Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 539: Có người để ý đến khu đất này

Chương 539: Có người để ý đến khu đất này
Ăn uống no nê xong thì phải bắt đầu bàn chính sự.
"Muốn thể hiện gia cảnh Tiểu Tuyết bần hàn đúng không? Uhm, làm như vậy có gì tốt… Ờ thì, ý tôi là có thể trợ giúp gì cho Tiểu Tuyết? Giúp trường học tuyên truyền…lúc trước Tiểu Tuyết ký hợp đồng vào trường trung học Đế Nhất không có điều khoản này.”
"Đúng vậy, là học sinh của trường thì phải tuyên truyền cho trường. Nhưng tuyên truyền như vậy e là không được hay cho lắm. Đến lúc đó bạn học Tiểu Tuyết sẽ nhìn cô bé như thế nào… Trường học thưởng mười ngàn tệ… Thầy Tưởng, hồi trước thầy nói… muốn chụp hình cho tôi đúng không? Để tôi đi sửa soạng một chút."
“Bịch bịch bịch!”
Phương Minh đến đập chứa nước lấy một ít bùn, bôi lên mặt và quần áo, lúc này mới chạy về.
"Ký giả Vương, anh xem tôi thế này đã được chưa?"
Những người ở đó đều không nói gì nhìn Phương Minh. Nhan Khanh ngước mắt lên nhìn trời. Cô ta đột nhiên cảm thấy lúc trước mình đã đoán sai về anh Tần Dương này. Trước kia cô ta cảm thấy anh Tần Tuyết có tấm lòng rộng rãi mà rất nhiều người trẻ tuổi không có, hiện tại xem ra cô ta đã nghĩ nhiều rồi.

Chuyện phỏng vấn xem như đã xong, nhóm Nhan Khanh cũng ra về. Cuộc sống của Phương Minh lại khôi phục sự yên bình. Mỗi ngày cậu cho cá ăn và chăm sóc cây ăn quả. Kiếm được tiền, cậu đều vào trong thôn mua đất. Dù sao đất đai trên núi còn rất nhiều, cậu chỉ nhận thầu không đến một phần năm. Mục tiêu của cậu là nhận thầu hết toàn bộ ngọn núi này, điều này cần một nguồn tài chính rất lớn.
"Tiền, cái thiếu vẫn là tiền."
Phương Minh dở khóc dở cười. Nếu đổi lại là cậu ngày xưa, mấy trăm ngàn căn bản không phải là vấn đề, nhưng mấu chốt là hiện tại cậu là Tần Dương không phải Phương Minh, không thể dùng cách khác kiếm tiền. Cách duy nhất có thể kiếm tiền chính là khu đất này và đập chứa nước.
"Cây ăn quả phải sang năm mới đơm hoa kết trái, xem ra chỉ có thể dùng cách khác để kiếm tiền thôi, chẳng lẽ đi xem phong thuỷ cho người ta?"
Phương Minh gạt đi ý tưởng này. Thân phận của Tần Dương là một người bình thường, nếu đi theo con đường phong thuỷ này, đến lúc đó lại có quan hệ với giới tu luyện, cậu không biết như vậy có ảnh hưởng đến sự thay đổi sau này của giới tu luyện không, kế đó sẽ ảnh hưởng đến người có quan hệ với cậu.
Ngay khi Phương Minh đang lưỡng lự, điện thoại cậu chợt vang lên, là Trương Kiến Ba gọi đến. Nguyên nhân vì con gái Trương Kiến Ba cũng là bạn cùng phòng với Tần Tuyết hôm đó đến đây chơi sau khi về nhà ăn cái gì cũng nói không ngon, nói món ăn nhà anh trai Tần Tuyết ăn ngon nhất.
Vừa đúng ngay cuối tuần, Trương Kiến Ba không chịu nổi con gái cứ làm ầm ĩ, dự định đến đây chơi một chuyến. Đương nhiên Trương Kiến Ba trong điện thoại cũng có nói, ông có dẫn theo mấy người bạn, bảo Phương Minh chuẩn bị thức ăn, giá cả cứ dựa theo khu du lịch nông thôn mà tính, tuyệt đối không thể miễn phí.
Phương Minh đồng ý, thứ nhất là vì chuyện của Tần Tuyết trước đó cậu đã thiếu đối phương một ân tình. Thứ hai, Trương Kiến Ba dù sao cũng là lãnh đạo cục công an, thân phận những người ông quen biết cũng không nhỏ. Dù sao bây giờ thân phận của cậu là Tần Dương chứ không phải Phương Minh.
Khi Phương Minh đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn chiêu đãi đoàn người Trương Kiến Ba, có một nhóm người khác đã tới đây trước, đi đầu là kế toán Từ của thôn, một hàng có tám, chín người, ở giữa đó là một ông lão mặc trang phục nhà Đường.
"Tần Dương, Tần Dương, anh mau lại đây."
Kế toán Từ đi lên cầu liền bắt đầu hô to. Khi kế toán Từ đang la, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đứng cạnh ông lão, tay cầm một cái la bàn lầm bầm gì đó trong miệng.
Cả buổi sau, người đàn ông thấp giọng nói vào tai ông lão vài câu. Ông lão chỉ gật đầu không nói gì, nhưng ánh mắt lại sáng lên.
"Là kế toán Từ à? Kế toán Từ, đây là…?"
Phương Minh biết kế toán Từ. Đây là một người chân chính học hết trung học, xem như là người có trình độ văn hóa cao nhất thôn. Về phần thôn trưởng Lí Nam, thực tế trình độ văn hóa chỉ tới cấp hai, tất nhiên sau đó phải bỏ tiền mua bằng đại học.
Nhưng kế toán Từ người này khá khôn lỏi. Hồi trước lúc ký hợp đồng nhận thầu, anh ta còn mượn cớ làm khó dễ Phương Minh, chỉ sau khi Phương Minh nhét cho anh ta mấy bao thuốc lá, lúc này mới cười ha ha soạn hợp đồng.
"Quả là không tồi, đập chứa nước của cậu, hiện tại trong thôn đều nói tên nhóc cậu đạp cứt chó vận (1) rồi đó."
(1) Cứt chó vận: Chỉ may mắn.
Kế toán Từ thấy Phương Minh xuất hiện, đầu tiên khen một câu, nhưng lập tức nói tiếp: "Nhưng mà, cho dù cậu nhận thầu đập chứa nước này, một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Chú Từ nhà tôi biết nhà cậu có hoàn cảnh khó khăn, nên đã tìm cho cậu một ông chủ. Ông chủ người ta đồng ý tiếp nhận đập chứa nước này, có thể cho cậu một số tiền không nhỏ, lần này xem như cậu có lời rồi nhé."
Kế toán Từ tươi cười, nhưng Phương Minh nghe đến những lời đó chỉ như cười như không nhìn anh ta, sau đó ánh mắt dừng lại trên người ông lão kia.
"Giới thiệu với cậu, đây là chủ tịch Long của tập đoàn Long Giang. Tập đoàn Long Giang chính là một trong mười xí nghiệp lớn của tỉnh ta. Chủ tịch Long có nghe nói về chuyện đập chứa nước chúng ta nên đến khảo sát một chút. Nếu như không có vấn đề gì, ông ấy định khai phá nơi này thành một khu du lịch nông thôn, đến lúc đó chủ tịch Long cũng nhận thầu đập chứa nước này của cậu."
Tập đoàn Long Giang, một trong mười xí nghiệp lớn quy mô cấp tỉnh, đầu tư nhiều hạng mục như bất động sản, thực phẩm, giải trí hưu nhàn, xứng đáng với danh tiếng ông trùm.
"Cậu là Tần Dương đúng không? Tôi có nghe kế toán Từ nói về cậu. Cậu nhóc được lắm, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, còn nuôi em gái tốt như vậy, nghe nói còn là thủ khoa kỳ thi vào lớp 10 nữa. Khá lắm!"
Long Hưng Bang cười nhìn Phương Minh. Phương Minh cười cười tỏ ra ngại ngùng, vẻ mặt không biết nên làm gì.
"Cậu nhóc, tôi đã hỏi kế toán Từ, cậu nhận thầu đập chứa nước tổng cộng bỏ ra không đến một trăm ngàn, hơn nữa trên ngọn núi này cậu còn hơn hai mươi mẫu đất. Như vậy đi, tôi muốn mua lại quyền nhận thầu của cậu, kể cả đất của cậu tôi cũng mua. Một mẫu đất tôi ra giá năm mươi ngàn, về phần đập chứa nước này tôi ra giá năm trăm ngàn tiếp nhận quyền nhận thầu của cậu, cậu thấy thế nào?"
Long Hưng Bang mỉm cười nhìn Phương Minh, kế toán Từ đứng bên cạnh thấy Phương Minh vẫn còn do dự, lập tức đốc thúc nói: "Tần Dương, cậu còn đứng ngây ra làm gì, mau đồng ý đi. Nếu như vậy cậu có thể nhận hai triệu đó, cầm số tiền này cậu có thể mua nhà trong thành phố, sau đó mở một cửa hàng mặt tiền buôn bán, thậm chí còn có thể tìm bạn gái."
Hơn hai triệu, đối với những thành phố lớn thì không tính là nhiều, có thể cả một căn hộ cũng không mua nổi. Nhưng đây là thôn xã, hai triệu chính là một con số trên trời. Kinh tế huyện Giang Thành cũng không phải khá, thuê một cửa hàng buôn bán tốt nhất trên thị trấn cũng cùng lắm là hơn bốn ngàn một mét vuông mà thôi.
"Kế toán Từ, đây là của ông nội tôi để lại, tôi không thể bán, cũng sẽ không bán. Nếu bán tôi sẽ là đứa con bất hiếu."
Phương Minh vẻ mặt lỗ mãng: “Có cho bao nhiêu tiền tôi cũng không bán, tôi đã đồng ý với ba tôi, phải điều hành khu đất này thật tốt."
"Ba cậu chính là đồ ngốc, chẳng lẽ cậu cũng muốn làm đồ ngốc? Giữ mảnh đất này được lợi gì chứ? Nhờ vào mấy cây ăn quả này, một năm cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?"
Kế toán Từ bị chọc muốn giận điên lên. Đương nhiên sở dĩ anh ta tích cực như vậy là vì người của tập đoàn Long Giang đã đồng ý với anh ta, nếu thúc đẩy thành công hạng mục khai phá du lịch nông thôn lần này, anh ta sẽ được một khoản phí thúc đẩy kếch sù.
Nếu không, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm Tần Dương có muốn bán đất hay không, dù sao cũng không liên quan gì đến anh ta.
"Anh không được nói về ba tôi như vậy!"
Phương Minh phẫn nộ, vung cái cuốc trong tay lên, dọa kế toán Từ nhảy dựng.
“Tóm lại, khu đất này tôi sẽ không bán, nói thế nào cũng không bán. Các người đi ngay cho tôi."
"Tần Dương, cậu tưởng cậu không bán khu đất này thì có thể không bán sao? Đến lúc đó chỉ cần chính phủ đồng ý khai phá, theo luật có thể thu hồi lại khu đất này của cậu, hơn nữa khi đó cậu cũng không lấy được khoản đền bù cao như vậy đâu. Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, hơn nữa chính phủ cũng có thể sẽ phái cảnh sát đến cưỡng chế thu hồi đấy."
Kế toán Từ nhìn Phương Minh xoay người bỏ đi, vội vàng la to, chẳng qua Phương Minh còn chưa trả lời, một giọng nói khác đã vang lên .
"Phái cảnh sát đến cưỡng chế thu hồi, sao tôi lại không biết có quy định như vậy nhỉ? Tôi chỉ nhớ bộ trưởng Vương vừa mới nói ở hội nghị công an cả nước, tất cả vụ án liên quan đến việc giải tỏa và thu hồi đất ruộng, công an không được tham dự."
Giọng nói này vừa cất lên, ánh mắt kế toán Từ liền nhìn về phía sau. Trên con đường núi phía sau họ lại xuất hiện một nhóm người, đi đầu chính là một cô bé gái hoạt bát.
Nhóm người này tất nhiên chính là Trương Kiến Ba, ngoài gia đình ba người Trương Kiến Ba ra còn ba, bốn người nữa.
"Ông là ai?"
Kế toán Từ nhìn chằm chằm Trương Kiến Ba.
"Ngay cả ông ấy là ai anh cũng không biết, vậy mà còn nói gì mà công an cường sách (2). Ông ấy chính là cục trưởng cục công an huyện Giang Thành Trương Kiến Ba." - Người thanh niên đi bên cạnh Trương Kiến Ba cười nói.
(2) Cường sách: Dùng pháp luật để đạt được thỏa thuận giữa người giải tỏa và người bị giải tóa đất.
Vừa nghe thấy câu trả lời, kế toán Từ liền mất hẳn vẻ ngạo mạn. Anh ta chỉ là kế toán ủy ban thôn nhỏ bé, so với cục trưởng vô cùng chênh lệch. Cái tên Trương Kiến Ba tất nhiên anh ta biết. Tuy không phải cục trưởng, nhưng cục trưởng là quan chức chính pháp (3) kiêm nhiệm, không thể nào quản lý từng vụ một. Trên thực tế, chức phó cục trưởng thường vụ của Trương Kiến Ba chẳng khác nào cục trưởng cả.
(3) Chính pháp: Chính trị và pháp luật
Trước đây quan chức chính pháp thường sẽ kiêm nhiệm cục trưởng cục công an. Nhưng mấy năm gần đây, quan chức chính pháp bắt đầu không kiêm nhiệm cục trưởng cục công an nữa, huyện Giang Thành cũng giống vậy. Nhiều nhất là sang năm, quan chức chính pháp sẽ phải rời khỏi vị trí cục trưởng, và Trương Kiến Ba sẽ là người được đề cử đầu tiên.
"Cục trưởng Trương, đây là chủ tịch Long của tập đoàn Long Giang, tới đây để khảo sát tình hình khu vực này của chúng tôi. Chủ tịch Long chuẩn bị sẽ xây dựng một làng du lịch ở đây."
Kế toán Từ nói ra tên tập đoàn Long Giang. Khi nghe thấy bốn chữ tập đoàn Long Giang, ánh mắt Trương Kiến Ba hơi thay đổi. Chính thương (4) không tách rời, lăn lộn ở nơi quan trường, ông ta cũng có nghe qua tên tập đoàn Long Giang. Tập đoàn này ở tỉnh có bối cảnh rất sâu, nghe đồn sau lưng có ông lớn ở tỉnh làm chỗ dựa.
(4) Chính thương: Chính trị và kinh tế.
"Cho dù là khai phá làng du lịch nghỉ chân, vậy cũng phải dựa theo pháp luật. Nhưng lời anh nói chính là đang bôi đen cơ quan công an chúng tôi, sau này không được nói như vậy nữa."
Trương Kiến Ba cũng cho bậc thang leo xuống, sau đó đưa mắt về phía Long Hưng Bang. Long Hưng Bang lúc này cũng mỉm cười đáp: "Cục trưởng Trương nói rất đúng. Chắc chắn là phải vậy rồi. Xã hội hiện nay là xã hội pháp trị, tất cả đều dựa trên pháp luật làm việc, tập đoàn Long Giang chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện trái pháp luật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận