Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 787: Lão già họm hẹm ngươi rất hư

Chương 787: Lão già họm hẹm ngươi rất hư
"Thuật trường sinh, tám chín phần mười, duy chỉ có thiếu nhất, thương cảm cổ hoàng, cũng không phải nhất kia."
Âm thanh lại một lần nữa truyền đến, mà đây cũng là một lần cuối cùng, theo sát, hình ảnh liền biến mất, mây mù tán đi.
"Phương Minh, anh không sao chứ."
Lăng Duy thấy mây mù tán đi, lập tức liền quan tâm hỏi, "Anh biết không, anh đã đứng đây xấp xỉ ba ngày, không đúng, cũng có thể là năm ngày, dù sao thì tôi cũng đã ngủ tới vài giấc rồi đó."
Bởi vì tại núi Thiên Táng này không có dấu chân thời gian để soi kiếm, vì thế Lăng Duy chỉ căn cứ vào số lần bản thân ngủ mà phán đoán, tối thiểu nhất Phương Minh cũng phải bị mây mù kia bao phủ ba ngày.
"Ba ngày sao?"
Phương Minh có chút hoảng hốt, cậu cứ có cảm giác đã qua thời gian rất lâu, lâu tựa một thời đại, nhìn thời đại huy hoàng thuộc về cổ tộc kia, nhìn một vương triều mạnh mẽ thống trị thế giới, nhưng cuối cùng, cái vương triều này vẫn sụp đổ, mà hủy diệt cái vương triều này dĩ nhiên là một người.
"Là cửu tinh Vu Sư ấy ư, hay là đã vượt qua cửu tinh?"
Phương Minh chưa dám xác định, bởi vì cảnh giới phía sau cửu tinh bên trong truyền thừa Vu Sư không ghi chép, cậu cũng không biết liệu có phải sau cửu tinh vu sư thì dưới chân vẫn đạp chín ngôi sao hay không?
Một nữ Vu mạnh mẽ, hơn nữa còn là sư phó của cổ hoàng, nhưng cuối cùng bởi vì cổ hoàng chế tạo ra cửa vòng sáng mà tiêu diệt toàn bộ vương triều cổ tộc, phía sau cửa vòng sáng này rốt cuộc là cái gì?
Một cổ hoàng đã có được quyền lực vô thượng đồng thời có thể trường sinh vì sao còn phải chế tạo nó xuất hiện, mà vì sao bạch y nữ Vu kia lại vì thế mà muốn hủy diệt vương triều này, ngăn cản cổ hoàng mang theo tộc nhân tiến vào cửa vòng sáng.
Quyền thế và trường sinh, có thể nói hai điều này thỏa mãn tất cả dục vọng mà một người đủ khả năng huyễn tưởng, Phương Minh thật sự không nghĩ tới còn có cái gì có thể khiến cổ hoàng không tiếc mạo hiểm bị diệt điệu, mạo hiểm bị hủy mất vương triều để sáng tạo ra nó.
"Có lẽ muốn vạch trần đáp án, chỉ có đến phía sau cửa vòng sáng kia mới có thể biết được."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía trên ngọn núi nhỏ ở một mặt khác, cửa vòng sáng vẫn đứng im lặng hồi lâu ở nơi đó, dường như sau khi có được kinh nghiệm trải qua thời đại lịch sử huy hoàng kia, nên có trải qua lịch sử tang thương vẫn vĩnh hằng không ngã.
"Cửa vĩnh hằng ấy ư? Đây ngược lại là một cái tên rất thích hợp."
Lần này Phương Minh không do dự nữa, bởi vì Vu Sư Chi Lực trong cơ thể đã bỏ niêm phong, có nghĩa là đã có thể vận dụng thuật pháp, chỉ cần có thể vận dụng thuật pháp, như muốn tới đỉnh núi đối diện kia cũng không phải một việc khó.
Hai tay kết ấn, hai chân xoay tròn trên mặt đất, một lúc sau, một trận gió nổi lên ở dưới chân của Phương Minh, mà nương theo cỗ gió này, Phương Minh cũng nhảy lên một cái, dưới ánh mắt khiếp sợ của Lăng Duy bay về phía đỉnh núi phía đối diện.
Rầm!
Chuẩn xác không sai xót rơi trên đỉnh núi đối diện, phía sau Lăng Duy còn vẫn duy trì vẻ mặt trợn to hai mắt, một lúc sau mới dụi dụi con mắt, dường như có chút không dám tin tưởng một màn đã nhìn thấy trước mắt, nhảy xa mấy chục mét, cho dù có nói chuyện này ra sợ rằng cũng không ai tin.
Phương Minh cũng không có tâm tình để ý tới Lăng Duy kinh ngạc, lúc này cậu cách cửa vòng sáng kia chỉ có khoảng cách không được mười thước, một cửa sáng lóe ra ánh sáng trắng lóa tới cực hạn, những lại không lộ ra bất kỳ năng lượng cùng hơi thở đặc biệt nào, giống hệt như một sản phẩm công nghệ cao…
Nhưng mà Phương Minh lại càng thêm vạn phần cẩn thận, một cánh cửa có thể khiến vô số cường giả thấy chết không từ nhao nhao hướng tới, làm sao có thể đơn giản như vậy.
Từng bước từng bước tới gần, khi cách cửa vòng sáng chỉ còn khoảng cách ba mét, dưới chân đột nhiên truyền đến lay động, như thể đất rung núi chuyển, lại sau đó Phương Minh liền nghe được ở bên trong mây mù phía dưới kia, đột nhiên truyền đến thanh âm của xích sắt.
Thanh âm này khiến cho Phương Minh có chút tê dại da đầu, một cỗ cảm giác nguy cơ tự nhiên sinh ra, mà sau một khắc cậu liền thấy ở bên trong mây mù đó có một bóng người khổng lồ xuất hiện, che khuất bầu trời, che hết cả đỉnh núi này lại.
Mây mù bị bóng người ấy thổi tan, Phương Minh liền thấy một đầu lâu to khủng bố xuất hiện ở trước mặt của cậu, lúc này đang dùng một cặp mắt hờ hững nhìn về phía cậu.
Đầu lâu muốn tới gần, nhưng mà lúc này tiếng xích sắt hoa hoa tác hưởng, theo sát đó cái đầu lâu kia dần dần bị kéo xuống, cuối cùng nhất chỉ còn lại tiếng gầm gừ không cam lòng, mà Phương Minh cũng thuận theo mây mù nhìn xuống tiếp, lại thấy ở nơi cổ đầu lâu kia có một xiềng xích rất lớn, trên xiềng xích có khắc vô số ký hiệu rậm rạp chằng chịt.
Giữa vực sâu này có nhốt một cự nhân?
Rất nhanh Phương Minh liền có phán đoán, xích sắt kia hẳn là cột vào trên thân cự nhân, nói cách khác có người nhốt cự nhân ở nơi này, mà tự mình tiến tới đỉnh ngọn núi này đã đánh thức người khổng lồ kia.
Một cự nhân có thể so với núi Thiên Táng, Phương Minh đã không dám tưởng tượng vị này mạnh cỡ bao nhiêu, nhưng tồn tại mạnh mẽ như vậy lại vẫn bị nhốt, vậy cường giả nhốt hắn lại nên là tồn tại như thế nào?
Những nghi ngờ này quanh quẩn ở trong đầu Phương Minh, chỉ là cậu không cách nào nhận được đáp án, trừ phi cậu đi hỏi cự nhân kia, chẳng qua Phương Minh cảm thấy hiện tại cậu còn chưa muốn chết, còn chưa sống đủ mà.
Thu hồi tâm tư từ trên người cự nhân kia, Phương Minh lại đánh giá cửa vòng sáng này, khoảng cách ba thước, ánh sáng trắng tới cực hạn kia chiếu thẳng tới khiến cậu không thể nào mở to mắt, chẳng qua cũng chính bởi vì có thể quan sát ở cự ly gần, khiến cậu phát hiện một số manh mối ở cửa vòng sáng này.
Ở giữa cửa trắng sáng kia dường như có hai hàng chữ, hơn nữa còn là màu đỏ, đợi khi cậu đi lại gần hơn một chút, mới biết được tia sáng đỏ này là cái gì, đó là hai hàng chữ bằng máu.
Có người dùng máu tươi để lại chữ ở hai bên cửa vòng sáng này, giống như là dán hai câu đối đỏ ở hai bên cửa, không sai, thực sự là câu đối, bởi vì khi Phương Minh ngẩng đầu lập tức nhìn thấy hoành phi.
"30 tết đến đó lưu niệm."
Đây là chữ trên hoành phi, được viết rất ngoáy, nhưng khi nhìn đến nét chữ này, không hiểu sao Phương Minh lại cảm giác nhìn có chút quen mắt.
"Con đường trường sinh tám chín phần mười, thiếu khuyết “nhất” kia cũng không phải là đạo này, hố to, cẩn thận khi đi vào!"
Câu đối rất không tinh tế giống hệt như những chữ này, viết ngoáy tùy ý, chẳng qua Phương Minh lại nhìn tới ngây người, bởi vì chữ viết này cậu có thể nhận ra, chính là người cha đã mất tích của mình kia viết.
Nét chữ này không khác gì mấy so với nét chữ mà bản thân mình đã thấy ở Sơn Hà Chi Điện, là xuất từ tay cùng một người.
Cha mình từng đến nơi này? Hơn nữa còn đi tới trước cửa vòng sáng này, chỉ là cuối cùng cũng không bước vào.
Vẻ mặt của Phương Minh có chút quái dị, trước đây khi ở Sơn Hà Điện, cha mình cũng lưu lại một câu không phải đạo của ta liền khí phách rời đi, mà bây giờ ở chỗ này lại đồng dạng viết xuống một đôi câu đối như thế, cậu đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhìn thấy chữ của cha mình, Phương Minh vẫn có chút kích động, bởi vì điều này có nghĩa rất có thể cha mình còn sống trên đời, đáng tiếc chính là không biết cha mình đã đi tới đây từ lúc nào.
Nếu như không có "Câu đối" cha mình lưu lại ở đây, Phương Minh sẽ bước vào cửa vòng sáng này, nhưng có mấy chữ: "Hố to cẩn thận khi đi vào" này, Phương Minh liền có chút do dự, trù trừ suy nghĩ có nên đi vào hay không.
Ngay khi Phương Minh còn đang do dự, lồng ngực của cậu đột nhiên nóng lên, bảo tháp dĩ nhiên chủ động xuất hiện, hơn nữa còn là trực tiếp hướng về phía vòng sáng kia, bay vọt vào.
"Này..."
Bảo tháp đột nhiên xuất hiện đồng thời chạy ào vào cửa vòng sáng, biến cố đột nhiên này khiến cho Phương Minh có chút trở tay không kịp, chẳng qua không đợi cậu triệt để kịp phản ứng, bảo tháp rốt cuộc lại đi ra, trực tiếp bay trở về đến lồng ngực của cậu.
Phương Minh còn chưa kịp phản ứng, liền thấy một cánh tay ngọc từ trong cửa vòng sáng kia vươn ra, lộ ra một đoạn cánh tay trắng noãn như ngó sen cùng nửa đoạn tay áo.
"Bạch y nữ Vu?"
Chỉ là trong nháy mắt Phương Minh đã nghĩ đến vị bạch y nữ Vu phong thái tuyệt thế mà bản thân đã nhìn thấy trong hình chiếu kia, trước đây vị bạch y nữ Vu kia trực tiếp biến mất trong hình chiếu, có khả năng rất lớn là đã đi vào trong cửa vòng sáng.
Nghĩ tới sự khủng bố của vị bạch y nữ Vu kia, lại nhìn ngọc thủ đang vươn về phía mình kia, mồ hôi lạnh của Phương Minh rơi xuống trong nháy mắt, cái bảo tháp hố cha này, lại chọc cho vị sát tinh kia xuất hiện, phải biết đây chính là nhân vật khủng bố đã tiêu diệt cả một vương triều đó!
Ngọc thủ hạ xuống, Phương Minh thậm chí còn không có dự định chống cự, ở trước mặt cường giả như vậy, cậu cũng không mạnh hơn con kiến bao nhiêu, căn bản là có chống lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Khi ngọc thủ kia cách Phương Minh chỉ còn khoảng cách một mét đột nhiên ngừng lại, sau đó hóa chưởng thành chỉ, một chỉ đã rơi vào nơi ngực của Phương Minh.
"Thật giảo hoạt, biết trốn ở trên người của hắn, chỉ, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ cửa vòng sáng truyền đến, Phương Minh liền cảm giác được bộ ngực mình đột nhiên trở nên nóng bỏng, mà bảo tháp lại một lần nữa hiện ra, chỉ là thời khắc này bảo tháp đã không còn chút sáng bóng nào, có vẻ ảm đạm vô quang, hơn nữa còn ở hơi hơi rung động.
"Đây là sợ hãi?"
Nếu như ví bảo tháp như một người, thì có nghĩa lúc này người đó đang phát run, bởi vì sợ hãi mà run.
Phương Minh biết khẳng định bảo tháp này bất phàm, thậm chí rất có thể còn có linh trí riêng của mình, bằng không mà nói cũng sẽ không nhiều lần chủ động xuất hiện, nhưng hiện tại xem ra ngay cả khí linh của bảo tháp cũng sợ hãi.
Cũng đúng, ở trước mặt một người hung ác như vậy, ai không sợ?
Sau khi ngọc thủ này điểm ra một chỉ liền thu về, mà toàn bộ cánh tay ngọc cũng đều về tới trong cửa vòng sáng, tới tận lúc này bảo tháp mới ngừng không rung động nữa.
"Quả nhiên là bị hù dọa." Phương Minh nhìn bảo tháp, nhẹ giọng nói.
"Hù dọa thì thế nào, trên đời này có mấy người được cô ấy dọa cho phát sợ như thế chứ?"
Nhưng mà khiến Phương Minh không nghĩ tới là, vậy mà trong đầu của cậu lại xuất hiện một tiếng nói già nua, chỉ là thanh âm này có chút kiêu ngạo.
"Ông là khí linh của bảo tháp?"
Chỉ sợ run như vậy một giây, Phương Minh liền kịp phản ứng hỏi.
"Coi như tên nhóc cậu còn không ngu dốt, không sai, chính là tôi." Âm thanh già nua kiêu ngạo lại truyền đến.
"Thanh âm già nua, bảo tháp thần bí, lão gia gia trong giới chỉ? Này tôi đã mở ra bàn tay vàng? Từ nay về sau có thể đi hết con đường của vai chính?" Đột nhiên Phương Minh nỉ non một câu.
"Đương nhiên, cậu đây là vai chính của cái thiên địa này, dưới sự phụ tá của tôi, cậu sẽ trở thành cường giả đứng đầu nhất trên đời này, bao quát tam giới." Khí linh cũng phụ họa nói.
Phương Minh tức giận trắng mắt liếc bảo tháp một cái, "Tin ông cái quỷ, lão già họm hẹm ông rất xấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận