Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 531: Bạn cùng phòng

Chương 531: Bạn cùng phòng
"Được rồi, vụ án đã được ghi chép, nếu có tiến triển gì mới chúng tôi sẽ thông báo với anh."
Ở đồn công an, sau khi anh công án ghi chép vụ án thì cho phép Phương Minh và Tần Tuyết ra về. Nghe anh công an nói vậy, Phương Minh nhíu mày, trầm giọng nói: "Đồng chí công an, việc sau đó không phải là các anh nên đi điều tra theo dõi sao? Tôi tin trong khi theo dõi sẽ xác định được hình dạng người này, cũng có thể nắm được hành tung của đối phương.”
Lời Phương Minh nói khiến khuôn mặt anh công an tỏ ra không kiên nhẫn: “Chuyện theo dõi chúng tôi đương nhiên biết, hơn nữa chúng ta cũng sẽ làm, đến lúc đó bắt được người tự nhiên sẽ thông báo cho hai người. Công an phá án còn cần các anh dạy sao?"
"Cô bé cũng không bị thương nặng gì. Vụ án này cứ để ở đây, chúng tôi sẽ xử lý, chúng tôi còn có những vụ án khác cần phải điều tra giải quyết."
Một vị công an khác tuổi hơi lớn nói chuyện khá uyển chuyển, nhưng ý tứ trong đó rất rõ, đây chỉ là một vụ án nhỏ, trên đầu họ còn những vụ án quan trọng hơn cần điều tra giải quyết, tạm thời không có tinh lực đi lo vụ này.
Những vụ án như vậy, cho dù là bắt được tên móc túi thì sao chứ? Bắt lại nhốt mười ngày nửa tháng không phải cũng thả ra hay sao?
Phương Minh nhìn chăm chú hai người công an này, cậu biết suy nghĩ trong đầu họ. Nếu công an không xuất lực, vậy cậu đành tự đi giải quyết vậy.
Kéo tay Tần Tuyết, Phương Minh không nói gì nữa, đi thẳng ra khỏi đồn công an.
Trước cửa đồn công an, Tần Tuyết hốc mắt đỏ bừng, tay cầm túi đựng quần áo. Phương Minh nhìn thấy thế thì cúi đầu nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Tuyết đừng khóc, quần áo bị rách thì chúng ta mua bộ khác là được rồi."
"Nhưng mấy bộ này tốn rất nhiều tiền…"
Tần Tuyết vẫn không thể tha thứ cho mình, vẻ mặt tự trách. Phương Minh thấy biểu tình của Tần Tuyết, nửa ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Tuyết, em nhớ đập chứa nước và vườn cây ăn quả của chúng ta không, rất nhanh là có thể bắt cá và hái quả rồi, đến lúc đó chúng ta có thể bán rất nhiều tiền, cuộc sống gia đình chúng ta cũng sẽ thay đổi, sẽ trở nên tốt hơn."
"Tin anh đi, đừng quan tâm đến quần áo bị rách nữa."
Phương Minh xoa đầu Tần Tuyết: “Nhưng anh muốn nói với em, sau này một mình em ở trong trường, nhất định phải chú ý an toàn bản thân, buổi tối đừng ra khỏi trường, gặp chuyện gì phải nói với anh đầu tiên."
Nghĩ đến đây, Phương Minh đột nhiên quên cậu còn có một việc chưa làm, chính là mua một chiếc điện thoại di động cho Tần Tuyết.
Tuy Phương Minh tin, lấy thành tích của Tần Tuyết, trường học chắc chắn sẽ quan tâm rất chu đáo, nhưng thời buổi này có một câu như vầy, phòng cháy phòng sói phòng hiệu trưởng.
Đương nhiên về những tin tiêu cực trong trường học, Phương Minh không định nói với Tần Tuyết, không muốn Tần Tuyết còn nhỏ tuổi mà biết được mặt trái của xã hội này.
Có lẽ lời Phương Minh nói đã phát huy tác dụng, lúc đi mua điện thoại di động Tần Tuyết không hề từ chối, nhưng cô bé cũng chỉ chọn di động mấy trăm tệ. Đến khi mua sim, nạp tiền điện thoại xong, Tần Tuyết cứ cầm di động nhìn mãi.
Cho dù hiểu chuyện cỡ nào, nói cho cùng Tần Tuyết vẫn chỉ là một cô bé, nhìn thấy di động làm sao mà không thích cho được. Nhưng vì nguyên nhân điều kiện gia đình, ngày xưa cô bé cũng chỉ có thể hâm mộ các bạn học khác có di động.
Sau khi mua hết đồ, Phương Minh dẫn Tần Tuyết đến trước trường, ở cổng trường đã có một thầy giáo đứng ở đó, cũng chính là thầy giáo đi cùng với thầy hiệu trưởng Lương lần trước.
Làm thủ tục nhập học, làm thủ tục ở ký túc xá, tất cả mọi việc đều được vị thầy giáo này làm thay, khiến Phương Minh bớt phải dẫn Tần Tuyết chạy đông chạy tây. Thế nhưng, ngay lúc này lại xuất hiện một bước nhạc đệm.
Khi nộp học phí nhập học, bình thường ai cũng phải xếp hàng, nhưng thầy giáo đó trực tiếp dẫn Phương Minh và Tần Tuyết lướt qua hàng người đang xếp đi lên trước.
"Sao lại chen ngang vậy chứ? Tất cả mọi người đều xếp hàng, có biết phép lịch sự không vậy?"
Trời cực kỳ nóng, đối với rất nhiều bậc phụ huynh, xếp hàng vốn là một chuyện vô cùng mệt mỏi, nhìn thấy có người chen ngang tất nhiên sẽ không chịu, tất cả đều lên tiếng phản đối. Nhưng khi người thầy giáo kia lên tiếng, mấy phụ huynh bất mãn đều trở nên im lặng.
"Đây là bạn Tần Tuyết, là thủ khoa kỳ thi vào lớp 10 trung học phổ thông năm nay.”
Những lời này rất có trọng lượng. Rất nhiều phụ huynh nhìn Tần Tuyết với ánh mắt đầy tán thưởng, khi nhìn sang Phương Minh bên cạnh thì tỏ ra hâm mộ.
Làm cha mẹ, hy vọng lớn nhất của họ là nhìn thấy con mình có thành tích ưu tú, cũng thích nhất học sinh đứng đầu, vậy nên khi biết Tần Tuyết là thủ khoa kỳ thi vào lớp 10, những bậc phụ huynh này đều im lặng, ngầm chấp nhận cho Tần Tuyết có được đặc quyền này.
Đây là cái lợi của người có thành tích tốt. Nếu Tần Tuyết không phải thủ khoa mà là con của một vị quan chức hay kẻ có tiền nào đó, những bậc phụ huynh này vẫn sẽ bất mãn.
Thậm chí còn có phụ huynh đợi đến khi Phương Minh và Tần Tuyết rời khỏi thì chỉ vào bóng dáng Tần Tuyết xúc động nói với con mình: “Nhìn thấy chưa, đây là bản lĩnh của người học giỏi đó. Nếu con có thể thi đạt thủ khoa, ba có xếp hàng ở đây ba ngày ba đêm cũng chịu.”
Đứa con bĩu môi, nếu mình là thủ khoa thì còn cần phải xếp hàng nữa sao? Nhưng đứa con cũng chỉ dám nghĩ trong bụng, nếu nói ra, nhìn dáng vẻ kích động của ba mình không chừng sẽ bị đánh mất.
Làm xong thủ tục nhập học, Phương Minh và Tần Tuyết đi đến khu ký túc xá. Trường trung học Đế Nhất rất thông minh, xây hẳn hai tòa nhà dành riêng cho học sinh đứng đầu, nam một căn nữ một căn. Mỗi căn ký túc xá có thể chứa hai trăm người, chỉ có học sinh lớp trọng điểm top 5 của khối mới có tư cách vào ở.
Ký túc xá của Tần Tuyết ở lầu ba, vị trí này có thể nói là cực kỳ tốt. Độ cao này cơ bản đảm bảo an toàn trộm cướp yêu râu xanh, hơn nữa lên xuống lầu cũng tiện, đương nhiên ký túc xá vẫn là bốn người một phòng.
Khi Phương Minh dẫn Tần Tuyết bước vào ký túc xá, trong phòng đã có người, phụ huynh ba học sinh còn lại đang sửa sang lại giường nằm.
Sữa, đồ uống, thùng,… một đống đồ đạc gần như chật ních cả ký túc xá. Phương Minh đứng ở cửa nhìn lướt qua, chắn hẳn gia đình ba học sinh này cũng khá.
"Là bạn Tần Tuyết đúng không?"
Điều khiến Phương Minh không ngờ chính là, khi cậu và Tần Tuyết bước vào cha mẹ của những học sinh đó liền nở nục cười niềm nở.
"Không hổ là thủ khoa, vừa nhìn là biết học giỏi rồi, nhã nhặn, thanh tú."
"Ừ, bạn Tần Tuyết trông rất được."
Ba mẹ ba học sinh nữ kia khen ngợi Tần Tuyết không ngớt. Tần Tuyết được khen nên hơi mắc cỡ, hai má đỏ hồng.
"Dao Dao, con và bạn Tần Tuyết là bạn cùng phòng, sau này các bạn phải quan tâm chăm sóc nhau, học tập thật tốt nhé."
"Đúng vậy, Tử Hàm con cũng phải học hỏi bạn Tần Tuyết nhé, cố gắng đạt thành tích cao, tuyệt đối không được học lệch môn đấy."
"Bạn Tần Tuyết, về sau các con đều là bạn cùng phòng cũng là bạn cùng lớp, nếu Dao Dao khi học có vấn đề gì thì nhờ con dạy giúp cô nhé, phải giúp đỡ bạn thật nhiều đó."
Khi nghe đến đó, trong lòng Phương Minh chợt có một suy nghĩ, chỉ sợ những học sinh nữ này có thể ở chung một phòng với Tần Tuyết không phải do nhà trường ngẫu nhiên sắp xếp.
Khi tin tức trường đã kéo được thủ khoa kỳ thi vào lớp 10 về trường được lan ra khắp huyện, trung học Đế Nhất không có khả năng không tuyên truyền với bên ngoài. Bởi vì đây là một cách chiêu sinh rất tốt. Sau khi ba mẹ những học sinh cùng lớp Tần Tuyết biết được chắc chắn sẽ hy vọng con gái mình có thể ở chung phòng với thủ khoa.
Bởi vì học tập có đôi khi bầu không khí lại rất quan trọng, đồng thời tấm gương học tập cũng rất quan trọng. Những bậc phụ huynh này đều là người từng được nhận giáo dục nên họ biết rất rõ.
Với tình hình đó, có thể cho con mình ở chung phòng với Tần Tuyết, có lẽ những bậc phụ huynh này có mối quan hệ không thấp, ít nhất cũng là nhân vật tai to mặt lớn.
"Tôi thấy hay là như vầy đi, chúng ta cùng đi ăn một bữa, bọn nhỏ có thể ở chung một phòng cũng xem như là cái duyên."
Một phụ huynh mở miệng đề nghị. Đề nghị này cũng nhận được sự đồng tình của hai phụ huynh kia. Tuy nhiên Phương Minh lại lắc đầu, nói: "Thật ngại quá, Tiểu Tuyết vừa mới gặp chuyện không may, vậy nên không có tâm trạng.”
Chuyện ở phố đi bộ vẫn còn canh cánh trong lòng Tần Tuyết, điều này Phương Minh có thể nhìn ra từ vẻ mặt Tần Tuyết, vậy nên lúc này điều Tần Tuyết cần nhất chính là nghỉ ngơi.
"Gặp phải chuyện không may gì vậy? Là chuyện gì?" - Một phụ huynh tò mò hỏi.
Đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của những phụ huynh này, Phương Minh cũng không giấu diếm, cậu kể lại đơn giản sự việc vừa trải qua.
"Sao lại có chuyện này được chứ? Tên móc túi đó cũng to gan quá mà."
"Móc túi bây giờ hung hăng lắm, bị người ta phát hiện ra lại còn dám hành hung, nhưng hành động của bạn Tần Tuyết cũng nguy hiểm quá."
Các phụ huynh đều thấy kinh ngạc, còn ba của Dao Dao thì nhíu mày. Ông lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.
"A lô, tôi là Trương Kiến Ba. Hôm nay ở phố đi bộ có phải có một vụ án một tên móc túi hành hung một cô bé không?"
Trương Kiến Ba vừa lên tiếng, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ông. Vợ Trương Kiến Ba nhỏ giọng giải thích: "Chồng tôi làm ở cục công an."
Làm trong cục công an, hơn nữa nghe cách nói chuyện như vậy, trong lòng Phương Minh suy đoán, người này trong cục công an có chức không thấp, chắc là cấp lãnh đạo, hơn nữa cũng không phải là lãnh đạo bình thường.
Vài giây sau, bên kia di động có tiếng trả lời. Sắc mặt Trương Kiến Ba trầm xuống, quát lớn: "Các anh làm trò gì vậy? Chuyện xảy ra rõ như ban ngày, tính chất sự việc ác liệt như vậy mà các anh lại không lo xử lý trước tiên, đi bắt người tình nghi phạm tội?"
"Không bị thương? Chức trách công an chúng ta là gì? Là người bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản quần chúng nhân dân, một câu không bị thương là có thể từ từ làm? Anh có biết cô bé kia là ai không? Đó chính là học sinh Tần Tuyết, thủ khoa kỳ thi vào lớp 10 của huyện chúng ta năm nay đó."
"Tôi nói cho các anh biết, may mà học sinh Tần Tuyết không xảy ra chuyện gì. Nếu xảy ra chuyện, cả huyện đều sẽ nổi danh, cả cục công an huyện đều bị mất mặt vì các anh. Nói với sở trưởng Vương Minh các anh, nếu trong vòng một ngày không bắt được tên móc túi kia thì bảo ông ta cút về nhà luôn đi."
Trương Kiến Ba cúp điện thoại, là cục phó cục công an huyện, ông ta gọi cuộc điện thoại này thứ nhất là vì muốn lấy lòng. Thứ hai cũng giống như lời ông nói, nếu Tần Tuyết thật sự bị thương sẽ ảnh hưởng rất lớn.
"Cô bé dám làm việc nghĩa bị lưu manh đâm bị thương" – tiêu đề như vậy cũng đã đủ gây chấn động , đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng nếu biến thể thành như vầy:
“Thủ khoa kỳ thi vào lớp 10 dám làm việc nghĩa tố giác tên móc túi ngược lại bị tên móc túi trả thù đâm bị thương!”
Nếu tiêu đề này bị phát tán, trong lòng Trương Kiến Ba biết rõ, lấy trình độ bùng nổ dư luận hiện tại tuyệt đối sẽ trở thành tin giật gân đầu trang nhất. Đến lúc đó, cả cục công an huyện của họ sẽ bị phạt, vậy sở trưởng Vương Minh kia thật sự có khả năng sẽ bị đuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận