Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1067: Một vài chuyện lý thú của tiểu bối (1)

Chương 1067: Một vài chuyện lý thú của tiểu bối (1)
Oanh!
Ở thành Kim Lăng có hào quang ngút trời hiện lên, tất cả người trong thành phố đều thấy được, thế nhưng báo chí lại đưa tin đó là do một trung tâm thương mại nào đó điều chỉnh ánh sáng.
Một tháng sau!
Ở Tây An có chấn động như đất rung núi chuyển, rất nhiều cư dân đã nghe được tiếng của giáo vàng ngựa sắt, thế nhưng báo chí lại đưa tin đó chỉ là một trận địa chấn nhỏ.
Ba tháng sau!
Ở Thiên Phủ có một tòa sơn mạch đột nhiên xuất hiện, trong vòng một đêm cây cối trong sơn mạch tăng trưởng mấy thước...
Biến hóa của thế giới đã không cách nào che giấu được người bình thường, không chỉ ở trong nước mà các nơi trên thế giới đều đang xuất hiện biến hóa, mà cùng lúc đó, trong thế tục cũng bắt đầu truyền ra một số tin tức.
Một năm sau đó, các tờ báo lớn trên thế giới đã không che giấu sự tồn tại của giới tu luyện nữa, mà các quốc gia vì giữ vững ổn định cũng bắt đầu rối rít mở học viện tu luyện, chọn một số thiếu niên có thiên phú tiến hành tu luyện.
Toàn bộ dân chúng trên thế giới đều theo đuổi tu luyện, trong nháy mắt toàn bộ trật tự thế giới đã thay đổi.
Người học giỏi không còn là người được trầm trồ hướng về nữa, ngược lại, người có thể thi đậu học viện tu luyện, trở thành người tu luyện mới là chuyện vui khiến người người hâm mộ.
Đương nhiên, dưới tình huống này, một số ban ngành nghiên cứu khoa học cũng bắt đầu nghiên cứu những loại thuốc có khả năng tăng tiềm năng của con người, chỉ có điều giá của những loại thuốc này rất đắt, thậm chí cái giá này cũng không nhỏ hơn bao nhiêu so với việc bồi dưỡng được một người tu luyện.
Ngoại trừ học viện tu luyện, nếu dân chúng bình thường muốn trở thành người tu luyện còn có một con đường khác để đi, đó chính là gia nhập các môn phái tu luyện lớn, chỉ có điều điều kiện tuyển chọn đệ tử của những môn phái lớn ấy còn nghiêm khắc hơn nhiều so với học viện tu luyện, hơn nữa giới tu luyện cũng từng có ước định với quốc gia, không cho phép tùy ý thu nhận đệ tử, muốn thu nhận người nào nhất định phải báo cáo cho quốc gia biết trước.
Toàn bộ chế độ cấp bậc xã hội đã bắt đầu xuất hiện biến hóa, người có tiền không còn là người nắm giữ địa vị cao cao tại thượng như trước, người tu luyện bắt đầu được dân chúng kính ngưỡng, nếu gia đình nào có người tu luyện, sẽ có thể tạo thành oanh động trong phạm vi mười dặm bát hương, giống hệt như gia đình có đứa con giỏi giang thi đậu đại học Thủy Mộc cùng đại học Yến Kinh mười năm trước, rạng rỡ tổ tông.
Sân bay Ma Đô!
Một cặp tình lữ trẻ tuổi đang nắm tay nhau đi ra khỏi sân bay, mà đi theo phía sau hai người chính là một thiếu phụ tràn ngập hơi thở quyến rũ, ba người xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người ở đây.
Đương nhiên, ngoại trừ khuôn mặt đẹp ra, thứ hấp dẫn ánh mắt của mọi người chính là huy chương trên áo của người thanh niên kia, trong thời gian một năm ngắn ngủi này, chiếc huy chương ấy đã trở thành đồ vật vô số người hướng tới ao ước muốn có được.
Huy chương của Học viện tu luyện.
Thời gian một năm, trong nước đã mở tổng cộng mười học viện tu luyện, đặt phân bộ bên trong những thành phố lớn. Ma Đô với tư cách là một trong những thành thị siêu cấp, đương nhiên cũng có một học viện tu luyện, mà huy chương trên quần áo của nam thanh niên này biểu hiện logo của học viện tu luyện Ma Đô.
Mỗi khi đi ra khỏi nhà, toàn bộ học sinh của học viện tu luyện thường đeo huy chương của học viện lên áo, không chỉ vì huy hiệu ấy là tượng trưng của vinh quang cùng thân phận, còn vì đó là yêu cầu của học viện, phía trên muốn kích thích tính tích cực tu luyện của dân chúng.
Cho nên, chỉ cần là người tu luyện hoặc là học sinh của học viện tu luyện đều sẽ được hưởng đặc quyền ở rất nhiều nơi, ví dụ như khi đi máy bay chẳng hạn, có thể đi thông đạo VIP chuyên dụng lại còn có thể được hưởng chiết khấu 50% giá.
"Tiểu Tuyết, bên này."
Ở ngoài cửa sân bay có một người thanh niên đeo tạp dề trước ngực, một tay nắm lấy tay cô bé mập mạp trắng trẻo, một tay lại ôm lấy một đứa bé đồng thời xách cả một túi đồ ăn, lúc này người thanh niên vừa la lớn vừa vẫy chào, bộ dáng này khiến đám người bên cạnh trưng ra vẻ ghét bỏ.
Nhất là khi thấy cặp tình lữ trẻ tuổi đi về phía người thanh niên này, sau đó người thanh niên này còn vứt luôn túi đồ ăn cho cậu thanh niên đeo huy chương kia, một màn khiến không ít người thấy mà phẫn nộ.
Học sinh của học viện tu luyện là ai? Đó chính là thiên chi kiêu tử chân chính, sau khi loại người này tốt nghiệp chắc chắn sẽ trở thành giai tầng đặc quyền, dựa theo lẽ thường nếu nhà người nào có thân thích như vậy chắc chắn đã cung phụng giống như tổ tông, nào dám sai sử như thế.
"Em gái, lần này trông em có vẻ gầy đi đấy."
Phương Minh tức giận ném túi đồ ăn cho Trương Tư Hàn, bản thân mình tới đón em gái Tần Tuyết, không ngờ tên tiểu tử thúi Trương Tư Hàn này cũng đi theo, từ trước tới giờ vẫn bám lấy em gái mình như một kẻ theo đuôi đáng ghét, làm thế nào cậu ta cũng không chịu từ bỏ.
Nghĩ đến em gái mình bị tiểu tử thúi này ủi, trong lòng Phương Minh lại tràn ngập lửa giận, cậu đã tiếp nhận tất cả ý thức của Tần Dương, cho nên trong lòng cậu Tần Tuyết không khác gì em gái ruột thịt của cậu, mà cho tới bây giờ anh rể vẫn nhìn em rễ không thuận mắt.
Trương Tư Hàn tiếp nhận túi, trên mặt không có bất kỳ vẻ oán hận gì, cậu ta biết người trước mắt này là anh của Tiểu Tuyết, mặc dù không phải anh ruột nhưng lại đối tốt với Tiểu Tuyết hệt như anh trai ruột, mà Tiểu Tuyết cũng tôn trọng và kính yêu người này như anh trai ruột thịt, cho nên, người trước mắt này có thể tính là anh vợ của mình.
Tuy rằng bản thân mình đã xác thực quan hệ với Tiểu Tuyết, nhưng Trương Tư Hàn vẫn không dám đắc tội với anh vợ, bởi vì cậu ta không muốn khiến Tiểu Tuyết khổ sở cùng tức giận, bởi đây chính là cô gái mà cậu ta đã thề phải dùng cả đời để bảo vệ.
"Thật là không có tiền đồ."
Trương An Nhàn theo ở phía sau thấy hành động của cháu mình lập tức bĩu môi, đứa cháu này của mình luôn cao ngạo với người khác, thậm chí ngay cả người cô như mình mà đôi lúc cậu ta cũng dám không nể mặt, nhưng duy chỉ khi đối mặt với Tần Tuyết cậu ta lại biến thành người ngoan ngoãn phục tùng, hoàn toàn chính là một con chó sữa nhỏ.
"Trương Tư Hàn, cháu có thể có cốt khí một chút được không?"
Phương Minh lôi kéo tay Tần Tuyết đi ở phía trước, hai cô cháu Trương An Nhàn cùng Trương Tư Hàn thì lại đi ở phía sau, Trương An Nhàn có chút hận rèn sắt không thành thép nói.
"Cô, cô không hiểu." Trương Tư Hàn cười cười, đáp.
"Vì sao cô lại không hiểu?"
"Nếu như cô đã hiểu thì cô đã không độc thân lâu như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận