Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 334: Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau

Chương 334: Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Ngươi xuống đi!
Người đàn ông trẻ tuổi chỉ vào Trần Tiềm, lời của hắn làm cho mọi người xôn xao, càng làm cho những thuyền kia viên căm tức nhìn hai người.
"Kỹ năng bơi lội của ngươi là tốt nhất, chỉ cần ngươi xuống phía dưới giúp chúng ta lấy một vật, đến lúc đó có thể cho ngươi trăm vạn thù lao, thậm chí mọi người trên thuyền, người nào cũng có 10 vạn đồng."
Trần Tiềm nở nụ cười, "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
"Không đồng ý, ta đây cũng chỉ có thể đem từng người trên thuyền giết chết hết."
Người đàn ông trẻ tuổi lúc nói lời này biểu hiện trên mặt không có một chút biến hóa, giống như với hắn mà nói giết người cũng đơn giản như ăn một bữa cơm.
"Không muốn, tôi còn chưa muốn chết."
"Thuyền trưởng, anh đồng ý với hắn đi!."
Bản chấn con người đều là ích kỉ, những du khách này đối mặt với nòng súng tự nhiên là không muốn chết, nhao nhao nhìn Trần Tiềm khẩn cầu.
"Phương Minh ca ca..."
Diệp Tử Du nhìn về phía Phương Minh, bất quá Phương Minh chỉ lắc đầu,"Anh còn có một vấn đề không hiểu, để quan sát thêm đã."
Trần Tiềm sắc mặt âm trầm, nhưng hồi lâu sau dĩ nhiên là gật đầu đồng ý.
"Trần ca, nước này không thể xuống a."
"Đúng vậy Trần ca, không thể đồng ý với bọn họ, từ xưa tới nay chưa từng có ai xuống nước mà còn có thể đi lên."
Trong mắt những thuyền viên này, con sông này cực kỳ đáng sợ, bởi vì chỉ từ xưa tới nay chưa từng có ai rơi xuống sông mà còn sống, con sông này giống như là một cái động không đáy, cắn nuốt tất cả mọi thứ rơi xuống nước.
"Tôi tự có tính toán trong lòng."
Trần Tiềm ngắt lời thuyền viên, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi,"Muốn ta xuống phía dưới cũng được, nhưng trong các ngươi cũng phải có một người cùng ta xuống dưới."
Nghe Trần Tiềm nói lên điều kiện, lão giả và người đàn ông trẻ tuổi liếc nhau một cái, trao đổi đổi ánh mắt một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
"Ta và ngươi cùng xuống dưới."
Cuối cùng, Trần Tiềm và lão giả cùng nhau xuống nước, không giống với lão giả dùng dụng cụ lặn, Trần Tiềm chỉ cõng một cái bình dưỡng khí, còn áo lặn thì không mặc.
"Đừng hòng giở trò
Ở chỗ của ta có video có thể bắt được nhất cử nhất động của ngươi ở dưới nước, nếu như ngươi có cái gì mờ ám, trước tiên ta sẽ giết chết người trên thuyền."
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Trần Tiềm uy hiếp, nhưng Trần Tiềm cũng không thèm nhìn người đàn ông trẻ tuổi một cái, đem roi da mài đỏ quấn ngang hông mình, sau đó trực tiếp nhảy xuống.
Lão giả nhìn thấy Trần Tiềm nhảy xuống, sau khi đưa mắt ra hiệu cho đồng bọn, cũng xuống nước theo.
Thân ảnh của hai người biến mất rất nhanh dưới nước, bất quá đúng lúc này, Phương Minh tựa hồ là nghĩ tới điều gì, đột nhiên đi về phía căn phòng nhỏ bên dưới tàu.
Tầng dưới cùng của khoang thuyền là chỗ ra vào của thuyền viên, không cho du khách vào, bất quá lúc này đại bộ phận thuyền viên đều ở trên boong thuyền, đều nhìn chằm chằm mặt nước, cho nên không chú ý thấy Phương Minh đi vào căn phòng nhỏ này.
Bước vào căn phòng nhỏ, Phương Minh vẫn tiếp tục đi vào trong, trong phòng điều khiển, có một vị thuyền viên đang ngồi ở đó, bất quá Phương Minh cũng không đi vào phòng điều khiển, mà lướt qua phòng điều khiển tiếp tục đi sâu vào trong.
Thuyền này bởi vì đi ngắn ngày, cho nên cũng không có chỗ ngủ của thuyền viên, thế nhưng vào tận cùng bên trong có một cánh cửa sắt, chỉ là trên cửa sắt có một ổ khóa.
Nhìn cái cửa sắt này, trong mắt Phương Minh có tinh quang hiện lên, sau một khắc trực tiếp tung một quyền đập vào cửa sắt, ổ khóa trên cửa sắt bị đập móp, dùng tay rút ra một cái, cánh cửa này bị Phương Minh thô bạo mở ra.
Đem cửa sắt đẩy ra, con ngươi của Phương Minh co rút lại một chút, bởi vì hắn trước tiên bị hấp dẫn bởi hai cỗ quan tài bằng đồng trong phòng.
Ở trên một con thuyền, đừng nói là xuất hiện quan tài bằng đồng, cho dù là quan tài bình thường cũng đủ lạ rồi.
Đây là hai cỗ quan tài dài hơn hai thước, Phương Minh chậm rãi đi lên trước, đẩy nấp của một quan tài ra, cũng may mà sức lực bây giờ của hắn đac vượt xa người thường, nếu không nhất định không thể đẩy nắp của cái quan tài bằng đồng này ra.
Đẩy nắp quan tài ra, thấy rõ ràng mọi thứ bên trong quan tài, Phương Minh cũng sửng sốt một chút, bên trong quan tài này có hai người, chính là một đôi vợ chồng.
"Đã hôn mê?"
Phương Minh liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người này đã hôn mê, không phải là bởi vì thiếu dưỡng khí mà lâm vào hôn mê, mà là bị người ta đánh ngất xỉu, bởi vì trên gáy của hai vợ chồng này đều có một chỗ xanh tím.
Rất hiển nhiên, hai vợ chồng này bị người đánh ngất xỉu rồi đem thả vào bên trong quan tài, còn kẻ đánh ngất xỉu hai người này không khó đoán ra, chính là Trần Tiềm.
Phương Minh không đánh thức hai vợ chồng này dậy mà đưa mắt nhìn nắp quan tài còn lại. Cuối cùng, đẩy nắp chiếc quan tài bằng đồng còn lại ra.
Quan tài được đẩy ra một khắc kia, Phương Minh lần này thực sự bị chấn kinh, bởi vì, trong cái quan tài bằng đồng này có vài cổ thi thể, trong đó phía dưới cùng đã hóa thành bạch cốt.
Tổng cộng mười ba bộ hài cốt, lâu nhất hẳn là đều đã mấy trăm năm rồi, mà gần nhất là cỗ thi thể không bị hư thối, rất rõ ràng những thi thể này đều đã bị xử lý qua, nên không có mùi hôi thối.
"Những hài cốt này..."
Phương Minh chú ý thấy được đầu của những hài cốt này đều treo một cái bảng gỗ, cầm cái bảng gỗ của bộ hài cốt trên cùng lên, sau khi thấy rõ chữ phía trên, trong mắt của hắn có tinh quang hiện lên.
"Đệ tử thay mặt đời thứ hai mươi lăm của Trần Thị - Trần Khả.”
Tấm bảng gỗ này, là bảng thân phận, cho biết thân phận của người chết, Phương Minh lập tức xem một tấm bảng gỗ khác, quả nhiên, như hắn sở liệu, đều là người Trần gia.
Khác nhau ở chỗ, những hài cốt này đều có một đặc điểm kỳ quái, đó chính là truyền nhân song đại theo thứ tự là từ đời thứ nhất đến đời thứ hai mươi lăm, mà thi cốt của đời thứ hai, đời thứ tư... lại không có chữ song đại.
Không khó đoán được, Trần gia này là chỉ gia tộc của Trần Tiềm rồi, chỉ là, Trần gia vì sao không đem thi cốt của tổ tiên hạ táng, mà phải đặt ở trong quan tài bằng đồng, mà lại đưa lên thuyền?
Phương Minh mang trên mặt vẻ suy tư, căn phòng này chắc là phòng riêng của Trần Tiềm, ước đoán những thuyền viên kia cũng không vào đây, mà bên trong gian phòng ngoại trừ hai chiếc quan tài, còn có một cái bàn gỗ, mặt trên bày một ít bản vẽ.
Đi tới trước bàn gỗ, ánh mắt của Phương Minh ánh nhìn vào trên những bản vẽ, chỉ là sau khi nhìn vài lần hắn phát hiện có chỗ không đúng.
Trên những bản vẽ này có vẽ một con sông, đúng là con sông mà thuyền của bọn họ lúc này đang lênh đênh, mà chỗ trọng điểm trên bản vẽ này cũng chính là bên trong sơn động mà lúc này bọn họ đang trú ngụ.
Trên những bản vẽ này, trong sơn động đều có vẽ những tiêu ký khác nhau nhưng đều bị đánh dấu chéo.
Tổng cộng có mười mấy bản vẽ, mỗi một vị trí đều đánh một dấu không giống nhau, rất hiển nhiên, Trần Tiềm cũng không dám xác định rốt cuộc chỗ nào là chỗ mà hắn muốn muốn tìm.
"Mình hiểu rồi!"
Trong mắt của Phương Minh lóe lên tia sáng, hắn lúc trước có nói với Diệp Tử còn có một vấn đề không hiểu, nếu đám người của lão giả kia nghe Lai Phúc nói nên biết được chỉ có Trần Tiềm mới có thể bình an vượt qua sơn động này, như vậy vì sao không trực tiếp tìm Trần Tiềm bắt hắn dẫn bọn họ đến sơn động.
Đám người lão giả rõ ràng không phải là loại người tuân thủ luật pháp, nếu bây giờ có thể cầm súng uy hiếp Trần Tiềm, như vậy trước kia cũng có thể làm như vậy, hơn nữa bọn họ còn có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy, mà không phải lén lén lút lút lên thuyền.
Cho nên chỉ có một khả năng, đó chính là lúc trước lão giả không có cách nào tìm được Trần Tiềm.
"Lai Phúc nói cho lão giả về sự lợi hại của Trần Tiềm, lão giả lén lên thuyền, hiện tại Trần Tiềm cùng lão giả xuống nước, Trần Tiềm căn bản không phải bị lão giả bức bách mà từ đầu tới cuối, đám người lão giả đã bị Trần Tiềm đưa vào tròng."
Phương Minh bừng tỉnh đại ngộ, tất cả nghi hoặc đều sáng tỏ rồi.
Trần Tiềm, đã muốn xuống nước từ lâu nhưng bởi vì có chút nguyên nhân hắn không cách nào tìm được chính xác ví trí xuống nước, điểm này từ những bản vẽ trên bàn cũng có thể thấy được, cho nên, hắn chỉ tương kế tựu kế, lợi dụng lão giả tìm ra vị trí chính xác.
Hiện tại tìm được vị trí, dù cho đám người lão giả không để cho Trần Tiềm xuống nước, Trần Tiềm cũng sẽ tìm một lý do để xuống nước.
Phương Minh đứng trước bàn gỗ, bất quá sau một khắc thân thể hắn nhảy một bước sang trái, đồng thời xoay người một cái vung ra một quyền đánh về phía sau.
Bốp!
Một bóng người lui lại phía sau mấy bước, nhìn cục gỗ trên tay bị gãy, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, hắn đã thả nhẹ cước bộ rồi, thật không ngờ vẫn bị phát hiện, mấu chốt nhất là, một quyền có thể đánh gảy tấm ván gỗ, sức lực này quá kinh khủng.
"Là ngươi!"
Nhìn thấy người đàn ông đánh mình, Phương Minh đầu tiên là kinh ngạc, bất quá theo sau chính là lộ ra biểu tình đã hiểu mọi chuyện.
"Tiểu huynh đệ, tôi thấy một mình cậu ở căn phòng này lén lén lút lút, tưởng là phần tử xấu, cho nên chỉ bốc đồng một chút thôi, cậu bỏ qua cho a."
Người đàn ông vừa lên tiếng chính là một trong nhiều du khách, hơn nữa còn là người đàn ông mập mạp mang theo giây chuyền bằng vàng trên cổ, giờ phút này người đàn ông mập mạp vẻ mặt áy náy nhìn Phương Minh cười làm lành.
"Tôi đương nhiên không ngại, chẳng qua là tôi hiếu kỳ, anh và Trần Tiềm là quan hệ như thế nào? Thủ hạ của hắn hay là đồng bọn hợp tác?"
Nghe Phương Minh nói, người đàn ông mập mạp sắc mặt biến đổi một chút, ngượng ngùng đáp:"Tiểu huynh đệ, tôi không biết cậu đang nói cái gì, tôi chỉ là một du khách, không biết người thuyền trưởng kia."
"Không biết sao?"
Phương Minh ý vị thâm trường liếc nhìn người đàn ông mập mạp,"Không biết cũng không sao, bất quá anh vừa mới muốn đánh lén tôi, món nợ này phải tính sòng phẳng một chút."
Thân ảnh đi về phía người đàn ông mập mạp, người đàn ông vẻ mặt sợ hãi không ngừng lùi lại, chỉ là, khi thối lui đến góc tường, tay phải đột nhiên giương lên, một luồng hồng quang từ tay áo của hắn bắn về phía Phương Minh.
"Con bà nó, lần này xem ngươi còn tránh được không.”
Người đàn ông mập mạp trên mặt lộ ra nụ cười, hắn lúc trước cố ý tỏ ra yếu kém chính là vì đợi giờ khắc này, chỉ là chưa tới hai giây, nụ cười đắc ý trên mặt hắn cứng đơ.
Bởi vì đạo hồng quang từ tay áo hắn bắn ra trực tiếp bị Phương Minh nắm ở trong tay.
"Tôi chưa bao giờ thấy du khách còn có thể cất giấu độc trùng trên người."
Phương Minh dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn về phía người đàn ông mập mạp,"Anh muốn tôi động thủ hay chủ động khai báo?"
Người đàn ông mập mạp trên mặt lộ ra vẻ do dự, một lúc sau, mở miệng hỏi:"Cậu và những người kia một phe?"
"Tôi chỉ là một du khách, chẳng qua là vừa khéo gặp được chuyện này."
Nghe Phương Minh nói, người đàn ông mập mạp tựa hồ là đang suy nghĩ xem Phương Minh có nói thật không, một lúc sau vẫn lựa chọn tin tưởng.
"Vậy thì, nếu như ngươi có chuẩn bị rồi mới đến, thì không có thể mang theo nhiều cô “bạn gái” dễ thương như vậy."
Phương Minh nhìn người đàn ông mập mạp, đợi đối phương giải thích.
"Hết thảy chuyện này nếu muốn nói thì phải nói từ thời tổ tiên của Trần gia, Trần ca sở dĩ tính toán hết thảy chuyện này kỳ thực đều chỉ là vì muốn tự giải cứu mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận