Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 852: Quần là áo lụa đứng đầu nhà họ Phương (2)

Chương 852: Quần là áo lụa đứng đầu nhà họ Phương (2)
Linh cốc!
Là một loại lúa Linh Thảo Đường đặc biệt gieo trồng, loại lúa này một năm mới thành thục, cần tỉ mỉ bồi dưỡng, cần nước linh tuyền đặc thù đến tưới nhuần, hơn nữa cho dù như vậy, một mẫu đất cũng chỉ thu hoạch được một gánh gạo mà thôi.
Ở bên ngoài linh cốc, còn có rất nhiều đồng ruộng, trồng trọt những loại linh thảo khác, mà những linh thảo này đều tản ra linh khí nhàn nhạt, lúc này đang có không ít đệ tử của Linh Thảo Đường lao động trên những đồng ruộng này.
Phương Minh vừa liếc liền thấy trong một mẫu ruộng nào đó, có một ông lão đang dùng cuốc đảo bùn đất trên ruộng, động tác mềm mại và thong thả, nhưng lại cực kỳ tiêu chuẩn, quan trọng nhất là, lão nông dân này là cường giả Địa Cấp tầng bốn.
Một lão già Địa Cấp tầng bốn lại cầm cuốc xới đất trên đồng ruộng không khác gì một lão nông dân bình thường, nếu có người trong giới tu luyện chứng kiến tình cảnh này không phải bị chấn kinh tới cỡ nào.
Mặc dù đúng là có một số người lớn tuổi thích gieo trồng hoa cỏ, tự tay đào xới gieo trồng cũng là chuyện rất bình thường, nhưng đây chẳng qua là hứng thú sở thích, mà tuyệt đối sẽ không đặt hết tất cả tinh lực trên phương diện gieo trồng này, thế nhưng vị này khác biệt, không khác gì một người nông dân già chất phác đã sống trên ruộng đồng hơn nửa đời người.
Phương Minh tiện tay hái một ít rau dưa và trái cây trên ruộng đồng, mấy loại rau dưa và trái cây này có chút giống với hương lê bên ngoài, sau khi cắn một miếng, trong miệng còn lưu lại hương thơm, còn có một vòng linh khí nhàn nhạt lọt vào cổ họng, mặc dù chỉ có chút linh khí như vậy đối với Phương Minh đến nói còn không coi vào đâu, nhưng đối với người tu luyện Địa Cấp sơ kỳ đến nói, một chút linh khí này không thể coi là ít.
Nếu như một người tu luyện Địa Cấp sơ kỳ có thể ăn những loại linh quả này mỗi ngày, như vậy tuyệt đối có thể đột phá trước những người tu luyện cùng cảnh giới.
Lão nông đang lao động trên đồng ruộng thấy Phương Minh tiện tay hái một linh quả bỏ vào miệng, nét mặt già nua co quắp một cái, chẳng qua hắn cũng biết vị này là người hắn không thể trêu vào, không chỉ là hắn không thể trêu vào, ngay cả đường chủ bọn họ cũng đều trốn tránh không muốn gặp vị này.
Chẳng qua mới hai ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ nhà họ Phương đều đã biết, quần là áo lụa đứng đầu nhà họ Phương ra đời.
Phương Minh, quần là áo lụa đứng đầu nhà họ Phương, chỉ dùng không tới hai ngày mà Phương Minh đã ngồi vững cái danh hiệu này, quan trọng nhất là, vị này vẫn là quần là áo lụa mà đám bọn hắn không thể trêu chọc nổi.
Toàn bộ người nhà họ Phương đều đã biết Phương Minh là cường giả Địa Cấp hậu kỳ, một quần là áo lụa không đáng sợ, đáng sợ chính là tên quần là áo lụa này còn có thực lực, ai cũng không trêu chọc nổi.
"Mấy linh cốc này thu hoạch cho ta mười cân, một hồi nữa ta sẽ mang đi."
Phương Minh liếc nhìn lão nông một cái, lưu lại những lời này sau đó liền đi thẳng về phía bên trong, chỉ lưu lại ông lão này mất trật tự trong gió.
"Hải lão ca, có ở nhà hay không?"
Đi vào Linh Thảo Đường, Phương Minh trực tiếp kêu một tiếng, chỉ là không có người nào đáp lại cậu.
"Hải lão ca, lão ca làm vậy thật đúng là quá mức, đệ cố ý tới thăm lão ca một chút, không ngờ lão ca lại trốn tránh không gặp đệ."
Phương Minh cũng không để ý, cậu biết nhất định là Phương Hải đang ở đây, chỉ là không muốn gặp mình mà thôi, hoặc có lẽ là toàn bộ đám đường chủ nhà họ Phương này đều không bằng lòng hiện thân gặp mình.
Hai ngày này, cậu cơ hồ là đã đi qua hết tất cả các đường của nhà họ Phương, cũng kiên trì quán triệt một quan điểm, đó chính là nhạn quá bạt mao (1), đi nơi nào cũng không thể tay không mà về, chẳng qua so sánh với những đường khẩu khác, cậu thích nhất là Linh Thảo Đường.
(1) Nhạn quá bạt mao - Nhổ lông chim nhạn bay qua: Đây là nói về tính tình một người. Chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông thì phàm việc gì có lợi, họ quyết chẳng bỏ qua.
"Hải lão ca, đệ biết lão ca ở đây, lão ca cũng đừng không ra như vậy, lão ca có bản lĩnh làm đường chủ, vậy cũng phải có bản lĩnh xuất hiện mới được."
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở trong tầm mắt của Phương Minh, mang trên mặt dáng tươi cười nịnh nọt, nói: "Cái kia, đường chủ của chúng tôi mới đi ra ngoài có việc rồi."
"Có thể trùng hợp như thế sao?"
Phương Minh dùng ánh mắt nghiền ngẫm chăm chú nhìn người đàn ông trung niên, lo lắng nói: "Kỳ thực lúc này ta đến không phải là vì muốn mang đi thứ gì, ta chỉ là nghe nói hình như cháu gái của Hải lão ca sắp trưởng thành rồi."
Nghe được lời của Phương Minh, người đàn ông trung niên run bắn người một cái, đường chủ thương yêu cưng chìu cô cháu gái kia tới cỡ nào, hắn biết rõ, nếu có người dám có ý đồ với cháu gái của đường chủ, người đường chủ kia có thể liều mạng cùng người nọ.
"Ôi, lần trước ta chỉ cầm một cân linh cốc cùng một chút linh quả đi, thế mà Hải lão ca có thể không tình nguyện như thế, còn đi thẳng đến chỗ Cửu trường lão tố cáo ta, ta cũng đã cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó cảm thấy bản thân mình làm như vậy quá không hợp lý, mà hôm nay ta đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần ta cưới cháu gái của Hải lão ca, như vậy ta cũng coi như là nửa chủ nhân của Linh Thảo Đường..."
"Ngươi câm miệng cho ta, ta nói cho tên nhóc ngươi biết, nếu như ngươi dám có ý đồ với cháu gái của lão phu, lão phu sẽ liều mạng với ngươi."
Phương Hải không biết đã xuất hiện từ lúc nào, vẻ mặt tức giận nhìn Phương Minh, chẳng qua khi thấy dáng tươi cười không để ý trên mặt Phương Minh, cả người đột nhiên héo rũ, uy hiếp của mình đối với tên khốn này căn bản là không có tác dụng gì, bởi vì cho dù bản thân mình có liều mạng cũng đánh không lại thằng nhóc này.
"Ngươi lấy đi, ngươi coi trọng thứ gì ở Linh Thảo Đường thì cứ lấy thoải mái, từ nay về sau lão phu sẽ không bao giờ ngăn cản ngươi nữa, cũng sẽ không nói thêm câu nào."
Cuối cùng, Phương Hải nhận thua, mà nghe được lời của Phương Hải, Phương Minh cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ bả vai Phương Hải nói: "Nếu lão ca nói câu này từ trước có phải xong rồi không, lão già ông thật là quá xấu, còn có thể học đòi bọn trẻ đi tố cáo ta."
Tiếng trống rung trời, kèn lệnh vang lên!
Toàn bộ sơn môn nhà họ Phương, toàn bộ tộc nhân nhà họ Phương không còn cần cù như những ngày qua nữa, mọi người từ đi từ dưới ngọn núi lên, cuối cùng, đi tới dưới chân tổ phong.
Tổ từ của nhà họ Phương ở trên đỉnh tổ phong, nhưng mà đại điển tế tổ cũng không được cử hành trên đỉnh tổ phong này.
Dù sao, nhà họ Phương cũng có tới mười vạn đệ tử, mà vào ngày đại điển tế tổ, tất cả đệ tử nhà họ Phương đều phải có mặt, căn bản một tổ từ không thể chứa nổi nhiều người như vậy.
Trời tờ mờ sáng!
Tất cả đệ tử nhà họ Phương liền đặt hết công việc trong tay xuống, sau đó dưới sự dẫn dắt của chấp sự cùng quản sự đi thẳng về phía sau lưng tổ phong, nơi ấy có một quảng trường khổng lồ, mà ngày bình thường quảng trường này không mở ra cho người ngoài, chỉ có thể đi vào nơi đây vào ngày đại điển tế tổ.
Phương Minh cũng không đi theo cô và em họ mình là Phương Viện cùng Phương Dương, mà là đi theo phía sau Cửu trưởng lão, cũng là nhóm người xuất hiện trước quảng trường sớm nhất, ở bên cạnh cậu chính là đường chủ các Đường, còn có hộ pháp.
Ở phía trước của cậu, thì lại là mười vị trưởng lão nhà họ Phương, ngày bình thường muốn gặp một vị trưởng lão cũng khó, thế nhưng tại thời khắc này tất cả mười vị trưởng lão đều xuất hiện, vẻ mặt trang nghiêm đứng ở phía trước nhất quảng trường.
Mấy đệ tử nhà họ Phương vừa tới liền nhìn chằm chằm mười vị trưởng lão này, trong ánh mắt có vẻ cực nóng bỏng cùng cung kính, nhà họ Phương, sở dĩ có thể trở thành gia tộc lớn nhất trong giới tu luyện, cũng là vì mười bóng người này, mỗi một vị đều là nhân vật lớn, là những tồn tại chỉ cần giậm chân một cái liền có thể làm cho giới tu luyện rung động.
Mà mười nhân vật lớn như vậy, lúc này cùng đứng ở trước quảng trường, cũng không phát ra khí tức của cường giả Thiên Cấp trên người, bởi vì người ở trên quảng trường này đều là tổ tiên của bọn hắn.
Quảng trường rất lớn, rất nhiều pho tượng đứng sừng sững nơi ấy, tổng cộng có hơn bảy mươi pho tượng, mà Phương Minh vừa thấy liền hiểu, mỗi một bộ pho tượng nơi này đều đã từng là một vị cường giả Thiên Cấp của nhà họ Phương, chỉ cần bước vào Thiên Cấp, đợi sau khi bản thân già đi, trong tộc liền sẽ dựng một pho tượng, hưởng thụ sự cung phụng của đệ tử đời sau nhà họ Phương.
Đối với rất nhiều đệ tử nhà họ Phương đến nói, mục tiêu bọn họ theo đuổi cả đời chính là sau khi bản thân mình chết đi, pho tượng của mình có thể dựng đứng ở bên trong quảng trường này, cũng giống như Lăng Yên Các mà Đường Thái Tổ xây dựng sau khi đăng cơ, đối với tất cả quan quân thời xưa đến nói, có thể khiến chân dung của mình xuất hiện bên trong Lăng Yên Các, đó chính là vinh quang lớn nhất trong cuộc đời.
Hơn bảy mươi pho tượng, có nghĩa là hơn nghìn năm qua, nhà họ Phương có tổng cộng hơn bảy mươi vị cường giả Thiên Cấp, đây là một con số kinh khủng, đây cũng là nội tình của nhà họ Phương.
"Thời gian cuối năm, khắp trời về xuân, vạn tượng đổi mới..."
Lúc này, Đại trưởng lão nhà họ Phương đang mở miệng ngâm tụng, "Hậu nhân nhà họ Phương, cùng tấu cổ chuông nhã nhạc, kính hiến rượu ngon tinh khiết, tế linh vị tổ tiên, nhớ lại uy danh của các tiền bối, cảm ơn tổ tiên đã giúp nhà họ Phương vượt mọi chông gai, lập tộc giữa thế gian nhỏ bé tầm thường, quật khởi với đất trời Trung Quốc."
"Tổ tiên huy hoàng của ta, công tham muôn đời; xây tộc dựng kiến trúc, là ân điển cho hậu nhân."
"Tổ tiên hiển hách, dương uy nhà ta; cúc cung tận tụy, tới chết mới dừng."
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận