Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 203: Cậu họ Phương sao?

Chương 203: Cậu họ Phương sao?
Toàn trường yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều nhìn Phương Minh với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Còn nhiều hơn cả 20 phương thuốc trân quý lúc trước Dược Vương công bố sao?
Đây thật sự là chuyện buồn cười nhất mà bọn họ nghe thấy ngày hôm nay… À không, phải là cả năm nay, thậm chí là từ lúc bọn họ được sinh ra cho tới bây giờ!
Sở dĩ Dược Vương có địa vị cao như vậy trong giới dược liệu, không phải chính là vì 20 phương thuốc ông ấy đã công bố hay sao?
Mọi người gán cho ông ấy câu tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả(1), chính là bởi vì ngoại trừ Dược Vương, còn ai có thể có được nhiều phương thuốc trân quý như thế kia chứ?
(1)Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: trước đây chưa từng có, mà sau này cũng sẽ không có, ý nói có một không hai
“Phương Minh, hình như lần này cậu thổi da trâu(2) hơi quá rồi đó, ngay cả tôi cũng có chút nghe không vô rồi.”
(2)Thổi da trâu: ba hoa, khoác lác
Hoa Minh Minh ghé vào tai Phương Minh thì thầm một câu: “Tôi cũng chỉ dám hô lên một tiếng: Ma Đô là của tôi, sau khi đã say rượu mà thôi!”
“Khẩu khí thật là lớn, mấy trăm phương thuốc trân quý, chẳng lẽ tổ tiên nhà cậu chính là ngự y đệ nhất thiên hạ sao?”
Một giọng nói già nua vang lên, mọi người nhìn theo hướng giọng nói phát ra, trong nháy mắt tất cả đều phấn khích hẳn lên, Dược Vương đã đến! Người lên tiếng chính là ông lão đi bên cạnh Dược Vương, mọi người đều biết ông ta là lãnh đạo của hiệp hội thuốc Đông y.
“Có một số chuyện tôi dự định sẽ tuyên bố khi đại hội giao lưu lần này sắp kết thúc, thế nhưng bây giờ tuyên bố trước cũng không sao.”
Ông lão này liếc mắt nhìn mọi người: “Tôi và lão Quách, còn có một số người bạn cũ nữa đã thương lượng với nhau, quyết định tạo ra một danh sách đen trong giới Đông y, đưa hết những thương nhân phạm pháp trong buôn bán dược liệu vào danh sách đen, thậm chí tiến hành phong sát hết những doanh nghiệp lấy giả mạo thật!”
Lời của ông lão khiến tất cả mọi người hít sâu một hơi, ở đây có mấy ai chưa từng hành động gian trá kia chứ? Một khi danh sách này thật sự được công bố, bọn họ đừng mong có thể tiếp tục sinh ý trong giới dược liệu!
“Những doanh nghiệp thu mua dược liệu giả cũng sẽ bị trừng phạt, ngoài biện pháp xử lý của cơ quan chính quyền, tất cả những thương nhân còn lại trong giới dược liệu sẽ liên hợp tẩy chay bọn họ!”
Vẻ mặt của Lăng Sở Sở cùng Tôn Lợi Dân đột biến, bởi vì cuối cùng hai người cũng biết được âm mưu của Hồi Xuân đường là gì.
Rõ ràng đám người Hồi Xuân đường đã sớm biết sự tồn tại của danh sách này, nếu không có chuyện phương thuốc có lẽ giờ phút này Nghiễm Niên đường của nhà cô còn đang mơ mơ màng màng, đợi tới ngày cuối cùng khi danh sách này được công khai, chắc chắn đám người Hồi Xuân đường sẽ khơi chuyện của Nghiễm Niên đường ra, khiến Nghiễm Niên đường bị mọi người trong giới dược liệu tẩy chay.
Không đúng!
Trong lòng Lăng Sở Sở thầm nghĩ, có lẽ Hoàng Bằng Tiềm đã sớm nói chuyện này với Dược Vương, thế nên lúc ấy Dược Vương mới lạnh lùng với bọn họ như vậy.
Mà khi danh sách này thành lập, vì muốn gia tăng uy tín đương nhiên sẽ có hành động giết gà dọa khỉ, mà Nghiễm Niên đường của cô chính là con gà tội nghiệp này!
Vừa nghĩ tới đây gượng mặt của Lăng Sở Sở trắng bệch ra, thủ đoạn của Hồi Xuân đường thật là độc ác, đây chính là muốn đẩy Nghiễm Niên đường vào chỗ chết!
Có thể tưởng tượng được, sau khi tên của Nghiễm Niên đường nằm trong danh sách đen này, mặc kệ sau này Nghiễm Niên đường giải thích như thế nào đi chăng nữa thì Hồi Xuân đường vẫn sẽ dựa vào chuyện này mà bêu rếu bọn họ, thậm chí có thể còn âm thầm thuê người hất nước bẩn vào họ trên mạng internet.
Cư dân mạng trong nước căn bản là không có phán đoán riêng của bản thân, dưới sự dẫn dắt của truyền thông chắc chắn sẽ chửi mắng cùng tẩy chay Nghiễm Niên đường.
Phía trước thì bị giới dược liệu chống đối, sau lưng thì bị người dân tẩy chay, Nghiễm Niên đường chắc chắn sẽ rơi vào tuyệt cảnh.
Phương Minh nhíu mày nhìn ông lão này, ông ta vừa tới ngữ khí đã bất thiện như vậy, xem ra ông ta có quan hệ khá sâu xa với Hồi Xuân đường, thậm chí cái gọi là danh sách đen này rất có thể là do ông ta phối hợp với Hồi Xuân đường làm ra.
“Tổ tiên của thôi không phải là ngự y đệ nhất gì, thế nhưng ai quy định chỉ có ngự y đệ nhất mới có thể sưu tầm phương thuốc?” Phương Minh hỏi ngược lại.
“Không phải ngự y đệ nhất thì làm sao có thể có nhiều phương thuốc như vậy kia chứ? Cậu cho rằng phương thuốc dễ kiếm lắm sao?”
“Đúng đấy, cậu cho rằng chúng tôi đều là đứa bé 3 tuổi sao?”
Đám người bắt đầu nhao nhao nghị luận, không ai tin tưởng Phương Minh, mà ông lão kia còn trực tiếp nhìn về phía Dược Vương: “Lão Quách, lúc trước ông công bố 20 phương thuốc đã gây chấn động toàn bộ giới Trung y, vậy mà tên nhóc con vắt mũi chưa sạch này lời gì cũng dám nói!”
“Chú Lý nói không sai chút nào, Dược Vương công bố 20 phương thuốc kia có giá trị ra sao mọi người đều biết, thế mà qua miệng cậu ấy, hành động vĩ đại của Dược Vương lại biến thành một việc nho nhỏ không đáng nhắc tới.”
Hoàng Bằng Tiềm cũng hùa theo, lời này của anh ta chính là cố ý nói cho Dược Vương nghe, anh ta muốn kích động lửa giận của Dược Vương.
Chuyện danh sách đen này anh ta cũng đã từng nghe qua, mặc dù lão Lý đã nhiều lần muốn đưa Nghiễm Niên đường vào danh sách đen thế nhưng Dược Vương luôn chậm chạp không đồng ý, ông ấy nói chuyện này có ảnh hưởng quá lớn, nhất định phải thật cẩn trọng.
Thế nhưng lời nói của người thanh niên này không phải đã cho anh ta tìm thấy cơ hội sao? Phải biết chuyện có thể cống hiến 20 phương thuốc cho giới trung y chính là chuyện mà Dược Vương tự hào nhất, bây giờ lại bị cậu nói thành không đáng giá chút nào.
Chuyện bản thân luôn lấy làm tự hào lại bị người ta nói thành đơn giản không đáng nhắc tới, cho dù có là bồ tát chắc cũng nhịn không được mà tức giận!
Thế nhưng Dược Vương lại không tiếp lời, trên mặt cũng không hề có vẻ tức giận, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm Phương Minh, mặt lộ vẻ hồi tưởng.
“Nếu cậu nói cậu đã từng xem qua phương thuốc này, vậy được rồi, chỉ cần cậu có thể tìm người chứng minh, tôi sẽ tin tưởng cậu.”
Hoàng Bằng Tiềm lại nhìn về phía Phương Minh, trong lòng anh ta đã chắc tới chín phần phương thuốc này chắc chắn là âm mưu của Nghiễm Niên đường, làm sao bọn họ có thể đưa ra chứng cứ được kia chứ?
“Chứng minh?”
Phương Minh còn chưa trả lời, mà Dược Vương vẫn đang nhíu mày bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Có phải cậu họ Phương không?”
Nghe thấy câu hỏi của Dược Vương, Phương Minh cười cười nhìn về phía ông ấy, xem ra ông ấy đã nhận ra cậu rồi.
“Chú Quách, đã nhiều năm không gặp, không ngờ chú vẫn còn nhận ra cháu.”
Mặc dù Phương Minh không trả lời thẳng, thế nhưng câu nói của cậu đã quá rõ ràng.
Tròng mắt của Quách Thiên Thành co rút dữ dội, cả người run rẩy, trong đầu ông ấy hiện lên hình ảnh năm đó ông ấy tới đạo quan của lão thần tiên, ông đã nhìn thấy cậu bé ở đó.
Trời đông giá rét thế nhưng lão thần tiên lại không chịu gặp ông ấy, ông ấy đứng trong sân, run lẩy bẩy. Cuối cùng vẫn là cậu bé đã kéo ông vào đạo quan, mà lão thần tiên cũng vì nể mặt cậu bé kia mới đồng ý gặp ông ấy.
Cậu bé kia, chính là đệ tử quan môn của lão thần tiên.
“Cháu… Cháu là Phương Minh!”
Trong nháy mắt Quách Thiên Thành lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, khổ cho ông ấy cứ luôn cảm thấy người trẻ tuổi này rất quen thuộc, hóa ra là vì như vậy.
“Vâng.” Phương Minh gật đầu.
Cảm xúc của Quách Thiên Thành trong nháy mắt không bị khống chế, hai hốc mắt đỏ ửng, ông ấy nhớ tới ba tháng mà ông ấy được sống trong đạo quan, ba tháng đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của ông ấy.
“Lão… Lão thần tiên đâu?”
“Gia sư đã đi về cõi tiên.”
Đông!
Quách Thiên Thành lảo đảo lùi về sau mấy bước, sau đó lập tức khóc rống lên.
Mặc dù lão thần tiên không có máu mủ gì với ông ấy, cũng không hề có tình nghĩa sư đồ, thế nhưng sau ba tháng học tập cùng với lão thần tiên, ông ấy đã sớm coi lão thần tiên là sư phụ của ông ấy rồi.
Nếu không phải sau đó lão thần tiên một mực bắt ông ấy xuống núi, hẳn là ông ấy sẽ ở đạo quan, dành cả cuộc đời để hầu hạ lão thần tiên.
“Lão Quách… Cái này…”
Biến cố tới quá đột ngột, mọi người trợn tròn mắt không thể tin nổi, Dược Vương chính là thái đấu(3) trong giới dược liệu, không ngờ lại có thể khóc lớn trước mặt mọi người như thế.
(3)Thái đấu: ngôi sao sáng, là người có địa vị cao nhất
Chỉ có Phương Minh có thể hiểu được cảm giác của Dược Vương, cho dù là chú Hoa hay là chú Quách trước mặt, bọn họ đều đã từng được sư phụ cứu giúp. Mà sư phụ có mắt nhìn người chuẩn vô cùng, ông ấy tuyệt đối sẽ không cứu giúp loại bạch nhãn lang(4), hai người này đều có tấm lòng tinh khiết, tôn sư trọng đạo đấy.
(4)Bạch nhãn lang: loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác
“Tôi vậy mà… Vậy mà không được gặp lão thần tiên một lần cuối…”
“Chú Quách không cần quá đau lòng, sư phụ phi thăng mà đi, đây cũng coi như là chuyện tốt.” Phương Minh an ủi ông ấy, mặc dù phi thăng quá mờ mịt trong lòng mọi người, thế nhưng cậu tin tưởng sư phụ thật sự đã phi thăng.
“Cái này… Phương Minh vậy mà thật sự có quen biết Dược Vương sao?”
Lăng Sở Sở ngây ngốc, chợt nhớ tới lần trước khi Phương Minh nói cậu có quen biết Dược Vương, cô ấy đã khịt mũi coi thường cậu tới mức nào… Hai má Lăng Sở Sở không nhịn được đỏ ửng, thật là quá xấu hổ!
“Không thể nào, chẳng lẽ Dược Vương cũng giống cha tôi sao?”
Hoa Minh Minh nghĩ tới nhiều hơn người khác, bởi vì phản ứng của Dược Vương này thật sự quá giống với cha cậu ta, có lẽ ông ấy cũng đã từng được sư phụ của Phương Minh giúp đỡ.
Vừa nghĩ tới đây đột nhiên trong lòng Hoa Minh Minh hiện lên suy nghĩ cổ quái. Sư phụ của Phương Minh thật sự quá trâu, những người đã được ông ấy giúp đỡ chắc chắn không chỉ có cha cậu ta cùng ông lão trước mắt, nói không chừng còn có một đống nhân vật lớn nữa đấy!
“Tôi dựa vào, nếu thật vậy chỉ cần dựa vào mối quan hệ của sư phụ thì tên Phương Minh này có thể đi ngang rồi!”
Có một sư phụ tốt thật sự khiến người ta quá hâm mộ!
“Lão Quách, rốt cuộc là ông bị làm sao vậy?”
Lão Lý ở bên cạnh sốt ruột hỏi, mà lúc này Quách Thiên Thành mới tỉnh ngộ, hiện tại có nhiều người ở đây như vậy… Lập tức nén lại tâm trạng, ông ấy nhìn về phía Hoàng Bằng Tiềm.
Khi nhìn lấy ánh mắt này của Dược Vương, trong lòng Hoàng Bằng Tiềm lộp bộp một tiếng, một dự cảm không tốt hiện lên trong lòng anh ta.
“Ông có thể làm chứng, xác thật Phương Minh đã nhìn thấy phương thuốc này, chắc cháu không tới mức sẽ hoài nghi lời của ông chứ?”
Lời của Dược Vương vừa ra hiện trường lại là một mảnh xôn xao, đương nhiên bọn họ sẽ không hoài nghi lời nói của Dược Vương.
Mà trên mặt Hoàng Bằng Tiềm lại hiện lên vẻ không cam tâm, thế nhưng anh ta lại không dám vạch mặt với Dược Vương, chỉ có thể nhìn nhìn Lý lão bên cạnh ông ấy.
Lão Lý nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Bằng Tiềm thì hiểu ngay, lập tức hỏi Dược Vương: “Lão Quách à, chuyện này liên quan tới cả Nghiễm Niên đường cùng Hồi Xuân đường, không thể hành động theo cảm tính được, phải thật thận trọng đấy.”
Quách Thiên Thành nhìn ông bạn già của mình, giọng nói lạnh lùng: “Quách Thiên Thành tôi còn chưa tới mức lấy công mưu tư, tôi cũng không ngại nói rõ cho mọi người biết, 20 phương thuốc năm đó tôi đã công bố chính là lấy được từ chỗ sư phụ của Phương Minh!”
“Những năm gần đây, tôi vẫn được mọi người kính trọng, thế nhưng trên thực tế người đáng được kính trọng thật ra không phải tôi, mà chính là lão thần tiên, sư phụ của Phương Minh!”
Vì sợ Phương Minh gặp phải phiền phức nên có một câu ông ấy vẫn còn chưa nói ra, chính là 20 phương thuốc mà ông ấy lấy đi chính là 20 phương thuốc kém cỏi nhất trong số mấy trăm phương thuốc ở đó.
Yên tĩnh!
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, lời nói của Dược Vương chấn động quá lớn, đảo ngược dự đoán của tất cả mọi người.
20 phương thuốc khiến Dược Vương trở thành nhân vật được tôn kính nhất trong giới dược liệu, mà giờ khắc này ông ấy lại nói những phương thuốc kia vốn dĩ không phải là của ông ấy, mà là của sư phụ người thanh niên trước mắt này!
Có thể tùy tiện tặng cho người khác 20 phương thuốc, phần quyết đoán này thật sự khiến người ta kính phục.
“Những năm gần đây được mọi người tán dương tôi vẫn luôn ngại ngùng, giờ đây cuối cùng cũng đã có thể nói rõ mọi chuyện, trong lòng tôi cũng thấy thanh thản dễ chịu hơn nhiều.”
Những lời này của Quách Thiên Thành cũng là rất thật lòng đấy, nếu không phải lão thần tiên bắt ông ấy giữ kín chuyện này, ông ấy làm sao có thể nhận công lao lớn tới như thế kia chứ, để không phụ công ơn của lão thần tiên, những năm gần đây vì sự phát triển của giới dược liệu mà ông đã cố gắng nỗ lực không ngừng.
“Dược Vương, cho dù những phương thuốc này không phải của ông, cũng không thể phủ nhận những cống hiến to lớn của ông trong mấy năm nay đối với giới dược liệu.”
“Không sai, sư phụ của cậu ấy có thể quyết đoán giao cho ông 20 phương thuốc, thế nhưng ông có thể vì mọi người mà công bố 20 phương thuốc này ra, chỉ riêng phần tâm ý này của ông đã đủ để được mọi người kính trọng.”
Những năm gần đây vì giới dược liệu mà Dược Vương đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, tất cả mọi người đều hiểu rõ, mà đây cũng là một phần lý do vì sao ông ấy có uy vọng lớn tới như vậy.
“Cảm ơn… Cảm ơn mọi người.”
Quách Thiên Thành chắp tay cảm tạ mọi người, thế nhưng hiện tại tâm tư của ông ấy không đặt ở đây, giờ phút này ông ấy chỉ nghĩ muốn kéo Phương Minh đi tâm sự. Đã hai mươi năm rồi ông ấy chưa từng được gặp lại lão thần tiên.
Thế nhưng có người lại không đồng ý cái nguyện vọng nhỏ nhoi này của ông ấy.
Vẻ mặt Hoàng Bằng Tiềm biến hóa không ngừng, anh ta đã tính toán hết nước thế nhưng lại không ngờ người thanh niên của Nghiễm Niên đường có quan hệ với Dược Vương. Mà những lời kia của Dược Vương sẽ khiến thương nhân trong giới dược liệu vốn chịu ơn ông ấy, giờ đây lại chuyển qua chịu ơn Phương Minh, khi đó kế hoạch của anh ta nhắm vào Nghiễm Niên đường toàn bộ đều đổ xuống sông xuống biển…
Anh ta không cam tâm, vì kế hoạch này anh ta đã mưu đồ hơn nửa năm, làm sao có thể cho phép nó bị hủy hoại như thế chứ? Huống chi, chuyện này còn liên quan tới khoản tiền 350 triệu khổng lồ kia!
“Dược Vương, lời nói của ông mặc dù không giả thế nhưng vẫn không thể nói rõ vấn đề.”
Nghe thấy câu này của Hoàng Bằng Tiềm, Quách Thiên Thành tức giận vô cùng, nếu như nói lúc trước ông ấy rất thưởng thức Hoàng Bằng Tiềm, thì giờ khắc này ông ấy lại thấy tên Hoàng Bằng Tiềm này thật sự quá đáng ghét!
Không phải vì anh ta đã làm chuyện gì khiến ông ấy bất mãn, mà chính là vì Hoàng Bằng Tiềm dám đối nghịch với đồ đệ của lão thần tiên, mà đối nghịch với đồ đệ của lão thần tiên khác gì bất kính với lão thần tiên? Kẻ dám bất kính với lão thần tiên chính là kẻ thù của Quách Thiên Thành ông!
Đây là logic vô cùng đơn giản, không có đạo lý gì đáng nói cả!
“Sao lại không nói rõ vấn đề? Hoàng Bằng Tiềm, lúc đầu tôi thấy anh cũng không tồi chút nào, sao bây giờ anh lại trở nên lề mề dài dòng như đàn bà vậy? Đã thua rồi còn hung hăng càn quấy!”
Quách Thiên Thành nói mà không hề nể mặt nể mũi, lão Lý ở bên cạnh khóe miệng co rút, mặc dù ông ta cũng muốn mở miệng nói giúp Hoàng Bằng Tiềm vài lời, thế nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Quách Thiên Thành thì biết, ông bạn này thật sự đang vô cùng tức giận.
Vẻ mặt của Hoàng Bằng Tiềm cũng vì những lời nói này của Quách Thiên Thành mà trở nên vô cùng xấu xí, lửa giận ngập trời. Thế nhưng anh ta không thể không đè nén lửa giận, bởi đối phương chính là Dược Vương, anh ta có thể mặc kệ Quách Thiên Thành nổi giận nhưng không thể khiến Dược Vương nổi giận được.
“Anh…”
Hoàng Bằng Phi sắp không thể nhịn nổi, thế nhưng bị anh trai nhìn chằm chằm như vậy, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng.
Hít sâu một hơi, Hoàng Bằng Tiềm nói với vẻ bình tĩnh: “Dược Vương giáo huấn đúng lắm, thế nhưng không phải cháu cố tình gây sự, sở dĩ cháu nói vậy cũng có nguyên nhân.”
“Ha, tôi cũng muốn nghe một chút cái nguyên nhân của anh đấy!” Quách Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, lời nói không mặn không nhạt.
“Dược Vương có thể chứng nhận cậu ấy đã nhìn thấy phương thuốc này, thế nhưng điều đó càng khiến cháu nghi ngờ, phương thuốc này chính là do cậu ấy đưa ra, phối hợp với Nghiễm Niên đường cố ý đưa Hồi Xuân đường của cháu vào bẫy!”
“Đúng là cháu không hề có chứng cứ gì, mà thiệt thòi này Hồi Xuân đường của bọn cháu cũng phải ăn chắc, thế nhưng cháu tin tưởng công đạo tại tâm, người đang làm trời đang nhìn, làm việc xấu sớm muộn cũng có ngày gặp báo ứng!”
Hoàng Bằng Tiềm làm bộ như đứa bé bị bắt nạt nhưng lại phải nín nhịn chịu đựng không nói ra, hành động của anh ta khiến ánh mắt của Phương Minh trở nên lạnh lẽo, mà Quách Thiên Thành cũng cảm thấy nghẹn lời.
Nếu ông ấy dùng thân phận ép Hoàng Bằng Tiềm sẽ khiến người ta nói ông ấy ỷ lớn hiếp bé, thế nhưng chuyện này thật sự khó mà có thể giải thích rõ ràng.
“Khụ khụ, xin cho lão đây được nói hai câu.”
Đúng lúc này một giọng nói già nua truyền tới, Phương Minh nhìn theo hướng âm thanh phát ra, lúc nhìn thấy ông lão kia thì sững sờ.
Đây chính là ông lão lúc trước đã cạnh tranh Tuyết Liên với cậu lúc nãy.
“Là hội trưởng Trần.”
“Hội trưởng Trần, ông có chuyện gì xin mời cứ nói.”
Không ít người nhận ra ông lão này, mà sau khi Quách Thiên Thành nhìn thấy ông lão ấy cũng gật gật đầu: “Anh Trần cứ nói đi, đừng ngại.”
“Kỳ thực cho dù là Nghiễm Niên đường hay Hồi Xuân đường đều không liên quan gì tới tôi, chuyện tôi muốn nói cũng khá đơn giản, phương thuốc này chính là do tôi đưa cho phòng đấu giá, thế nhưng tôi cũng không ngờ cuối cùng lại náo lớn thành như vậy.”
Trên mặt Trần Bách Vạn hiện lên vẻ cảm thán: “Lúc ấy sau khi biết ban tổ chức muốn tiến hành một buổi bán đấu giá, tôi liền nghĩ ngay tới phương thuốc mấy năm trước tôi ngẫu nhiên đạt được. Lúc đưa nó ra tôi không hề nghĩ tới chuyện sẽ bán được giá cao gì, chỉ nghĩ giúp mọi người thêm phần hứng thú, vậy thôi.”
“Về phần tại sao tôi lại không ngăn cản trong lúc đấu giá? Đó là do tôi coi trọng nhãn lực, mọi người cũng biết ngành của tôi rồi, trong giới ngọc thạch không có nhãn lực tuyệt đối không thể sinh tồn tiếp, nghĩ vậy tôi mới không đứng ra ngăn cản.”
“Thế nhưng tôi sẽ không nuốt hết 350 triệu này một mình, đợi về sau tôi sẽ quyên tặng số tiền kia cho quỹ từ thiện, giúp đỡ những người cần được giúp đỡ. Về phận cậu thanh niên này…”
Trần Bách Vạn nhìn về phía Phương Minh: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, có lẽ cậu ấy đã biết phương thuốc này từ một chỗ nào đó khác… Đương nhiên nếu mọi người không tin lời tôi thì tôi cũng không còn cách nào.”
“Hội trưởng Trần nói đùa, với uy tín của ông trong giới thương nghiệp làm sao chúng tôi có thể không tin ông được kia chứ?”
“Người khác nói có lẽ tôi còn không tin, thế nhưng tôi tin hội trưởng Trần.”
Không ít người nhảy ra phụ họa bởi vì bọn họ biết thân phận của Trần Bách Vạn, bá chủ trong giới ngọc thạch, nhất là Đằng Xung tiếp giáp với Myanmar, nên mặc dù đa số người ở đây đều là thương nhân giới dược liệu thế nhưng vẫn có hiểu biết tương đối về ngọc thạch.
Nếu như nói Dược Vương là nhân vật đỉnh cấp trong giới dược liệu, vậy Trần Bách Vạn chính là nhân vật đỉnh cấp trong giới ngọc thạch, còn là hội trưởng hiệp hội ngọc thạch!
“Đây chính là thiên chuy bách luyện(5), muốn chùy có chùy nha!” Hoa Minh Minh cười trên nỗi đau của người khác, lúc trước thì có Dược Vương đứng ra, bây giờ lại có một ông lão vô cùng cường thế nhảy ra làm chứng cho Phương Minh. Giờ phút này cậu ta vô cùng hối hận, ngày xưa lúc ngồi trong giờ toán lại không cố gắng chú ý nghe giảng, nếu không hiện tại đã có thể tính diện tích lòng oán hận của Hoàng Bằng Tiềm lớn tới bao nhiêu!
(5)Thiên chuy bách luyện: trải qua muôn vạn thử thách, nhiều lần gọt giũa
Vẻ mặt Hoàng Bằng Tiềm tái nhợt, lúc đầu là Dược Vương, sau đó lại tới Trần Bách Vạn, lần này kế hoạch của anh ta triệt để sụp đổ!
Nếu là trước đây anh ta sẽ vì bảo vệ hình tượng của bản thân mà cúi đầu xin lỗi, biểu hiện bản thân nhất thời xúc động mà trách nhầm Nghiễm Niên đường, thế nhưng giờ phút này anh ta thật sự quá biệt khuất, cho dù có cố gắng như thế nào cũng không thể nói ra những lời như vậy.
Hơn nữa, vốn dĩ kết quả của lần đại hội này không phải là như vậy, theo lời của nhân vật lớn kia thì đại hội lần này đáng ra phải là thời điểm để anh ta giương cánh bay lên!
Anh ta đã phải nhẫn nhịn mấy chục năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực chính vì đợi ngày nhất phi trùng thiên, đợi hội đấu giá này! Thế nhưng bây giờ…
Phốc!
Phun ra một ngụm máu tươi, Hoàng Bằng Tiềm trực tiếp bất tỉnh.
“Anh, anh không sao chứ?”
Hoàng Bằng Phi vừa nhìn thấy anh trai té xỉu vội vàng chạy tới đỡ: “Nhanh, nhanh đưa anh trai của tôi tới bệnh viện.”
Hoàng Bằng Phi chỉ đạo đám chuyên gia dược liệu của Hồi Xuân đường hỗ trợ đưa anh trai đi, sau khi ra khỏi cửa còn quay đầu, hung ác nhìn chằm chằm vào mọi người: “Các người hãy chờ đấy!”
Câu này vừa nói ra đã đập tan hết ấn tượng tốt của mọi người đối với Hồi Xuân đường, Hồi Xuân đường đây là muốn làm gì? Uy hiếp bọn họ sao? Hay uy hiếp Dược Vương?
Thế nhưng Quách Thiên Thành giờ phút này nào có rảnh rỗi quan tâm tới chuyện đó, ông ấy sốt ruột nhìn Phương Minh: “Đi, chúng ta đi tìm một chỗ yên tĩnh, chú có rất nhiều chuyện muốn hỏi cháu.”
“Chú Quách mời cháu nào dám từ chối.”
Phương Minh cười cười gật đầu, cậu nhìn theo phương hướng Hoàng Bằng Tiềm rời đi, trong mắt hiện lên vẻ thâm thúy.
“Anh Quách, cậu bạn nhỏ, hẳn là hai người còn có nhiều chuyện để nói với nhau, người ngoài như tôi quả thật không tiện quấy rầy, thế nhưng nếu sau này cậu bạn nhỏ có thời gian thì hãy đến nhà tôi làm khách nhé.”
Trần Bách Vạn đưa ra một tấm danh thiếp, đám người hâm mộ nhìn theo, được hội trưởng Trần chủ động đưa danh thiếp thật sự là một điều vô cùng vinh hạnh, không mấy người ở đây có thể hưởng thụ.
“Hội trưởng Trần khách khí.”
Phương Minh nhận lấy tấm danh thiếp, sau đó đứng im bất động dưới con mắt của đám quần chúng vây xem.
“Ha ha… Vậy ông lão tôi đi trước.”
Trần Bách Vạn chờ đợi mấy giây sau đó lẳng lặng cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
“Đi thôi, chúng ta tới phòng hội nghị ở trên lầu.”
Quách Thiên Thành cũng không chú ý mấy tiểu tiết này, kéo tay Phương Minh đi ra phía ngoài, để lại đám người vẻ mặt chấn động kinh ngạc.
“Lão Hỗ, rốt cuộc ông chủ Phương kia có lai lịch như thế nào? Ông mau nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho chúng tôi biết mau lên!”
Cách đó không xa, đám bạn của Hỗ Quân đang vây chặt ông, mặc dù bọn họ đều là những ông chủ lớn, so về tiền bạc bọn họ cũng không kém Dược Vương cùng Trần Bách Vạn, thế nhưng tầm ảnh hưởng của hai người kia trong ngành không phải là dạng người như bọn họ có thể so sánh đấy!
Đến tình trạng như bọn họ, tiền tài chỉ là một con số, thân phận địa vị mới là thứ bọn họ theo đuổi.
“Tôi đã sớm nói với mấy người, chỉ cần mấy người nhớ kỹ ông chủ Phương là người có bản lĩnh rất lớn, có thể kết giao thì kết giao, còn nếu không thể thì tuyệt đối đừng đắc tội với cậu ấy.”
Vẻ mặt của Hỗ Quân đắc ý vô cùng, hay cho các người lúc trước không nghe theo lời tôi, bây giờ tận mắt nhìn thấy cả rồi chứ?
Thế nhưng trong lòng ông ta cũng không nhịn được cảm thán, cho dù là thời nào thì kỳ nhân dị sĩ cũng vẫn vô cùng nổi tiếng.
Giữa đám người, vẻ mặt Lăng Sở Sở trở nên phức tạp vô cùng, đột nhiên cô ấy phát hiện bản thân thật sự kém cô của mình quá nhiều, ít nhất là ở trên phương diện nhìn người.
Cô ấy là người đầu tiên biết Phương Minh có bản lĩnh đặc thù, thế nhưng cô ấy lại bỏ qua hoàn toàn, trong tâm cô ấy cho rằng những thứ đó vốn dĩ không tính là gì. Thế nhưng những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay đã đánh nát nhận thức của cô ấy, thậm chí đánh nát cả kiêu ngạo của cô!
“Khó trách cô của mình coi trọng Phương Minh như vậy, lúc trước là do tầm nhìn của mình quá hạn hẹp…”
Lăng Sở Sở nỉ non.
Bạn cần đăng nhập để bình luận