Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 432: Những đóa hoa máu rực rỡ

Chương 432: Những đóa hoa máu rực rỡ
"Thật ra tôi cũng muốn một lưới bắt hết các người."
Phương Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, Liêu Phàm lấy bản thân làm mồi nhử, dụ những kẻ chịu ân huệ của sư phụ cậu ra, một lưới bắt hết, mà cậu cũng có ý tưởng giống vậy, muốn một lần giải quyết hết những kẻ có ý giết mình.
Dù sao, sư phó cậu cũng chỉ để lại cho cậu ba sợi tóc, mà cậu đã sử dụng mất một sợi.
Tất cả mọi người đang có mặt nhìn Phương Minh như nhìn kẻ ngốc, có người nhỏ giọng thì thầm: "Khoác lác, tên Phương Minh này quá giả dối rồi, đã rơi vào bước đường cùng mà còn dám nói như vậy."
Cường giả Thiên cấp Liêu Phàm tự mình hiện thân, cộng thêm nhiều cường giả Địa cấp ở đây như vậy, nói rõ Bổ Thiên Chí Tôn qua đời là sự thật, nếu không, nếu có một chút không chắc thì những cường giả này cũng sẽ không mạo hiểm.
Bàn tay ở sau lưng chậm rãi buông ra, sợi tóc rơi xuống từ không trung, mà trong nháy mắt khi sợi tóc của sư phụ Phương Minh rơi, Liêu Phàm tựa hồ như cảm nhận được cái gì, chân mày cau lại.
Oanh!
Đột nhiên ngoài dự liệu của mọi người, Liêu Phàm đột nhiên ra tay với Phương Minh, một nắm tay khổng lồ xuất hiện, che phủ một nửa bầu trời, hướng về phía Phương Minh vỗ xuống.
"Liêu Phàm đại nhân?"
Tất cả mọi người mang theo vẻ kinh ngạc, bọn họ không hiểu một cường giả Thiên cấp như Liêu Phàm đại nhân lại đột nhiên công kích một người có cảnh giới Nhân cấp như Phương Minh, có phải có vẻ quá hạ thấp thân phận rồi hay không.
"Phương công tử cẩn thận."
Hàn Ngôn Băng và Giang Tẩu Khách thấy một màn như vậy, cắn chặt răng, bọn họ muốn ra tay cứu viện cũng không kịp.
Nhưng mà trên mặt Phương Minh không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, ngược lại còn mang theo vẻ trào phúng nhìn về phía Liêu Phàm, mà cũng đúng lúc này, trong giây phút bàn tay to kia sắp đập xuống, một bàn chân đột ngột xuất hiện trong không trung.
Một chân này xuất hiện, trực tiếp đạp lên bàn tay to kia, bàn tay to thanh thế thật lớn kia trong phút chốc tiêu tan thành mây khói.
Tất cả mọi người bị cảnh này làm cho giật mình, tới lúc này rồi chẳng lẽ còn có lật ngược tình thế.
Nhìn về phía bàn chân, một ông lão mặc đạo bào trắng bay lơ lững ở trước mặt Phương Minh, không có bất kỳ uy áp nào xuất hiện, nhưng cũng không có chút xa cách nào, giống như dung hợp cùng trời đất vậy.
"Đây là ai?"
Người vây xem nghi hoặc, nhưng mà giờ khắc này, toàn thân Quảng Tán Tử không nhịn được sợ run, mà con ngươi Liêu Phàm cũng gấp gáp co rút lại, còn vẻ mặt ba người Hàn Ngôn Băng và Giang Tẩu Khách cùng với Giang Quân trở nên vô cùng kích động.
"Bổ Thiên Chí Tôn!"
Giang Tẩu Khách gầm lên một tiếng, khóe mắt hơi đỏ, ân tình của Bổ Thiên Chí Tôn với ông ta tựa như biển, nhưng sau khi gặp lần đó thì ông ta cũng chưa gặp lại Bổ Thiên Chí Tôn, muốn báo đáp cũng không có cơ hội.
Cho nên, sau khi biết đệ tử Phương Minh của Bổ Thiên Chí Tôn hiện thế, ông vẫn luôn chú ý, mà ở thời điểm nguy cấp lại không thể bảo vệ Phương Minh, điều này khiến lòng ông tràn đầy tự trách, lúc này gặp lại bóng dáng Bổ Thiên Chí Tôn, áy này và tự trách dâng lên trong lòng.
"Chí Tôn. . ."
Hàn Ngôn Băng cũng nức nở , năm đó ông ta là con cháu dòng thứ của Hàn gia, cũng không được gia tộc coi trọng và bồi dưỡng, nhưng nhờ Bổ Thiên Chí Tôn giúp đỡ, giống như cảnh tỉnh ông ta, mở ra tốc độ tu luyện trên con đường tu luyện của ông ta, nên giờ này mới có thể thành công.
Nếu như không có Bổ Thiên Chí Tôn, sẽ không có ông ta của hiện tại, có thể nói Bổ Thiên Chí Tôn tuy không phải sư phụ của ông, nhưng ông vẫn luôn xem Bổ Thiên Chí Tôn như ân sư.
Thanh kiếm dài trong tay Giang Quân cũng rung nhẹ, ông ta hồi tưởng lại hồi đó, trước đây, chính người này đã cầm thanh kiếm trong tay của ông, sau đó thi triển một bộ kiếm thuật hoàn chỉnh ở trước mặt ông ta sau đó nhẹ nhàng bay đi.
Mọi người vây xem sau khi nghe Giang Tẩu Khách nói, từng người cũng trở nên kích động, Chí Tôn, bọn họ đời này đều chưa được thấy cường giả cấp bậc truyền kỳ như vậy xuất hiện.
"Đây chính là Bổ Thiên Chí Tôn sao? Mặc dù không có chút uy áp nào, nhưng không biết vì sao, tự dưng muốn cúng bái."
"Tôi cũng có loại cảm giác này, nếu như nói Liêu Phàm đại nhân làm cho tôi kinh sợ, Bổ Thiên Chí Tôn cho tôi cảm giác ông chính là trời đất, mà chúng ta luôn ôm lòng kính sợ đối với trời đất."
Mọi người nghị luận, bọn họ khiếp sợ với sự xuất hiện của Bổ Thiên Chí Tôn, mà với bọn người La Thương mà nói, bọn hắn giờ phút này cả người phát lạnh, bọn hắn dám ra tay, cũng là bởi vì xác định Bổ Thiên Chí Tôn đã chết, nhưng bây giờ Bổ Thiên Chí Tôn xuất hiện ở đây, sao không khiến cho bọn hắn sợ hãi được.
"Không phải chân thân, ông ta đã chết, đây chẳng qua một bóng đạo pháp mà thôi."
Trong mắt Liêu Phàm có tia sáng, hắn có thể xác định Bổ Thiên Chí Tôn đã chết, mà người bây giờ xuất hiện chẳng qua là thân pháp của Bổ Thiên Chí Tôn.
"La Thương, ra tay đi!"
Liêu Phàm hạ lệnh với La Thương, sắc mặt La Thương chớp mắt trở nên khó coi, bắt lão ta ra tay với một Chí Tôn, dù là một bóng đạo pháp lão ta cũng không dám, hai người chênh lệch quá xa.
"Liêu Phàm đại nhân, tôi. . . tôi. . ."
La Thương ấp úng không dám hành động, mà mọi người thấy một màn này cũng yên lặng, hôm nay bọn họ thật sự thấy được cảnh tượng hoành tráng biến đổi bất ngờ mà, đầu tiên là cường giả Địa cấp, tiếp theo là cường giả Thiên cấp, hiện tại ngay cả pháp thân của Chí Tôn cũng xuất hiện.
Từ đường cùng tới nghịch chuyển, quả thực còn hấp dẫn hơn so với tiểu thuyết.
Cho tới bây giờ bọn họ cuối cùng cũng hiểu ý câu nói trước đó của Phương Minh là gì, xem ra không chỉ Liêu Phàm đại nhân muốn một lưới bắt hết, Phương Minh cũng có ý tưởng giống vậy.
Thấy La Thương không ra tay, biểu cảm Liêu Phàm trở nên âm u, đang định tiếp tục mở miệng, nhưng mà lúc này, pháp thân của sư phụ Phương Minh cũng có hành động.
Đưa một ngón tay ra.
Ngón tay đưa ra, không có bất kỳ sức mạnh nào gây chấn động , nhưng mà biểu cảm Liêu Phàm chợt thay đổi, con ngươi co rút lại, cả người nhanh hướng lùi về sau, bởi vì giờ khắc này trong tầm mắt của ông ta, tất cả đều bị ngón tay này che ngập.
Một ngón tay này trong mắt ông ta như một ngọn núi bình thường, nặng nề đè xuống.
Cấp Chí Tôn, một ngón tay có thể thay đổi núi sông, có thể lấp được biển cả. . .
Nhưng mà, dù Liêu Phàm lui từ lúc đầu thì cũng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo lui về phía sau mấy chục thước mới ngừng lại được.
Hả!
Mọi người thấy cảnh này tất cả đều hít vào một hơi, đây chính là cường giả Thiên cấp đó, ở trong mắt bọn họ đó chính là sự tồn tại vô địch, nhưng mà kết quả khí đối mặt với pháp thân của Chí Tôn, thì một ngón tay cũng không ngăn cản được.
"Tôi biết Chí Tôn rất mạnh, nhưng thật không ngờ mạnh đến mức này."
"Đây mới chỉ là một ngón tay, nếu như pháp thân Chí Tôn toàn lực ra tay thì..."
Lúc này, mặt mày mấy cường giả Địa cấp như La Thương xám như tro tàn, cho dù bọn hắn đã tu luyện đến tầng cấp này, nhưng khi đối mặt với Chí Tôn cũng không có sức chống cự, với Chí Tôn mà nói, bọn hắn chẳng khác gì con kiến hôi.
"Cùng tiến lên, pháp thân Chí Tôn có thời gian hạn chế, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, pháp thân Chí Tôn sẽ tự động tiêu tán."
Liêu Phàm quát đám người La Thương, mấy người La Thương do dự một chút, nhưng nghĩ tới bọn họ đã không còn đường lui, trên mặt tất cả đều lộ ra dứt khoát vẻ.
"Giết!"
Tất cả cường giả Địa cấp đều ra tay, cũng không dám giữ lại chút sức mạnh não, một nguồn năng lượng kinh khủng đánh về phía pháp thân của sư phó Phương Minh.
Sức mạnh này thậm chí làm cho không gian hơi vặn vẹo, tất cả người vây xem vội vã lui lại, bởi vì sức mạnh của những cường giả Địa cấp đụng vào nhau, một ít sức mạnh rò rỉ ra ngoài, khiến cho bọn họ có chút chịu không nổi.
Hơn mười luồng sức mạnh đánh tới, biểu cảm pháp thân sư phó Phương Minh không có một chút thay đổi, đôi mắt kia mang theo tang thương và bình thản vô tận, mặc cho những sức mạnh này đánh tới.
Mà Liêu Phàm thân là người trong cuộc, vào giờ khắc này đột nhiên làm ra một chuyện ngoài dự đoán của mọi người, chính là một cái xoay người trực tiếp hóa thành tàn ảnh hướng lùi về sau.
Đúng vậy, ông ta căn bản không có trông mong có thể chống đỡ pháp thân Chí Tôn, bởi vì chỉ có ông ta biết pháp thân Chí Tôn khủng bố cỡ nào, hắn lợi dụng mấy người La Thương giúp hắn kéo dài thời gian để chạy trốn.
Nếu như Chí Tôn đích thân tới hắn sẽ không trốn, bởi vì hắn biết căn bản trốn không thoát, nhưng đây chỉ là một pháp thân, pháp thân có hạn chế thời gian và không gian, chỉ cần hắn rời khỏi phạm vi nhất định thì sẽ an toàn.
Ngay khoảnh khắc lúc Liêu Phàm rút lui, pháp thân sư phó Phương Minh cũng hành động, trực tiếp bước ra một bước, thân ảnh biến mất tại chỗ, trực tiếp xuất hiện trước mặt Liêu Phàm.
"Ta liều mạng với ông!"
Thấy mình trốn không thoát, vẻ mặt Liêu Phàm cũng trở nên đáng ghê tởm, khí thế cả người trong nháy mắt tăng lên tới cực hạn, sức mạnh đất trời xung quanh đều bị hắn hấp thu, cuối cùng ngưng tụ trong nắm đấm, đấm một quyền về phía trước.
Đây là một đòn toàn lực của hắn, nhưng sau khi sư phụ Phương Minh vẫn cứ chỉ một tay ra như trước, cả người Liêu Phàm trực tiếp ngã xuống đất, con mắt trợn trừng, ở mi tâm hắn xuất hiện một cái lỗ máu, máu tươi chậm rãi chảy ra từ đó.
Toàn bộ khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Một cường giả Thiên cấp, ngã xuống dưới một ngón tay, kết cục như vậy khiến bọn họ chấn động vô cùng.
Đám người La Thương thấy như vậy thì lạnh run, ngay cả Liêu Phàm đại nhân cũng không chịu nổi một ngón tay, bọn họ lấy cái gì để chống lại.
Trốn!
Đây là quyết định trong lòng bọn họ lúc này, chớp mắt, hơn mười vị cường giả Địa cấp như La Thương nhao nhao bỏ chạy khắp nơi, dưới cái nhìn của bọn họ, nếu như chỉ chạy trốn một hướng thì không thoát đâu, hiện tại chỉ có thể hi vọng pháp thân Bổ Thiên Chí Tôn đuổi theo giết những người khác, mà mình thì may mắn thoát được.
Nhưng mà, trong một chốc, một vị cường giả Địa cấp trực tiếp nổ tung, một đóa hoa máu rực rỡ nổ tung trên không trung, sau đó, một cường giả Địa cấp khác cũng giống như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận