Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 318: Nên tin ai

Chương 318: Nên tin ai
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Người thanh niên sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh mang theo vẻ kỳ quái, sau đó trực tiếp mặc kệ cậu luôn.
"Hiện tại nếu em vẫn còn ở trường học sẽ không an toàn, trước tiên để anh đưa em rời khỏi đây đã."
"Được."
Lăng Dao rất tin tưởng sư huynh của mình, bởi vì cậu ta là đệ tử đắc ý nhất, cũng là đệ tử mà cha cô ấy tin tưởng nhất, từ lúc còn là nghiên cứu sinh cậu ta liền đã theo chân cha cô ấy, hiện tại đã là tiến sĩ rồi, nhưng vẫn còn đi theo cha cô ấy làm hạng mục nghiên cứu khoa học.
Xe taxi rời khỏi, lúc này ven đường chỉ còn lại có ba người Phương Minh.
"Cậu thực sự không cần đi theo tôi nữa, chuyện này thật sự không nên tò mò đâu." Lăng Dao có chút im lặng nhìn về phía Phương Minh.
"Đừng quên những lời cô đã nói với tôi."
Phương Minh cười cười nhìn về phía Lăng Dao, Lăng Dao cũng biết lời của Phương Minh là đang ám chỉ cái gì, đột nhiên trở nên ấp úng, nhìn trái phải một hồi mới nói với cậu: "Cái kia… Đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Dao Dao, trước đừng hàn huyên, phỏng chừng những người đó sẽ đuổi kịp nhanh thôi, chúng ta nhất định phải rời đi trước khi bọn họ đuổi tới."
Vẻ mặt Lý Hải Lượng lo lắng, lôi kéo tay của Lăng Dao muốn đi, chỉ là cũng đúng lúc này, nơi góc đường đột nhiên truyền đến một tiếng la.
"Dao Dao, tuyệt đối không thể đi với cậu ta."
Nơi góc đường, thân ảnh của chú ba xuất hiện, ông ta nhanh chóng chạy tới phía bên này, thấy chú ba, sắc mặt của Lăng Dao liền biến đổi, trở nên có chút không biết làm sao.
"Dao Dao, không nên tin cậu ta, chính là cậu ta đã bán rẻ cha của cháu, cậu ta muốn đưa cháu đi sau đó dẫn dụ cha cháu xuất hiện."
Chú ba thở hồng hộc, vẻ mặt vô cùng gấp gáp, ánh mắt ông ta nhìn phía Lý Hải Lượng: "Lý Hải Lượng, nếu như cậu còn có chút tình nghĩa thầy trò thì hãy mau quay đầu lại đi, không nên giúp người xấu làm việc ác nữa."
Lăng Dao có chút bối rối, bởi vì cô không nhìn thấy bất kỳ sơ hở nào trên mặt của chú ba, biểu tình kia lộ ra vẻ vô cùng chân thực.
"Chú ba, ông nói bậy bạ gì đó, tôi chưa từng phản bội thầy của tôi, tôi cũng sẽ không phản bội thầy ấy. Thế nhưng chú ba ông, trong khoảng thời gian thầy biến mất này ông thường xuyên cùng tiếp xúc với một số người xa lạ, trong lòng ông có suy nghĩ gì còn không rõ sao?"
Lý Hải Lượng giận dữ mắng mỏ: "Tôi không quan tâm rốt cuộc là ông muốn làm gì, thế nhưng ông đừng mơ tưởng có thể thương tổn Dao Dao."
"Tôi thương tổn Dao Dao? Không ai có thể rõ ràng hơn so với tôi biết hạng mục của lão Lăng rốt cuộc là cái gì, cũng chỉ có tôi mới rõ ràng lão Lăng tại sao phải đột nhiên mất tích, lão Lăng cũng là không có cách nào khác, nếu ông ấy không mất tích, chỉ sợ người mất tích liền là cả tổ hạng mục rồi."
Chú ba cũng là một thành viên trong tổ hạng mục, hơn nữa còn là trợ thủ của cha Lăng Dao, trong tổ hạng mục ngoại trừ cha của Lăng Dao, ông ta là người hiểu rõ hạng mục này nhất.
"Dao Dao, không nên nghe ông ta, sở dĩ trước đây cha em lắp đặt thiết bị định vị cũng chính là vì dự liệu được tình huống như ngày hôm nay, mà nguyên nhân anh có thể tìm được em, chính là vì thầy đã nói cho anh biết chuyện máy định vị, anh là người mà thầy đã sắp xếp để tới đưa em đi."
"Dao Dao, chú nói cho cháu biết một chuyện, cháu có biết mấy ngày nay Lý Hải Lượng đã làm cái gì sao? Cậu ta mấy ngày này đang liên hệ với cao tầng của một tập đoàn xuyên quốc gia, thẻ ngân hàng của cậu ta đột nhiên nhiều hơn mấy triệu, không tin cháu hãy kêu cậu ta đưa di động ra cho cháu xem đi, chú tin tưởng tin nhắn chuyển khoản chắc hẳn vẫn còn ở trên điện thoại di động của cậu ta."
Nghe được lời của chú ba, ánh mắt của Lăng Dao nhìn về phía Lý Hải Lượng, ánh mắt Lý Hải Lượng có chút né tránh, không dám đối diện với Lăng Dao.
"Sư huynh, chú ba nói là sự thật sao?" Tuy rằng trong lòng Lăng Dao đã có suy đoán thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mở miệng hỏi.
"Dao Dao, sự tình không giống như ông ta nói đâu, những chuyện ẩn dấu bên trong em không hiểu rõ, nói chung chỉ cần em biết rằng anh sẽ không bán đứng thầy, cũng sẽ không hại em là được rồi."
Lăng Dao kéo dài khoảng cách với Lý Hải Lượng, lắc đầu, lúc này cô ấy cảm giác cả người đều sắp sụp đổ, đối mặt với chú ba cùng Lý Hải Lượng, cô ấy đã lâm vào tình cảnh không biết nên tin tưởng người nào.
"Dao Dao, hiện tại cháu nên tin tưởng chú, chú tuyệt đối sẽ không hại cháu, cháu theo chú đi đi."
Chú ba hướng phía Lăng Dao đưa tay ra, trên mặt Lăng Dao có vẻ do dự, sau một khắc, rốt cục cũng đi về phía chú ba.
Nhưng mà, cũng chính là vào lúc này, một luồng thanh âm kỳ dị đột nhiên vang lên.
Thanh âm này truyền tới từ một góc khác của con đường, có chút giống với tiếng cá gỗ thế nhưng nó lại đứt quảng, chỉ là khi chú ba cùng Lý Hải Lượng nghe được thanh âm này, sắc mặt hai người đột biến.
"Đi nhanh một chút, bọn họ đã đến."
Chú ba cùng Lý Hải Lượng hô lên, Lăng Dao cũng chạy nhanh theo, chỉ là không chạy được bao lâu, thanh âm kia càng lúc càng lớn, điều này nói rõ thứ phát ra thanh âm này càng ngày càng gần.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy tất cả chúng ta đều chạy không thoát."
Lý Hải Lượng đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn về phía chú ba cùng Lăng Dao: "Anh tới ngăn nó lại, mọi người đi trước đi, nhất định không thể để Dao Dao rơi vào trong tay bọn họ."
"Yên tâm, coi như là liều cái mạng già này của tôi, tôi cũng sẽ không để Dao Dao rơi vào trong tay bọn họ."
Lý Hải Lượng cùng Ba thúc hai người thật giống như đã biết một ít gì đó, cũng biết là ai đang đuổi theo bọn họ, hai người trao đổi ánh mắt một chút, cuối cùng Lý Hải Lượng trực tiếp xoay người chạy theo hướng đường cũ quay về.
"Sư huynh!"
Trong mắt Lăng Dao hiện lên vẻ mê man, dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một nữ sinh chừng 20 tuổi, vốn chuyện cha cô ấy mất tích đã khiến cô ấy gặp phải đả kích rất lớn, hiện tại lại gặp phải chuyện như thế này, khiến ý chí của cô ấy gần như sụp đổ.
"Dao Dao, chúng ta đi mau."
Chú ba thấy Lăng Dao mê man như vậy, vội vã ở một bên hô to.
Mà cũng chính vào lúc này, ở nơi góc đường, một bóng ma xuất hiện, bởi vì ánh sáng quá mờ mà Lăng Dao không cách nào thấy rõ bóng ma này là cái gì, thế nhưng cô ấy có thể xác định một điểm, đó chính là bóng ma này tuyệt đối không phải người.
Bởi vì, bóng ma này dài hơn một trượng, một con người liệu có thể đạt tới độ cao hơn 3m sao?
"Dao Dao chạy mau."
Bên kia, Lý Hải Lượng quay đầu hướng về phía Lăng Dao rống lên một tiếng, mà chính cậu ta thì là phóng về phía bóng ma kia, nhưng mà, ở trong ánh mắt hoảng sợ của Lăng Dao, cô ấy nhìn thấy Lý Hải Lượng trực tiếp bị nó nhấc bổng lên, cả người lơ lửng, hai chân còn đang liều mạng dẫm đạp trong khoảng không.
"Sư huynh!"
Lăng Dao thấy thế muốn chạy tới hỗ trợ, nhưng mà chú ba đã kéo cô ấy lại: "Đừng để sự hi sinh của Lý Hải Lượng trở nên vô dụng, bây giờ chúng ta cần phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt."
"Thế nhưng. . ."
"Không có thế nhưng gì cả, hiện tại cháu mới là người quan trọng nhất, vì sự an toàn của cháu, Lý Hải Lượng có thể hi sinh, chú cũng có thể hi sinh, nhưng tuyệt đối không thể để cháu xảy ra chuyện gì."
Ông ta cơ hồ là nửa kéo nửa lôi Lăng Dao rời khỏi, trước khi rời khỏi con phố này, Lăng Dao vẫn còn thấy rõ ràng máu trên thân thể Lý Hải Lượng nhỏ ròng ròng, rơi xuống trên mặt đất.
Một đường chạy trốn không ngừng nghỉ, Lăng Dao cũng không biết bản thân mình đã chạy bao lâu, nói chung cuối cùng cô ấy theo chú ba đi vào một tòa chung cư cao tầng, chỉ là mọi người không vào thang máy, ngay khi cả bọn chạy tới lầu một, ông ta mở cửa tầng ngầm ra, dẫn Lăng Dao cùng Phương Minh đi vào.
Từ đầu tới đuôi, Phương Minh cũng chỉ là lẳng lặng nhìn, không nói lấy một lời.
"Được rồi, trước mắt chúng ta đã an toàn, ít nhất phải cần một khoảng thời gian đối phương mới có thể tìm tới nơi đây, mà trong khoảng thời gian này chúng ta có thể suy nghĩ một số tin tức hữu dụng, tốt nhất chính là có thể tìm được cha cháu, bởi vì chỉ có cha cháu mới có thể giải quyết tình huống trước mắt."
Trong hầm ngầm có máy đun nước, sô pha, trừ những thứ đó ra còn có một chiếc giường đơn giản, rất hiển nhiên nơi này đã từng có người ở.
"Tiểu tử, thật xin lỗi vì đã liên lụy cậu vào chuyện này, chỉ cần đợi tới khi trời sáng cậu liền có thể rời đi, tôi nghĩ bọn họ sẽ không tìm cậu gây phiền phức gì đâu, dù sao cậu vốn dĩ cũng không có chút liên quan gì tới vấn đề này."
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Phương Minh, nhưng mà Phương Minh chỉ nhếch miệng mỉm cười, cũng không trả lời ông ta.
"Chú ba, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cháu muốn biết tất cả."
Lăng Dao nghĩ cô ấy không thể tiếp tục ngây ngây ngốc ngốc như vậy nữa, rốt cuộc tại sao cha cô ấy phải mất tích, mà cha mình đã nghiên cứu hạng mục gì, lúc này đây cô ấy nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Mà trong đám người ở đây, chú ba là chính là trợ thủ của cha cô ấy, cũng là người hiểu rõ hạng mục này nhất.
Chú ba thấy vẻ mặt kiên định của Lăng Dao liền biết, nếu như ông ta không nói ra chân tướng, Lăng Dao là sẽ không tin tưởng ông ta, lập tức thở dài một hơi, rót ba chén nước từ máy đun ra, chính mình uống một ngụm sau đó mới mở miệng nói:
"Nếu như nói đến hạng mục này, vậy thì phải kể đến một phát hiện từ lần khảo cổ sáu năm trước."
"Làm sao có thể liên quan tới khảo cổ được? Cha cháu là nhà sinh vật học, cũng không phải chuyên gia khảo cổ, cũng không hề nghiên cứu lịch sử cổ đại mà."
Lăng Dao có chút không giải thích được, cha mình đúng là một người có rất có tài trong giới sinh vật học, nhưng sinh vật học cùng khảo cổ học khác biệt quá lớn, căn bản không có chút quan hệ nào với nhau.
"Dao Dao cháu đừng vội, trước hết nghe chú nói hết lời, kỳ thực những chuyện này cũng đều là cha cháu nói cho chú biết."
Ông ta cười khổ, tiếp tục nói: "Sáu năm trước, trong nước có một đoàn đội khảo cổ thâm nhập vào biên giới sa mạc ở Mông Cổ Cát Lâm, muốn tiến hành xâm nhập nghiên cứu một di chỉ cổ quốc(1) thần bí đã biến mất, tòa thành cổ kia tên là Hắc Thành."
(1)Cổ quốc: quốc gia có lịch sử lâu đời
Nghe được chú ba nói đến Hắc Thành, tròng mắt của Phương Minh hơi co rút lại một chút, chỉ là rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu.
"Chú cũng không biết Dao Dao cháu có hứng thú với lịch sử cổ đại của quốc gia chúng ta hay không… Ở trong nước chúng ta có mấy cổ quốc đã biến mất một cách thần bí, Dạ Lang, Lâu Lan, ngoài những nơi này còn có Tây Hạ."
"Nước Tây Hạ là một quốc gia rất thần bí, lịch sử ghi chép lại nó đã bị nước Kim tiêu diệt, năm đó Thành Cát Tư Hãn bốn lần công phạt Tây Hạ đều chưa thành công, thậm chí chính mình lại còn trúng tên độc mà chết, thẳng đến cuối cùng Tây Hạ là đạn tận lương tuyệt(2) mới bị nước Kim công phá thành trì, mà theo người viết sử, người nhà Kim tức giận quá đã trực tiếp tàn sát giết sạch sành sanh tất cả sinh linh trong thành Tây Hạ, Tây Hạ cũng liền biến mất từ đó."
(2)Đạn tận lương tuyệt: hết đạn hết lương thực
"Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, nhà Kim mới biên soạn ra “Liêu sử”, “Tống sử”, nhưng lại không biên soạn “Tây Hạ sử”, điều này dẫn đến Tây Hạ gần như biến mất một cách thần bí trong lịch sử Trung Hoa."
"Tây Hạ mất nước, mà trung tâm chính trị Hắc Thành ở cách xa Tây Hạ lại được bảo lưu lại, sau đó đoàn thám hiểm nước ngoài lại tới đây, sau khi họ đánh giá rồi mang đi những thứ trong di tích này thì bí ẩn về Tây Hạ mới được vạch trần, cổ quốc có nền văn hóa rực rỡ này mới có thể hiện ra trước mặt của mọi người."
"Chỉ là, rất nhiều văn hiến về cổ quốc này đều chỉ tồn tại trong viện bảo tàng của nước ngoài, mà người Trung Quốc muốn tìm hiểu về văn hóa của Tây Hạ thì phải đến viện bảo tàng ở nước ngoài mua cuộn phim về nghiên cứu, đây chính là một sỉ nhục to lớn đối với nhà nghiên cứu khảo cổ trong nước, đây cũng là nguyên nhân hình thành chuyến khảo cổ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận