Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 751: Thiếu cúng bái Thần Phật nhiều bái tổ tiên

Chương 751: Thiếu cúng bái Thần Phật nhiều bái tổ tiên
Trên thực tế, từ khi mấy người nhà này ôm đứa bé vào đây, lực chú ý của Phương Minh đã rơi vào trên người đứa trẻ, chẳng qua sau khi nghe thấy những lời Phương Minh nói, thiếu phụ trẻ tuổi kia cũng không ôm đứa bé lại cho Phương Minh, ngược lại còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía cậu.
"Tiểu Tuyết, vị này chính là…?"
Cụ ông cũng không nhận ra Phương Minh, hơn nữa người cụ ấy muốn tìm chính là Cao Nguyên Châu Cao sư phó, hơn nửa năm nay, người trong thôn đều biết Cao sư phó là một thầy phong thủy, trong thôn có người đã già hoặc là phòng ốc mới xây cũng sẽ tìm Cao sư phó hỗ trợ tuyển chỉ cùng chọn ngày, xem như là thầy phong thủy trong thôn.
Cao Nguyên Châu thực sự có chút chân tài thực học, chọn một số ngày hoàng đạo cho người trong thôn, phong thuỷ tuyển chỉ những thứ bản lĩnh cơ bản nhất này vẫn phải có, cho nên rất được người thế hệ trước ở trong thôn tôn kính.
Dù sao ở trong mắt người thế hệ trước, thầy phong thủy đều là cao nhân có bản lãnh thật sự, nhà ai mà không có việc hiếu hỉ kia chứ? Huống chi mấy người già bọn họ đều đã có tuổi, cũng không còn nhiều thời gian nữa, nếu hiện tại tôn kính Cao sư phó một chút, đến lúc đó có thể nhờ Cao sư phó chọn một mảnh phong thủy mộ địa để chôn cất.
"Ông nội Trương, anh ấy là bạn của anh trai cháu, là anh Phương Minh." Tần Tuyết ở một bên trả lời.
"Trương Đại Gia, ông đưa cháu trai ông cho cậu ấy nhìn xem đi, cậu ấy rất có bản lãnh." Lý Khả đang đứng bên cạnh cũng theo chân khuyên bảo, mới vừa rồi anh ta đã được chứng kiến bản lĩnh của Phương Minh đấy, ngay cả cổ trùng trên người Cao sư phụ đều bị người ta đuổi, bản lĩnh đó nhất định là phải ở trên Cao sư phó.
Nghe được lời Tần Tuyết cùng Lý Khả nói, Trương Đại Gia quay qua nói với con dâu mình: "Tiểu Mai, đưa đứa bé cho vị tiểu huynh đệ này ôm một cái."
Mặc dù thiếu phụ trẻ tuổi có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn làm theo, đưa đứa bé tới trước mặt Phương Minh, đồng thời mở miệng dặn dò: "Cơ thể của Thông Thông còn rất mềm, cậu cẩn thận một chút, không nên khiến đứa bé bị cấn."
Phương Minh cười cười, cậu biết trong lòng chị gái này lo lắng điều gì, đàn ông mà, đều là loại người tay chân vụng về, nhất là loại đàn ông trẻ tuổi còn chưa kết hôn như cậu, cũng chỉ có mấy người có kinh nghiệm ôm đứa trẻ.
Nhưng mà nói đến kỳ quái, vốn là đứa bé ở trong lòng mẹ mình còn không ngừng lộn xộn thỉnh thoảng khóc nỉ non, khi được Phương Minh ôm ở trên tay, dĩ nhiên an tĩnh không nhúc nhích, cũng ngừng khóc nỉ non, đôi mắt đen nhỏ lúng liếng nhìn chằm chằm mặt của Phương Minh, toét miệng lộ ra dáng tươi cười.
"Này... Vậy mà Bảo Bảo lại nở nụ cười."
Một nhà Trương Đại Gia đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, mấy ngày nay mỗi ngày đứa bé chỉ biết khóc rống, ngoại trừ lúc ngủ sẽ an tĩnh một chút ra, lúc khác căn bản không thể yên tĩnh được, hơn nữa trên mặt cũng chưa từng tươi cười lấy một lần, đi phòng khám bệnh thậm chí chạy tới bệnh viện để bác sĩ khám, nhưng lại không nhìn ra có bệnh tật gì.
"Các người đã từng gọi hồn cho đứa bé?"
Phương Minh nhìn đứa bé vài lần, lập tức đưa mắt nhìn hướng ba người Trương Đại Gia, mà Trương Đại Gia nghe được lời của Phương Minh liền vội vàng gật đầu, nói: "Ừm, Thông Thông vẫn khóc không ngừng, tôi hoài nghi có thể đứa bé đã bị lạc hồn, cho nên liền nhờ người gọi hồn cho đứa bé.”
Gọi hồn, ở nông thôn nơi này cũng không phải chuyện gì quá mức thần bí, đây là lão tổ tông truyền xuống từ trăm ngàn năm qua, ở huyện Giang Thành chỉ cần là người già đã có tuổi đều sẽ biết.
Trước kia Hương Thành được kiến thiết cũng không được phát đạt như bây giờ, càng không có nhiều đường lớn cùng nhà cao tầng như thế, núi rừng, đồng ruộng đường nhỏ mới là nhịp điệu căn bản, mà có đôi lúc sau khi bọn nhỏ ra ngoài chơi trở về lại trở nên đần độn ngốc nghếch, thậm chí sốt cao không lùi, đây là do hồn đi lạc.
Lúc này ông cụ trong nhà thường sẽ một tay cầm nắp vung nồi, một tay còn lại cầm dao phay, lấy nắp vung nồi đặt ở trên đầu của đứa bé, sau đó cầm dao gõ bang bang bang ba cái ở trên nắp vung, trong miệng hô: "Hồn quy lai hề!".
Mỗi một nơi có một phương pháp gọi hồn khác nhau, thậm chí còn có nơi dùng trứng gà đến gọi hồn đấy, nếu như hồn phách trở lại, trứng gà sẽ tự động dựng đứng, đương nhiên cũng có nơi dùng chổi hay quần áo của đứa bé ngày thường vẫn mặc, nói chung đều là trăm sông đổ về một biển.
Trương Đại Gia thấy cháu trai nhà mình khóc không ngừng, cho nên cũng dùng biện pháp này, mà sở dĩ dùng nắp vung cùng dao phay, đó là cầu Ông táo bảo vệ, ở trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, trong số tất cả thần linh chỉ có Ông táo vẫn lưu lại ở nhân gian, đương nhiên cũng linh nghiệm nhất.
"Kỳ thực cháu trai ông không bị lạc hồn." Phương Minh cười cười, giải thích nói: "Đứa bé lạc hồn thường sẽ không khóc không nháo, biểu hiện vẫn luôn si ngốc ngơ ngác, nhưng đứa nhỏ này khóc sướt mướt liên tục, đây không phải lạc hồn mà là bị một ít gì đó quấn lấy."
"Bị một ít gì đó quấn lấy?"
Trên mặt Trương Đại Gia lộ ra vẻ sợ hãi, mà đám người Lý Khả chậm chạp suốt một hai giây sau đó cũng kịp phản ứng, một ít gì đó trong lời nói của Phương Minh là chỉ cái gì?
"Chị là mẹ của đứa bé đúng không, xưng hô như thế nào?"
Phương Minh không tiếp tục cái đề tài này nữa, mà là quay về phía thiếu phụ trẻ tuổi, mẹ đứa bé hỏi.
"Chị tên Tô Mai."
"Chị Tô, hẳn là chị không phải người trong thôn này đúng không?"
"Ừm, chị ở thôn bên cạnh, là năm nay mới đến trong thôn."
"Còn chưa cử hành hôn lễ à?"
"Tạm thời còn chưa, dự định sang năm mới tổ chức."
Phương Minh hỏi một câu, Tô Mai liền trả lời một câu, chỉ có điều khi nói tới chuyện còn chưa tổ chức hôn lễ, ánh mắt chị ta liếc nhìn chồng mình đang đứng bên cạnh, trong ánh mắt có vẻ u oán, cô gái nào mà không muốn cử hành hôn lễ kia chứ, còn không phải do chồng mình cứ đòi kéo dài.
"Cái kia... Đây không phải là nghĩ chờ phòng ở mới xây xong, đến lúc đó có thể vào ở lại bổ sung hôn lễ sao?" Ông xã của Tô Mai ở bên cạnh giải thích một câu.
Ở nông thôn, cô gái chưa kết hôn mà có con không phải một chuyện lạ gì, không cử hành hôn lễ cũng có rất nhiều, thứ nhất là bởi vì rất nhiều nam nữ đều là người làm công bên ngoài, mà mấy người nam nữ làm việc bên ngoài này gặp nhau, củi khô gặp lửa, nhịn không được đã mang thai, đợi khi tết về quê quán, cái bụng cũng đã đều năm, sáu tháng.
Lúc này có thể làm sao được? Chỉ có thể tạm thời lĩnh giấy hôn thú, sau đó lại suy xét chuyện kết hôn, thậm chí có người căn bản chưa đủ tuổi kết hôn, ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng không thể làm được.
Phương Minh không tiếp tục cái đề tài này, đây là gia sự của người ta, lập tức tiếp tục nói: "Cho nên chị Tô cảm thấy có chút mất mặt, tuy rằng sinh ra đứa bé, nhưng gần như rất ít bước ra khỏi nhà, ngay cả miếu thổ địa bên kia cũng chưa từng tới cúng tế, đúng không."
"Cái gì, chưa từng tới miếu thổ địa cúng bái? Không phải cha đã thông báo sao? Sau khi Thông Thông được trăm ngày nhất định phải đi tế bái thổ địa gia sao?"
Trương Đại Gia nghe được lời nói của Phương Minh, lại nhìn vẻ mặt của con trai cùng con dâu mình, trực tiếp nóng nảy, ngày mà cháu trai được đủ trăm ngày đó bởi vì ông có công việc nên phải ra ngoài, do đó không thể trở về ngay, nhưng vẫn cố ý gọi điện thoại dặn dò con trai mình.
Đứa bé trăm ngày phải đi miếu thổ địa tế bái, đây là phong tục nơi này của bọn họ, không chỉ là miếu thổ địa, trong nhà cũng phải làm vài món ăn đến tế bái tổ tiên, còn phải cắt móng tay của con mình trộn lẫn vào đậu xanh rồi xào lên, sau đó mời một ít thân thích tới nhà ăn đậu uống trà.
"Ngày đó không phải đứa bé tương đối ầm ĩ ấy ư, cho nên chúng con mới không đi, chẳng qua cuối cùng bọn con vẫn có rang đậu mà." Chồng của Tô Mai có chút ngượng ngùng giải thích.
"Con cái thằng nhóc chết tiệt này, còn dám nguỵ biện, cha muốn đánh chết con."
Trương Đại Gia lại không nhịn được, làm bộ muốn đánh con trai mình, chẳng qua lại bị Lý Khả ngăn cản.
"Trương Đại Gia đừng kích động, cũng không phải Mao Tử cố ý, không phải là do đứa nhỏ khóc quá nên một mình chị dâu không thể trôn nom đứa bé mãi được, Mao Tử ở nhà giúp chị dâu cũng là chuyện nên làm."
Ở trong lòng Lý Khả, anh ta cũng không quá quan trọng mấy tập tục truyền thống này. Năm nay đã là năm tháng nào rồi, làm gì còn nhiều chuyện phải chú ý như vậy nữa chứ.
"Có chút tập tục, còn tồn tại chính là minh chứng tốt nhất."
Phương Minh khẽ thở dài một hơi, thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn mình, lại giải thích: "Cắt móng tay đứa nhỏ bỏ vào đậu trộn chung xào chín, đây chỉ là một ngụ ý, là hy vọng sau này đứa bé có thể yên lặng, thế nhưng tế bái thổ địa gia cùng tế bái tổ tiên cũng không chỉ là tập tục đơn giản như vậy."
"Hiện tại có rất nhiều người đều xì mũi coi thường đối với một số tập tục, luôn cảm thấy là người thế hệ trước mê tín..." Sau khi Phương Minh nói đến đây, sắc mặt của Tô Mai cùng chồng của cô ấy đều đỏ lên, hiển nhiên là bị Phương Minh nói trúng.
"Mượn tế bái tổ tiên đến nói, đây không chỉ là từ sự tôn kính đối với gia tộc và đối với huyết mạch, quan trọng hơn chính là nói cho tổ tiên, đời sau lại có thêm một người, khẩn cầu tổ tiên phù hộ, về phần đi miếu thổ địa tế bái, đó là nói cho thổ địa gia bản xứ, ở một nhà nào đó nơi nào đó lại có thêm một người con trai, khiến thổ địa gia báo cho tứ phương sơn thần biết, để đưa đứa bé vào biên chế gia đình, phù hộ đứa trẻ bình an."
"Những thứ này cũng không chỉ là một loại tập tục, thổ địa gia là thần bảo vệ dân chúng một phương, chị không nói cho thổ địa gia, làm sao thổ địa gia biết nhà chị lại có thêm một đứa bé?"
"Cuối cùng còn một điều, nhất định phải ôm đứa bé ra khỏi nhà đi dạo thật nhiều, nhất là ở nông thôn, nhà nào cũng nhang đèn tế bái tổ tiên, mang theo đứa bé đi vào nhà người ta một chút, tổ tiên nhà người ta thấy được, sẽ biết đây là đứa bé cùng thôn, sẽ không có ý đồ gì với đứa bé."
"Trong thôn nhiều người già, có thể qua một thời gian ngắn sẽ có một ông già rời khỏi, khiến những người già cả này biết sự tồn tại của đứa bé, đợi khi người đã già này ra đi nhưng hồn phách còn lang thang ở trong thôn, cũng có thể quen biết đứa bé, sẽ không ức hiếp đứa bé."
Lời Phương Minh nói khiến cho đám người ở đây đều ngẩn ra, bởi vì bọn họ căn bản không nghĩ đến lại còn có cách giải thích như vậy, dựa theo cách nói này, chẳng phải là nói trong thôn xóm bọn họ khắp nơi đều là quỷ hồn?
"Không nên cảm thấy tôi nói chuyện giật gân, ngoại trừ quỷ hồn, còn có một chút sơn dã tinh quái, có thể nói rằng sơn dã tinh quái hẳn sẽ không chủ động hại người, dù sao có thổ địa gia tọa trấn ở đây chúng không dám làm liều. Nhưng nhà chị ngay cả thổ địa gia cũng không tế bái, người ta dựa vào cái gì bảo vệ chị? Đầu năm nay thần tiên cũng cần cung phụng cùng hương khói nhang đèn đấy."
"Có thời gian đi đạo quan cùng chùa miếu bái phật cầu thần, không bằng cúng thái thổ địa gia cùng tổ tiên nhiều một chút, nhiều người cúng bái thần phật như vậy, người ta chướng mắt chút hương hỏa nhang đèn của chị, thế nhưng thổ địa gia lại không giống, thổ địa gia dựa vào chính là hương khói nhang đèn cung phụng của những người trong thôn như mấy người."
Nói tới một số hiện trạng hiện nay ở các nơi, Phương Minh cũng có chút bất đắc dĩ, rất nhiều nơi không ai đi cúng bái miếu thổ địa ở ngay gần nhà, ngày lễ ngày tết lại không tiếc lái xe chạy hơn mười dặm thậm chí xa hơn để tới chùa miểu đạo quan tế bái, dâng một số tiền lớn làm tiền hương khói nhang đèn, thời điểm này còn không bằng xuất tiền sửa chữa một chút từ đường cùng miếu thổ địa.
Cái này cũng giống như những tác giả kia, những tác giả đã rất nổi tiếng, cậu có cho họ phiếu đề cử người ta cũng chỉ liếc mắt nhìn, thậm chí rất có thể nhìn cũng chưa từng nhìn đến, thế nhưng nếu cậu đưa phiếu đề cử cho những tác giả nhỏ, tỷ như Cửu Đăng này, vừa tặng phiếu đề cử xong, Cửu Đăng còn có thể cúi đầu nói với cậu một câu: Lão Thiết 666 không tật xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận