Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 892: Những chuyện ẩn khi đi phượt (1)

Chương 892: Những chuyện ẩn khi đi phượt (1)
"Tin tức mới nhất, khi các du khách đang chụp ảnh ở hồ Thanh Hải đột nhiên xuất hiện dị tượng Cửu Long hấp nước, chuyên gia khí tượng cho rằng đây là hiện tượng do đối lưu mạnh tạo thành, cũng chính là cái được gọi là vòi rồng, tất cả đều bắt nguồn từ hiện tượng khí trời bình thường, không liên quan gì tới các loại Long Thần mê tín phong kiến."
Ở thời đại truyền thông phát triển vô cùng này, bất kỳ hiện tượng kỳ lạ gì đều được truyền bá ra ngoài trong nháy mắt, mà hồ Thanh Hải bên kia cũng đã phản ứng lại rất nhanh.
Nhưng mà chỉ có đám du khách xuất hiện bên hồ Thanh Hải lúc ấy mới biết được, CMN chứ nguyên nhân khí trời.
Tạm thời không nói đối lưu mạnh có thể hình thành dị tượng như vậy hay không, thế nhưng vốn là trời xanh mây trắng đột nhiên lại xuất hiện khí trời đối lưu mạnh, đây không khỏi cũng quá đột nhiên.
Hay là gió lốc thời này cũng bốc đồng như vậy?
Chí ít những du khách này không tin đáp trả từ phía chính phủ, đương nhiên, bọn họ cũng chỉ có thể gửi tin nhắn cho bạn bè, sau đó âm thầm thảo luận một chút vấn đề này với mấy người bạn mình mà thôi.
Tuyến đường Thanh Hải – Tây Tạng!
Mặc dù không nổi tiếng như tuyến đường sắt Tứ Xuyên – Tây Tạng, nhưng đối với rất nhiều người lữ hành đến nói, đây vẫn là con đường mà bọn họ rất hướng tới, xuất phát từ hồ Thanh Hải, một đường hướng phía cung điện Potala, đi ngang qua núi Nhật Nguyệt xinh đẹp, còn có một đám hồ Bạc chưa hề bị ô nhiễm, phần cảnh sắc này khiến những người có sở thích du lịch lưu luyến quên lối về.
"Tĩnh Tĩnh, cô đã nghe thấy tin gì chưa? Sau khi chúng ta đi hồ Thanh Hải đã xuất hiện dị tượng Cửu Long hấp nước đấy, thật là tiếc quá, nếu chúng ta khởi hành muộn mấy tiếng đã có thể thấy dị tượng thần kỳ này rồi."
Trên đường lớn, một chiếc xe việt dã đang chạy rất nhanh, đây là một chiếc xe việt dã đã được độ lại, bên trong xe có đủ chỗ cho bảy người cùng ngồi, chẳng qua giờ phút này trong xe chỉ có hai nam ba nữ.
"Tôi cũng thấy video rồi, thực sự là quá đáng tiếc, chẳng qua phong cảnh dọc theo đoạn đường chúng ta đang đi này cũng rất đẹp."
"Đúng, chuyến đi chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi, tiếp đây chúng ta phải lái hơn mười ngày, đây mới thực là khoảng cách và thơ ca."
Trên xe, một cô gái mang vẻ mặt ao ước, mà hai người thanh niên ngồi ở vị trí lái xe cùng phụ lái cũng nở nụ cười, chỉ là ánh mắt hai người khi nhìn ba nữ sinh xuyên qua kính chiếu hậu lại mang theo một tia thâm ý.
"Vị mỹ nữ kia nói không sai, rất nhiều người đều thích đi tuyến đường Thanh Hải – Tây Tạng, nhưng lại không biết phong cảnh dọc theo con đường từ Thanh Hải đến Thành Quan (Lhasa) cũng không kém, mấy người có biết Khả Khả Tây Lý (1) không?"
(1) Hy Nhĩ hay Khả Khả Tây Lý là một khu vực bị cô lập ở phía Tây bắc Thanh Hải-Thanh Tạng, Trung Quốc. Đây là khu vực có dân số ít nhất Trung Quốc và ít thứ ba trên thế giới.
"Ta biết, đương nhiên ta biết, Khả Khả Tây Lý là khu không người, tôi đã từng thấy nó khi xem phim rồi, lúc đó đã mơ tới ngày có thể đến đây một chuyến, không nghĩ tới hiện tại giấc mộng xưa nay đã thành hiện thực."
Lâm Tĩnh nghe hai nữ đồng bạn của mình hoan hô, không biết vì sao, trong lòng của cô ấy lại hiện lên một tia lo lắng.
Hai nữ đồng bạn này cùng cô ấy đều đến từ một thành phố, nhưng trên thực tế ba người cũng không phải đặc biệt quen thuộc, chỉ bởi vì đều có chung sở thích du lịch nên mới lập nhóm cùng đi du lịch chung, còn lần này chọn đi từ Thanh Hải đến Thành Quan, là vì có một nữ sinh trong nhóm đề nghị.
Lúc đó thấy đề nghị này ở trong nhóm, Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút sau đó lập tức lén liên lạc với nữ sinh này, bởi vì cô ấy cảm thấy quá mệt mỏi với công việc hiện tại.
Làm một biên tập báo chí và truyền thông, mỗi ngày Lâm Tĩnh lại phải đăng vài bài lên cho mọi người đọc xem, bởi vì lối hành văn không tệ, văn chương của Lâm Tĩnh rất được hoan nghênh, nhất là phái nữ vô cùng yêu thích cô ấy.
Văn chương của Lâm Tĩnh có một đặc điểm, đó chính là đều viết về những chuyện phái nữ trong thời đại mới, loại văn chương này được sự đón nhận của đông đảo độc giả nữ, thậm chí rất nhiều lúc còn xuất hiện cộng minh, điều này cũng góp phần giúp cô ấy có vài phần danh tiếng trong nghề biên tập này.
Nhưng mà sau khi cô ấy được công ty khác thuê lại khiến cô ấy cảm thấy khẩn trương.
Công ty biết nguyên nhân vì sao văn chương của cô ấy hấp dẫn độc giả, cho nên đã định ra một kết cấu cho cô ấy, bởi vì phần lớn độc giả đều là phái nữ, vì thế văn chương của cô ấy đều là chủ nghĩa ngụy nữ quyền cùng với "chủ nghĩa vị kỷ tinh khéo".
Công kích đàn ông, công kích phụ nữ, công kích tất cả mọi người cùng chuyện không quen nhìn ở bên cạnh mình.
Tất cả đàn ông đều là đàn ông cặn bã, tất cả phụ nữ đều là người không thể độc lập, phụ nữ ti tiện, công kích tất cả những chuyện khiến dư luận dậy sóng.
Nhưng đó cũng không phải dự tính ban đầu của Lâm Tĩnh khi cô ấy viết văn, ngay từ đầu cô ấy sáng tác vì mình, vì muốn đem cảm ngộ của mình nói cho độc giả, mà bây giờ cô ấy lại vì độc giả mà sáng tác, những thứ cô ấy viết đều là cốt truyện đoàn đội nghiên cứu bày kế tỉ mỉ, trăm phần trăm bảo đảm có thể khiến độc giả yêu thích.
Cố sự, vĩnh viễn đều tới từ những người bạn bên cạnh, nhưng chỉ có Lâm Tĩnh biết, những thứ này đều chỉ là hư cấu mà thôi, chỉ vì tôn lên quan điểm cuối cùng của mình, đây đã không còn là dự tính ban đầu của cô ấy.
Cũng đúng như lúc này, gần đây tâm tình của Lâm Tĩnh rất dễ cáu kỉnh, cuối cùng lựa chọn xin nghỉ ở công ty, lúc này mới hẹn nhóm bạn hai người này cùng đi ra ngoài du lịch.
Ngay từ đầu, Lâm Tĩnh muốn mua vé xe lửa đi từ Thanh Hải đến Thành Quan (Lhasa), nhưng lại bị đồng bạn cự tuyệt, dựa theo các cô ấy nói, ngồi trên xe lửa thì có gì thú vị nũa, căn bản không thể thoải mái thưởng thức phong cảnh dọc đường, muốn du lịch vậy thì phải đi phượt mới vui.
Chỉ là cả ba cô gái đều không biết lái xe, nhưng một trong số ba cô nói cô ấy có cách, nói những người ra ngoài du lịch lúc này đều thích đi tuyến Thanh Hải – Tây Tạng, hoàn toàn có thể tiện đường nhờ xe.
Ngay từ đầu trong lòng Lâm Tĩnh vẫn còn có chút bài xích, nhưng theo một hai ngày ở chung này, nhất là có thể tùy ý dừng lại ven đường thưởng thức phong cảnh, khiến một tia bài xích trong lòng cô ấy biến mất.
Về phần hai người thanh niên ở phía trước lái xe kia, đều là người các cô ấy quen biết trên đường, cũng từ Thanh Hải đi tới Thành Quan (Lhasa), là qua bên kia làm ăn.
"Anh Vương, thịt bò khô này không tệ, anh nếm thử đi."
Nhìn đồng bạn đút miếng thịt bò khô trong tay cô ấy vào miệng anh Vương kia, Lâm Tĩnh nhíu nhíu mày, mà đây chính là nguyên nhân khiến cô ấy thầm lo lắng trong lòng.
Mặc dù chỉ mới đi cùng nhau hai ngày, nhưng Lâm Tĩnh phát hiện cử chỉ của hai người đồng bạn này của mình cùng hai người đàn ông kia có chút mập mờ, hơn nữa còn mơ hồ mang theo một tia lấy lòng.
"Tới rồi, chúng ta đã đến Khả Khả Tây Lý."
Sau khi mơ mơ màng màng ngủ một lát trên xe, Lâm Tĩnh bị tiếng kinh hô của đồng bạn đánh thức, nhìn phía ngoài cửa sổ xe, lúc này mới phát hiện đã là lúc hoàng hôn, bên ngoài, là một vùng khô vàng mênh mông bát ngát.
Khả Khả Tây Lý, khu không người lớn nhất trong nước.
"Xem ra đêm nay chúng ta phải qua đêm ở khu không người này rồi."
Người đàn ông lái xe cười khẽ một tiếng, Lâm Tĩnh lại không có ý kiến gì, bởi vì hai ngày trước đoàn người bọn họ vẫn dừng lại dựng trại ở ven đường, cho nên không cảm thấy có gì không ổn.
Xuống xe, ba người Lâm Tĩnh vội vàng chụp ảnh, mà hai người thanh niên thì lại bắt đầu cắm trại, bởi vì đã đi vào chỗ sâu trong Khả Khả Tây Lý, ở đây không giống nơi các cô ấy hạ trại hai ngày trước, thường có xe cộ đi ngang qua, có thể nói ở đây ngoại trừ các cô ấy ra, không có người nào khác.
"Ba vị mỹ nữ, khí trời lạnh lẽo, mọi người cùng nhau uống một chén chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận