Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1009: Đại trí giả ngu (2)

Chương 1009: Đại trí giả ngu (2)
Vẻ mặt Triệu Phi tràn đầy thất kinh, cậu ta đã bị thái độ nhiệt tình của Lâm Đào làm bối rối, không biết phải làm sao, mà bọc trái cây cậu xách trong tay kia cũng không biết có nên đưa ra hay không.
Nghĩ đến hẳn gia đình như nhà họ Lâm này sẽ không thèm những thứ hoa quả quen thuộc có thể tùy tiện mua được ở bất kỳ nơi nào trên đường này.
Đều nói kẻ có tiền chỉ ăn hoa quả vừa nhập khẩu hoặc một số hoa quả thượng hạng tương đối đặc thù mà thôi.
"Triệu đồng học thật có lòng, những hoa quả này rất không tồi, bác cũng rất thích ăn hoa quả, mà ông nội của Kỳ Kỳ cũng thế, chỉ là hiện tại ông cụ đã lớn tuổi không thế nào ăn được."
Lâm Đào nhìn ra sự xấu hổ của Triệu Phi, đi lên chủ động nhận lấy hoa quả trên tay Triệu Phi, dẫn Triệu Phi đi vào phòng khách biệt thự.
Nói cho cùng thì Triệu Phi vẫn chỉ là tên nhóc trẻ tuổi chưa hiểu sự đời, làm sao có thể là đối thủ của lão giang hồ già đời như Lâm Đào, sau khi ông nội nhà họ Lâm đi ra, dưới sự gài bẫy của hai cha con nhà họ Lâm cậu ta đã nói ra tất cả thông tin của mình, thậm chí ngay cả chuyện thời trung học phổ thông có thầm mến một nữ sinh cũng không giấu giếm.
Nhìn Triệu Phi không ngừng bị cha mình rót rượu, lúc này đã chật vật gục xuống bàn, trên mặt Lâm Kỳ lộ ra vẻ không đành lòng, cô ấy không biết ông nội cùng cha mình muốn làm gì, nhưng cô ấy biết cô ấy không thể nào ngăn cản.
"Dìu cậu ta tới phòng khách nghỉ ngơi đi."
Ông cụ nhà họ Lâm ra hiệu cho người hầu khiêng Triệu Phi xuống, đợi khi phòng khách đã không còn người ngoài, ông cụ nhà họ Lâm mới chậm rì rì nói: "Đào nhi, con cảm thấy thế nào?"
"Không có trí tuệ gì lớn, chỉ là một đứa bé bình thường, chỉ có thể nói cậu ta đã gặp may, vừa vặn trở thành học sinh của vị đại nhân kia. Hơn nữa phỏng chừng vị đại nhân kia sẽ không thực sự nhận cậu ta làm đồ đệ rồi truyền thụ bản lĩnh cho cậu ta, tối đa cũng chỉ dạy một chút tri thức trên phương diện phong thủy mà thôi." Lâm Đào suy nghĩ một chút, đáp.
"Cũng tương đối giống suy nghĩ của cha, chẳng qua Đào nhi, có đôi khi vận khí cứt chó cũng là vận khí, mà đối với rất nhiều người, một lần gặp phải vận khí cứt chó còn có thể mang tới chỗ tốt lớn hơn chỗ tốt mà người khác phấn đấu suốt đời mới có được."
Ông cụ nhà họ Lâm ý vị thâm trường thở dài một hơi, ngay sau đó đưa mắt nhìn hướng Lâm Kỳ, đối với cháu gái này hắn vẫn luôn không thích lắm, thứ nhất là vì hắn có tới năm sáu cháu trai, cháu gái lại càng có hơn mười người, chớ nói chi Lâm Kỳ lại còn là loại con riêng.
Nếu như hi sinh một cô cháu gái như vậy mà có thể trói chặt được người vị đại nhân kia coi trọng, đó cũng là một giao dịch có lời.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông cụ nhà họ Lâm nhìn về phía Lâm Kỳ, nói: "Kỳ Kỳ, buổi tối cháu ngủ chung với cậu bạn kia đi, cậu ta đã uống quá nhiều, buổi tối cháu nhớ chăm sóc cậu ta cẩn thận."
Nghe thấy những lời ông nội mình nói, hai mắt Lâm Kỳ trừng lớn, cô ấy biết ở trong lòng ông nội căn bản không coi bản thân mình ra gì, nhưng cô ấy không nghĩ tới vậy mà ông nội lại sẽ nói lời như vậy.
Để mình ngủ với Triệu Phi tối nay, đây không phải ông nội có ý muốn bắt cô ấy bán đứng thân thể trói chặt Triệu Phi sao?
"Chỉ cần cháu có thể mượn hơi thằng nhóc kia, đến lúc đó ông sẽ cho cháu 5% cổ phần của xí nghiệp Lâm thị, ngoài ra không phải công ty bên nhà ngoại của cháu đang gặp phải chút sự cố sao, nhà họ Lâm chúng ta cũng có thể ra tay giúp đỡ giải quyết."
Nghe thấy những lời ông nội mình nói, Lâm Kỳ không có bất kỳ vui mừng gì, chỉ cảm thấy càng thêm bi thương, cô ấy biết bản thân mình không có lựa chọn nào khác, nếu đồng ý thì công ty của ông ngoại mới có thể được cứu sống, nếu như cự tuyệt...
Thậm chí giờ khắc này Lâm Kỳ còn có chút hoài nghi, liệu có phải nguy cơ mà công ty của ông ngoại cùng cậu cô ấy gặp phải gần đây đều là do nhà họ Lâm thao túng phía sau, vì muốn bức bách cô ấy đi vào khuôn khổ...
"Cháu sẽ làm theo những lời ông nội nói."
Lâm Kỳ mặt không đổi sắc gật đầu, cũng không muốn ở trong phòng khách này thêm một phút giây nào nữa, như một cái xác không hồn đi về gian phòng của mình, mà lúc này, ở bên trong khuê phòng ngay cả cha cô ấy cũng chưa từng vào, lại có một người đàn ông đang nằm trên giường của cô ấy.
Thấy Triệu Phi đang nằm trên giường, trên mặt Lâm Kỳ lộ ra vẻ tự giễu, nên trách Triệu Phi sao? Tất cả những chuyện này đều là do ông nội mình tính toán, Triệu Phi cũng không biết rõ tình hình, dựa vào trí tuệ của Triệu Phi làm sao có thể là đối thủ của ông nội cùng cha mình đây.
Kéo khóa váy, tùy ý để váy trượt từ trên người xuống lộ ra da thịt thiếu nữ mỹ lệ trắng noãn, Lâm Kỳ liếc nhìn Triệu Phi còn đang ngủ, cuối cùng yên lặng đi vào phòng tắm, mở vòi nước.
Sau nửa giờ, khi toàn bộ da thịt đều đã bị cô ấy chà xát tới sắp hỏng, Lâm Kỳ mới đi ra khỏi phòng tắm, vẫn trần như nhộng, ngay cả khăn tắm cũng không phủ thêm lấy một cái, bởi vì đã không có ý nghĩa gì nữa.
Chỉ là sau khi mở cửa phòng tắm nhìn thấy tình hình bên trong phòng, vẻ chết lặng trên mặt Lâm Kỳ đột nhiên thay đổi, trở nên đỏ bừng một mảnh, trong lúc nhất thời lại có chút mờ mịt không biết phải làm như thế nào.
Triệu Phi đã tỉnh, hơn nữa còn rời khỏi giường của cô ấy, đang ngồi trên ghế trước bàn trang điểm trong gian phòng, lúc này cậu ta cũng đang trợn tròn mặt há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi nhìn về phía cô ấy.
Ba giây.
Ngây dại suốt ba giây Lâm Kỳ mới tỉnh ngộ lại, khuôn mặt đỏ bừng chạy vội trở về phòng tắm, vội vàng hấp tấp phủ thêm áo tắm cho mình, nhưng lại không dám đi ra khỏi phòng tắm.
"Cái kia... Lâm Kỳ à, không phải mình cố ý đâu, mình cũng không nghĩ tới cậu... Không phải, ý mình muốn nói là, kỳ thực mình... mình..."
Thấy Lâm Kỳ vẫn còn chưa xuất hiện, Triệu Phi cũng lắp ba lắp bắp giải thích, mà Lâm Kỳ đang ở trong phòng tắm, nghe được lời giải thích của Triệu Phi lại yếu ớt thở dài một hơi, mặc dù có chút ngoài ý muốn không ngờ Triệu Phi lại tỉnh táo lại nhanh như vậy, nhưng không phải kết cục cũng sẽ giống nhau sao?
Chỉ là quá trình sẽ càng thêm mất mặt mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lâm Kỳ cất bước đi ra khỏi phòng tắm, chẳng qua lúc này giọng nói của Triệu Phi lại truyền đến một lần nữa.
"Lâm Kỳ, kỳ thực mình biết cha cùng ông nội cậu có ý gì, chẳng qua cậu yên tâm, mình... mình sẽ không làm cậu khó xử, mình cứ ngồi ở chỗ này cả đêm là được rồi, hơn nữa mình cũng biết, sở dĩ ông nội cùng cha cậu sẽ nhìn trúng mình như vậy đều là vì thầy Phương."
Triệu Phi không ngốc, trong khoảng thời gian này, tất cả những bạn học kia không ngừng mời cậu ta ăn cơm, tuy rằng không nói thêm gì nhưng khi nhắc tới thấy Phương, ngữ khí của bọn họ lại trở nên tràn đầy tôn kính, mà thầy Phương lại dạy phong thuỷ cho bọn họ… Nghĩ tới đây Triệu Phi lập tức hiểu, hẳn thấy Phương là một cao nhân.
Những người này thấy thầy Phương yêu thích mình cho nên mới muốn tạo quan hệ tốt với mình, không có thầy Phương, sợ rằng Triệu Phi cậu chẳng là cái thá gì.
...
Cửa hàng Vu Đạo.
Lưu Nguyệt nghênh ngang ngồi ở chỗ kia, tự mình ngâm một bình trà, nói: "Cậu nói xem, một cường giả Thiên Cấp như cậu, đang yên đang lành tự nhiên chạy tới trường học làm giáo sư dạy phong thuỷ cho người ta làm gì? Cậu ăn no rồi không có chuyện gì làm sao? Lại còn nói ra một câu lương đồ với một sinh viên bình thường, chậc chậc..."
Phương Minh không trả lời mấy câu hỏi của Lưu Nguyệt, chỉ lặng lặng viết một số phương trình ở trên giấy, đây là phương trình thời gian cậu đã học được từ mấy tiết Vật Lý trong khoảng thời gian này.
"Hiện tại Triệu Phi kia đã trở thành miếng bánh thơm ngon, còn có người bày ra mỹ nhân kế, không biết thằng nhóc này có thể đối phó được hay không."
"Cậu ta có thể làm được."
Lần này, cuối cùng Phương Minh cũng đáp lại, ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt một chút, trong đầu hiện lên dáng dấp của Triệu Phi, tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Phi gặp may mới được mình nhìn trúng, nhưng chỉ có bản thân mình biết, Triệu Phi chính là loại người tài trí lại giả như ngu dốt.
Bản thân mình chỉ là thúc đẩy sớm hơn một chút mà thôi.
Chẳng qua tư vị làm thầy của người khác cũng không tồi.
"Nói chuyện của anh đi, đột nhiên anh tới tìm tôi là vì cõi âm bên kia có tiến triển sao?"
"Có tiến triển, phát hiện đầu mối về cha cậu, mặt khác nói cho cậu biết một tin, nếu cậu còn không mau xuống cõi âm phỏng chừng phân thân của cậu sẽ lật tung cõi âm lên."
Lưu Nguyệt bĩu môi, đáp: "Quả nhiên là bản thể dạng gì liền có phân thân dạng ấy, phân thân này của cậu cũng giống cậu, đều không phải đèn cạn dầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận