoài cửa kia lại nói cho những người đi ngang qua nơi này biết, nơi này cũng không điệu thấp giống như những gì nó biểu hiện ra bên ngoài.
"Trong này không cho phép xe lái vào, tất cả xe đều chỉ có thể dừng ở bãi đỗ xe này, sau đó bọn họ sẽ sắp xếp xe đưa chúng ta vào."
Hiển nhiên Trần Trạch là khách quen nơi này, mà đoán chừng mấy người bạn kia của cậu ta cũng đã tới đây không ít lần, đều rất rõ ràng, ngược lại Hoa Minh Minh là lần đầu tiên tới đây, mang trên mặt vẻ tò mò nói: "Lúc tôi còn ở Ma Đô đã nghe nói về nơi này rồi, nhưng xưa nay chưa từng tới bao giờ, lần này ngược lại có thể mở mang tầm mắt một chút, nghe nói còn có không ít nữ minh tinh tới nơi này."
"Nữ minh tinh đã là gì, nơi này còn có đầy mấy người gọi là “lưu lượng chó sữa nhỏ” (2), cũng có không ít phú bà ở đây đâu."
(2) Lưu lượng chó sữa nhỏ: chỉ những chàng trai trẻ đẹp, ngoan ngoãn, đơn giản.
Trần Trạch khinh thường hừ hừ, mấy người gọi là “lưu lượng tiểu sinh” (3) kia, phía sau người nào mà không có lấy vài nữ kim chủ, mượn một “chó sữa nhỏ” mới vừa rồi đây để nói, cũng vì phản bội nữ kim chủ để tìm một cô bạn gái khác, cuối cùng đã bị nữ kim chủ này phong sát (4), hiện tại nhân khí chậm rãi xói mòn.
(3) Lưu lượng tiểu sinh: Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu. Có được họ rồi thì doanh thu phòng vé nhất định sẽ tcậu tag lớn, có được họ rồi thì tỷ suất người xem phim truyền hình nhất định sẽ rất cao, có được họ rồi thì tin tức gì mới cũng sẽ được làm truyền với tốc độ “bàn thờ”, chỉ cần một chút động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể thu hút lương lớn người quan tâm, theo dõi.
(4) Phong sát: cấm mọi hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật.
Thật ra, loại chó sữa nhỏ này hoàn toàn không có tài hoa hay kỹ thuật biểu diễn gì, chỉ dựa vào một cái gọi là giá trị nhan sắc. Nhưng đầu năm nay có quá nhiều chó sữa nhỏ có giá trị nhan sắc, cộng thêm đủ loại phần mềm sửa chữa mê chết mấy em gái, khiến mấy em gái này không ngừng kêu gào muốn rụng trứng hay sinh con cho mấy anh, một khi mấy nam tinh này lộ ra ảnh mặt mộc kém sắc hơn, ngay lập tức mấy em gái này lại nhào vào vòng tay của những chó sữa nhỏ khác.
Trước dinh thự có quản lý dẫn đường, rất nhanh đã có một chiếc xe xuất hiện ở cửa, đám người Trần Trạch lên xe, xe chạy thêm vài phút đồng hồ trong trang viên, cuối cùng ngừng lại trước một tòa nhà theo kiểu phương Tây cao chừng năm tầng.
Hai nam lễ tân khom người mở cửa xe, mà cho dù thời tiết lúc này là gió lạnh lăng liệt, nơi cửa sảnh lớn vẫn có khá nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nguyên một đám ăn mặc sườn xám, cười tươi như hoa nhìn chăm chú vào đoàn người Phương Minh.
Rất hiển nhiên những nữ lễ tân này cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, ánh mắt cực kỳ nhu hòa, nhất là khi có người nhìn thẳng vào mắt các cô ấy khiến nụ cười trên mặt các cô càng sâu thêm một phần, khiến người ta cảm thấy ấm áp như ở nhà.
"Đừng nhìn, những cô gái này chỉ phụ trách đón khách mà không chịu tiếp khách, chẳng qua đợi thêm vài tháng nữa cậu có thể thấy các cô ấy ở bên trong." Trần Trạch thấy Hoa Minh Minh nhìn chằm chằm một cô gái trong đoàn lễ tân, hơi thâm ý nói.
"Vì sao?"
"Cái này còn không hiểu sao? Mấy lần cậu đi tới phòng mát xa không thấy em gái xinh đẹp nhất nơi ấy chính là mấy em đón khách ngoài cửa sao? Mấy người mát xa ở bên trong rõ ràng không cùng đẳng cấp với người ta. Đương nhiên, dinh thự Hoàng Triêu cũng không đến mức làm như vậy, nhưng người phụ trách đón khách thì chỉ đón khách thôi, đây là quy củ, không thể ép buộc người ta làm những chuyện khác được."
Trần Trạch mang dáng vẻ như người từng trải, tiếp tục nói: "Chẳng qua bình thường thời gian mấy em gái này làm người đón khách cũng không dài, hấp dẫn trong nghề này thật sự quá lớn, khi mới vừa bắt đầu còn có thể bảo vệ bản tâm, cảm thấy chỉ cần kiếm được chừng đó tiền đã quá tốt rồi, nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện, chỉ cần uống một chén rượu với khách hàng lập tức có thể kiếm đủ số tiền khi đứng lạnh cóng cả đêm, cuối cùng có mấy người còn có thể kiên trì được đây?"
Mấy tháng, Trần Trạch cảm thấy cậu ta đã đưa ra một mốc thời gian khá dài, cậu ta đã từng thấy một em gái đón khách, mới ngày thứ ba đã đi vào bên trong làm người tiếp rượu.
Dinh thự Hoàng Triêu có thể coi là một khu ăn chơi tổng hợp, có KTV, nhà tắm hơi còn có bể bơi, phòng tập thể hình, sân đánh Golf, cuối cùng toàn bộ hạng mục nghỉ ngơi bên này đều có đủ.
Chỉ cần trở thành hội viên là có thể hưởng thụ hết tất cả những dịch vụ nơi này, đương nhiên giá cả cũng rất xa xỉ, phí hội viên một năm một triệu, mà đây vẫn chỉ là phí hội viên, chưa bao gồm phí tiêu tốn nơi đây, cho nên người có thể tới đây chơi đùa phải có tài sản hơn trăm triệu.
Trần Trạch không có tài sản lớn như vậy, nhưng ai bảo cậu ta có một người cha tốt đây? Tài sản nhà họ Trần cũng không nhỏ đâu.
"Lão Chu đâu rồi? Không phải thằng này tới trước chúng ta một bước sao?"
Hoa Minh Minh đánh giá bốn phía, lão Chu trong miệng cậu ta chính là Chu Duẫn Văn, cũng chính là đầu trọc trong mắt Trần Trạch, nhắc tới Chu Duẫn Văn thật cũng đủ buồn bực, đó là mặc kệ cậu ta cố gắng tới mức nào nhưng trên đầu cậu ta không thể mọc ra nổi một sợi tóc, là “tuyệt đỉnh” .
Bạn cần đăng nhập để bình luận