Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 234: Điều tra

Chương 234: Điều tra
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Đám người Dương Tu không ngừng nịnh nọt lấy lòng La Cẩm Thành, khiến anh ấy cao hứng vô cùng. Quả nhiên sư phụ cũng không có lừa dối anh ấy, tên tuổi của Quy Nguyên Môn trong giới tu luyện quả là vang dội vô cùng.
Không thấy đám người trẻ tuổi trước mắt mở miệng một tiếng nghe danh đã lâu, ngậm miệng một tiếng như sét đánh ngang tai…
“Chưởng môn La, sao anh lại cùng Phương đại ca mở cửa hàng ở đây vậy?”
Trương Nhược Tinh cảm thấy hiếu kỳ dò hỏi, đồng thời bắt đầu đánh giá đồ vật trong cửa hàng.
Ừm, trong cửa hàng có một người đàn ông thoạt nhìn khá trung thực, hẳn cậu ta là người trông quầy rồi, không có gì phải để ý tới.
“Vì sao lại mở cửa hàng?”
Vấn đề này quả thật là làm khó La Cẩm Thành, không lẽ anh ấy lại nói do bản thân cùng đường mạt lộ lên mới tới đây kiếm kế sinh nhai? Mà cửa hàng này thì không có quan hệ gì với anh ấy?
Chỉ là chưởng môn La Cẩm Thành được mọi người ngưỡng mộ, thanh danh như sấm đánh ngang tai đương nhiên không thể nói ra những lời như vậy, anh ấy ấp úng cả nữa ngày, ho khan một hồi lâu vẫn không thể trả lời.
“Tôi hiểu rồi, khẳng định là hai người nhập thế tu hành, thể nghiệm hồng trần, từ đó đề cao tâm cảnh, không gặp tâm ma trên con đường tu luyện.”
Trên mặt Trần Tuyết lộ ra vẻ hâm mộ, hồng trần luyện tâm đó, là thứ mà chỉ có cường giả mới cần tới, nó còn cách bọn họ một quãng quá xa…
Trên mặt La Cẩm Thành lộ ra một nụ cười vô cùng hàm xúc, mà nụ cười này rơi vào trong mắt đám người Trương Tuyết chính là nụ cười khẳng định, quả nhiên đúng y với suy đoán của bọn họ.
Mờ ảo nhỏ ở núi rừng, mờ ảo lớn ở thành thị.
Những lời này quả thật chính là giành cho những người có thực lực cao như Phương đại ca cùng chưởng môn La.
“Đây là cái gì? Linh khí?”
Sau khi mấy người Trương Tuyết đi vào cửa hàng, đưa mắt nhìn mấy món đồ trang sức trong quầy thủy tinh, trên mặt cả đám lộ vẻ kích động vô cùng!
“Thật sự đúng là linh khí! Phương đại ca cùng La chưởng môn vậy mà có thể không tiếc, cả linh khí mà cũng bán, cái này… Cái này thật sự quá xa xỉ!”
Linh Khí nha, chính là những món đồ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, tới bây giờ đám người Trần Tuyết còn chưa có một kiện linh khí nào, cho dù là trưởng bối trong sư môn cũng không phải người nào cũng có linh khí đấy!
Thế nhưng bây giờ thì sao? Ở chỗ này thậm chí còn bày bán linh khí, quả thật chính là phung phí của trời mà!
“Thật ra mấy cái này còn không tính là gì, dù sao linh khí sinh ra cũng là để cho con người sử dụng, nếu không sử dụng thì nó có khác gì đống sắt vụn đâu kia chứ? Huống gì mấy món linh khí này không có tính công kích, chủ yếu chỉ có tác dụng che chở mà thôi, cũng không phải quá mức trân quý…”
Vẻ mặt La Cẩm Thành vô cùng thản nhiên, lại quên mất lúc trước khi anh ấy nhìn thấy đám linh khí này, vẻ mặt kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm không khác gì đám người trước mặt này.
“Không hổ là La chưởng môn, lòng dạ có thể bao la rộng lớn như vậy, thật đúng là tài trí hơn người.”
Đám người Trần Tuyết lại tiếp tục thổi phồng, mặc dù trên mặt La Cẩm Thành vẫn là một vẻ vân đạm phong khinh thế nhưng trong lòng thì sớm vui tới nở hoa rồi.
“Trên lầu hai có gì vậy?”
Trương Nhược Tinh hiếu kỳ đi tới bậc thang muốn lên lầu hai, thế nhưng khi cô ta vừa mới đạp lên bậc thang thứ nhất, lão Hoàng vẫn đang nằm lười biếng trên bậc thang đột nhiên đứng dậy, gầm nhẹ.
“A!”
Trương Nhược Tinh bị dọa cho sợ mất hồn, tiếng gầm của lão Hoàng khiến linh hồn của cô ta như run lên, mà hàn quang phát ra từ đôi mắt của nó lại càng làm cô ta run rẩy dữ dội hơn.
Cô ta không nghi ngờ chút nào, chỉ cần cô ta dám bước thêm một bước nữa, thì lão Hoàng nhìn như vô hại trước mắt hoàn toàn có thể xông lên cắn xé người cô ta ra.
“Sao vậy?”
Tiếng kêu sợ hãi của Trương Nhược Tinh thu hút sự chú ý của mọi người, La Cẩm Thành nhìn lão Hoàng đang đứng trên bậc thang, lại nhìn khí thế một người giữ ải cản vạn người của lão Hoàng, ánh mắt biến hóa mấy lần.
Vốn ban đầu anh ấy không hề chú ý tới con chó lão Hoàng này, thế nhưng sau nhiều ngày sống chung, anh ấy phát hiện con chó này cứ như đã thành tinh vậy, bình thường trông có vẻ lười biếng vô cùng, thế nhưng mỗi khi có chuyện nó lại phát ra khí thế khiến anh ấy cũng bị dọa cho sợ hãi.
La Cẩm Thành nghĩ tới quãng thời gian còn sống trong đạo quan với sư phụ, khi đó anh ấy còn nhỏ, trong đạo quan có một con khỉ, con khỉ kia đã thông linh rồi. Dựa theo những gì sư phụ nói thì khi sư tổ của sư tổ còn sống con khỉ này đã ở trong đạo quan, trí tuệ không kém con người chút nào.
Mà nhìn thấy con chó lão Hoàng này liền khiến anh ấy cảm thấy như nhìn thấy con khỉ trong đạo quan kia, chỉ là trên người con khỉ luôn là bộ dáng nặng nề, dù sao cũng sinh hoạt qua bao nhiêu năm trời như vậy rồi, sau khi anh ấy biết tới nó không được vài năm nó liền chết.
Mà lão Hoàng này mặc dù nhìn như tuổi già, thế nhưng khác hẳn với con khỉ kia, trong mắt La Cẩm Thành, lão Hoàng như một ngọn núi lửa vậy, bình thường thì im lặng, thế nhưng lúc bạo phát có thể phát ra một cỗ năng lượng không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí trong lòng La Cẩm Thành còn có một suy đoán, lão Hoàng đây chính là đang trì hoãn sinh mệnh trôi qua, bình thường phong bế khí thế của bản thân để làm chậm tốc độ già hóa của nó đi.
“Lão Hoàng, đừng làm rộn.”
Đại Trụ đi tới sờ sờ đầu của lão Hoàng, sau đó giải thích: “Hẳn là Phương Minh đang làm gì đó trên lầu, tốt nhất là chúng ta không nên lên thì hơn.”
Nếu như nói về hiểu biết tính cách của lão Hoàng, thì ngoại trừ Phương Minh ra chỉ có Đại Trụ mới hiểu nó. Cậu ta biết, chỉ có khi Phương Minh đang làm đại sự gì đó trên lầu không cho phép người khác quấy rầy thì lão Hoàng mới lộ ra bộ dáng này.
Nghe thấy lời của Đại Trụ đám người Dương Tu cũng không dám có ý định lên lầu hai nữa, thế nhưng Lý Thanh vẫn nhân cơ hội này để châm chọc: “Trương Nhược Tinh, không ngờ cô lại bị một con chó vàng dọa sợ, thật đúng là nhát gan mà.”
“Hừ, đó là do anh không biết, mới vừa rồi ánh mắt của con chó kia đáng sợ vô cùng, thật, nó khiến linh hồn của tôi run rẩy!”
Vẻ mặt của Trương Nhược Tinh vẫn còn trắng bệch, mà đám người Dương Tu thì liếc lão Hoàng một cái, bọn họ tuyệt đối không có cách nào liên tưởng một lão Hoàng đang lười biếng nằm rạp trên mặt đất kia có quan hệ gì với con chó có thể dọa linh hồn Trương Nhược Tinh run rấy.
Cuối cùng bọn họ đành cho rằng Trương Nhược Tinh là cô gái, mà cô gái thì luôn nhát gan, thế nên chắc chỉ là do Trương Nhược Tinh sợ chó mà thôi.
Không nói tới suy nghĩ trong lòng của đám người Dương Tu nữa, giờ khắc này trên lầu hai, Phương Minh đang đứng trước bàn chăm chú vẽ phù lục.
Cậu cũng nghe thấy tiếng gầm của lão Hoàng thế nhưng lại không mấy quan tâm, bởi vì cậu tin tưởng lão Hoàng, tin tưởng chỉ cần có lão Hoàng ở đây thì tuyệt đối không ai có thể quấy rầy cậu.
Đây là một loại ăn ý, một loại ăn ý được hình thành sau rất nhiều năm giữa một người một chó, cũng giống như mỗi khi cậu tu luyện buổi tối, lão Hoàng vẫn luôn lẳng lặng ở bên cạnh, bảo vệ cho cậu…
Lần này đi tìm hiểu tình huống của tổ chức Hắc Xà, đương nhiên Phương Minh cần phải có chuẩn bị nhiều nhiều một chút. Cậu vẽ tới 12 tấm phù lục, dựa vào thực lực nhị tinh Vu Sư hiện tại của cậu, vẽ một tấm phù lục địa cấp vẫn là dư sức.
12 tấm phù lục có tính công kích, lại thêm 6 tấm Hộ Thân Phù, sau khi cậu vẽ xong cũng vừa lúc trời tối.
“Lão Hoàng, lần này không thể dẫn theo mày đi được, mày ở nhà với Đại Trụ chờ tin tốt của tôi…”
Lão Hoàng dường như biết rõ Phương Minh muốn đi làm chuyện lớn, đầu chó không ngừng cọ cọ trên chân Phương Minh, phảng phất như muốn cậu dẫn nó cùng đi vậy.
Thế nhưng Phương Minh lại không đồng ý, thứ nhất là cậu không muốn bại lộ khả năng của lão Hoàng trước mặt đám người Dương Tu, thứ hai chính là tổ chức Hắc Xà này có thể có liên quan tới Tổ Vu của Xà tộc, nếu thật sự có dính dáng tới, cậu sợ lão Hoàng sẽ bị thương tổn.
“Gâu!”
Trên mặt lão Hoàng lộ vẻ bất mãn, hung hăng cắn một phát trên ống quần của Phương Minh, cuối cùng mới thoải mái hơn một chút lắc lắc đuôi rời đi.
“Cái con chó này!”
Phương Minh cười khổ, nhìn bóng lưng lão Hoàng rời đi mà tức giận không thôi, thế nhưng cậu lại chẳng thể làm gì được nó. Phương Minh xuống lầu, ngay khi nhìn thấy đám người Dương Tu vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc: “Lên đường thôi.”
Lần này trừ năm người Dương Tu, La Cẩm Thành cũng muốn đi theo, từ trưa tới giờ anh ấy được đám người Dương Tu thổi lên tới tận mây xanh rồi.
Đường đường là chưởng môn của Quy Nguyên Môn, đối mặt với một tổ chức tà ác làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được kia chứ, đương nhiên phải ra tay diệt sát nó.
Một đoàn sáu người, ngồi xe đi về phía ngoại thành.
Xưởng đồ ăn Yên Lòng chính là một nhà máy sản xuất đồ ăn có hơn 20 năm lịch sử ở Ma Đô, trong xưởng có mấy loại đồ ăn tiêu thụ khá tốt ở siêu thị, danh tiếng không thấp chút nào.
Ban đêm nhà xưởng này ngueng hoạt động, vì thế mới 6, 7 giờ công nhân trong xưởng đã tan ca hết, toàn bộ xưởng đồ ăn yên tĩnh voo cùng, chỉ có ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra từ đèn đường.
“Rất bình thường, từ bên ngoài nhìn không ra một điểm khác thường nào.”
Xe thương vụ dừng ở một nơi cách cửa chính không xa, La Cẩm Thành quan sát nhà xưởng mất nửa ngày mới nôn ra một câu như vậy.
“Nếu có thể phát hiện manh mối từ bên ngoài thì căn cứ này của tổ chức Hắc Xà làm sao có thể tồn tại nhiều năm vậy mà không bị phát hiện kia chứ?”
Lý Thanh nói lại một câu, sau đó lập tức nhớ tới bản thân đang nói chuyện với ai, vẻ mặt trở nên xấu hổ vô cùng: “La chưởng môn, tôi không có ý gì cả…”
Vẻ mặt của La Cẩm Thành cũng có chút xấu hổ, thế nhưng bởi vì trong xe ánh sáng không đủ nên không có ai nhận ra.
“Xuống xe xem một chút đi.”
Phương Minh mở miệng, dẫn đầu rời khỏi xe, thế nhưng cậu cũng không đi thẳng tới cửa chính của xưởng đồ ăn mà đi vòng quanh xưởng này một vòng.
Xưởng đồ ăn được đắp tường vây bốn xung quanh, tường cao độ 3m, lộ ra một vẻ bất thường, nghĩ thử xem, làm gì có xưởng sản xuất đồ ăn nào lại cần xây tường vây cao tới mức đó kia chứ?
Đương nhiên độ cao 3m này không thể làm khó Phương Minh, thừa nơi đèn đường không chiếu tới, cậu bật người leo lên đầu tường, dựa vào tố chất thân thể của cậu hoàn toàn có thể nhẹ nhàng nhảy xuống.
Hai tòa nhà, thêm một lều sắt, đây chính là ba tòa kiến trúc duy nhất trong xưởng đồ ăn.
Một tòa nhà ký túc bị Phương Minh trực tiếp bỏ qua, ánh mắt của cậu bị lều xưởng sắt kia hấp dẫn, lắc lư thân mình mấy cái đã có thể đi tới trước cửa lều sắt.
Nhìn qua thì có vẻ lầu sắt này chính là nơi xử lý một số nguyên liệu của xưởng, tỉ như thu mua hoa quả chẳng hạn… Mà sở dĩ Phương Minh muốn tới lều sắt này chính là vì nơi đây khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo.
Cửa lớn của nhà xưởng cũng không khóa mà chỉ khép hờ, điều này khiến Phương Minh kinh ngạc, thế nhưng sau đó thân hình cậu lóe lên một cái, mau cháu chui vào trong phòng của nhà xưởng. Ngay lúc cậu vừa biến mất, có mấy trụ sáng chiếu thẳng tới cửa lều.
“Những công nhân kia đều đã ngủ rồi sao?”
“Đã ngủ, hơn nữa còn có người canh giữ ở cửa ra vào, sẽ không có công nhân nào đi ra ngay lúc này được.”
“Vậy thì tốt, đây đã là nhóm cuối cùng rồi, chờ tới khi nhiệm vụ hoàn thành chúng ta liền rút lui ngay.”
Mấy bóng người xuất hiện trước cửa nhà xưởng, sau đó đẩy cửa ra, thế nhưng từ đầu tới cuối bọn họ đều không hề mở đèn nhà xưởng, chỉ dùng đèn pin chiếu chiếu vài vòng, xác định không có vấn đề gì liền gọi điện thoại cho người bên ngoài.
Không bao lâu sau Phương Minh cảm nhận được mặt đất chấn dộng, một chiếc xe vận tải trực tiếp đi vào bên trong nhà xưởng, điều quỷ dị chính là lái xe này cũng không hề bật đèn, cứ thế mò mẫm lái xe trong bóng tối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận