Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 971: Trở về

Chương 971: Trở về
Bốn giờ sau, Phương Minh cùng Lưu Nguyệt xuất hiện bên bờ một nhánh sông được tách ra từ Minh Hà.
So sánh với sự tươi tốt của cây cỏ ven bờ sông ở dương gian, hai bên bờ con sông này lại không có sinh cơ gì đáng nói, khắp nơi đều là đất bazan màu đen, không gặp bất kỳ cây cỏ sinh trưởng.
"Cõi âm vừa vặn tương phản với dương gian, tất cả mọi thứ ở cõi âm đều là do quỷ khí biến thành, mà nước Minh Hà này thật sự có liên quan tới khả năng mang thai, chỉ cần có mang thai thì cho dù là nơi nào cũng đại biểu cho sinh cơ, mà vừa vặn quỷ khí ở nơi cõi âm này lại bài xích sinh khí, cho nên hai bên bờ sông này mới không có một ngọn cỏ nào như thế."
Phương Minh cùng Lưu Nguyệt đều là người thông minh, hai người vẻn vẹn chỉ kinh ngạc một hồi như vậy lập tức có thể suy nghĩ rõ ràng nguyên nhân gây ra tình cảnh trước mắt.
"Quỷ hồn nơi cõi âm mang thai dựng dục sinh ra tiểu quỷ, trên thực tế chẳng khác nào là quá trình dung hợp cùng phân tách ngắn ngủi của hai hồn phách, vì thế chỉ cần lấy một hồ lô nước Minh Hà cho ông cụ nhà họ Lý kia uống là có thể giải quyết được vấn đề xuất hiện trên người ông cụ." Lưu Nguyệt nhìn về phía Phương Minh, nói.
Phương Minh gật đầu, chuyến hành trình tới cõi âm này ngoại trừ để tìm hiểu tin tức về cha mình đương nhiên còn có một mục đích phụ khác, đó chính là chữa khỏi bệnh trên người Chu Hồng Cương, hồn phách của Chu Hồng Cương cùng ông cụ Lý đã hòa thành một thể, cứu Chu Hồng Cương chẳng khác nào đang cứu ông cụ Lý.
Hơn nữa bởi vì hồn phách dung hợp, trong trí nhớ của Chu Hồng Cương còn có tất cả những chuyện đã phát sinh ở nhà họ Lý, cũng gánh vác tình cảm của ông cụ Lý, sẽ không làm chuyện gì gây hại cho người nhà họ Lý.
Lấy được nước Minh Hà, lúc này có thể nói chuyến hành trình tới cõi âm của Phương Minh đã kết thúc.
"Anh không muốn quay trở về dương gian cùng tôi sao?"
"Không được, lần này cậu đã đạt được mục đích mà cậu muốn, nhưng tôi còn một chuyện nhỏ chưa hoàn thành, chí ít cũng phải để tôi tìm được người của tổ chức đã tới Âm Phủ này, tôi phải hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói đi, xác nhận người tới cõi âm của tổ chức có còn sống hay không."
Lưu Nguyệt lắc đầu, hất mái bằng một cái, cực kỳ tiêu sái nói: "Tôi cắm rễ ở cõi âm này, đợi khi cậu lại trở lại cõi âm sẽ nghe được truyền thuyết về Lưu Nguyệt tôi, có lẽ truyền kỳ kế tiếp sẽ ra đời ở Nam Vực..."
Truyền kỳ là từ mà Phương Minh cùng Lưu Nguyệt dùng để hình dung vị bá chủ Tây Vực kia.
Bởi vì dựa theo lời của Mạnh Tuyết Phong, vị bá chủ Tây Vực kia rất có thể chính là một quỷ hồn mới từ dương gian xuống cõi âm mười mấy năm trước, một người ở dương gian được đưa hồn phách trở về cõi âm, vậy mà chỉ dùng thời gian mười mấy năm đã có thể trở thành bá chủ Tây Vực, đây không phải truyền kỳ thì là cái gì?
"Nếu như gặp phải chuyện gì khó giải quyết có thể đi tìm phân thân của tôi thương lượng một chút, cậu ta và tôi không khác nhau chút nào cả."
"Đã biết." Lưu Nguyệt không quan tâm lắc lắc tay, ngay sau đó đột nhiên lại nhìn chằm chằm Phương Minh đánh giá nửa ngày, nói: "Kỳ thực tôi phát hiện tính cách của cậu và phân thân của cậu có vẻ khác nhau hơi nhiều đấy, bản thân cậu thoạt nhìn thành thật trung hậu nhưng thực tế một bụng ý nghĩ xấu cùng nhỏ nhen, so sánh giữa hai người ngược lại phân thân của cậu có vẻ quân tử rộng lượng hơn."
Sau khi nói xong câu đó, không đợi Phương Minh trả lời Lưu Nguyệt đã tiêu sái cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng Lưu Nguyệt rời đi, Phương Minh hơi nhíu mày một chút, bắt đầu tự hỏi hàm nghĩa trong câu nói kia của Lưu Nguyệt.
Phân thân của mình cùng mình là tâm linh tương thông, mặc kệ mình muốn làm gì phân thân của mình cũng rất rõ ràng, có thể nói phân thân của mình chẳng khác nào là một mình thứ hai, theo lý mà nói cho dù là tính cách hay hành vi cử chỉ hẳn phải giống hệt bản thể mới đúng.
Nhưng Lưu Nguyệt lại nói tính cách phân thân của mình có khác biệt rất lớn so với bản thể, lẽ nào trong này có biến cố gì? Hay là bởi vì nguyên chủ nhân của phân thân này?
Phương Minh không nghĩ ra đáp án, chẳng qua cậu có thể xác định một điểm, đó chính là phân thân này tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho cậu, mà cậu chỉ cần biết rõ điểm này đã quá đủ rồi.
Lưu Nguyệt rời đi, Phương Minh cũng không tiếp tục ngây người cảm khái bên bờ Minh Hà này nữa, rất nhanh cậu đã thuận theo đường cũ trở về thông đạo nhập cư trái phép đến cõi âm kia, sau đó trực tiếp nhảy vào trong nước, lại trải qua tình cảnh bóng tối vô biên thêm một lần nữa.
...
Dương gian, khi Phương Minh xuất hiện một lần nữa, cậu vẫn đang ở trong thiền viện số một của Từ Vân Tự, chỉ là lúc này trong toàn bộ viện chỉ có một mình cậu, về phần cửa kính chống đạn của thiền viện cũng được khóa lại từ bên trong, người ở phía ngoài căn bản không cách nào đi đến.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có cách nào mở được, nhưng trình tự rất rườm rà, quan trọng nhất là nhất định phải do chính bản thân Chu Hồng Cương mở ra mới được. Mà Chu Hồng Cương đã hứa hẹn với Phương Minh từ trước, trước khi Phương Minh chưa tự mở cửa lớn của thiền viện, anh ta tuyệt đối sẽ không mở cửa thiền viện này ra.
Sau khi trở lại thiền viện, Phương Minh lập tức tìm mở điện thoại di động của mình, liếc nhìn thời gian, lúc này mới phát hiện thời gian chỉ mới trôi qua năm ngày, điều này nói rõ thời gian cậu ở cõi âm cũng giống với thời gian ở dương gian.
Thời gian năm ngày, có rất nhiều số gọi tới điện thoại của Phương Minh, trong đó có ba cuộc là điện thoại của mẹ mình, mà điện thoại của Diệp Tử Du cũng có hai cuộc, ngoài ra còn có một cuộc điện thoại của em gái mình, ngoài ra còn có mấy cuộc điện thoại quảng cáo quấy rầy.
Không thể không nói, vòng xã giao quan hệ của Phương Minh rất chật vật, nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp nào khác, quỹ tích cuộc sống của bản thân cậu khác với những người trẻ tuổi bình thường, không có nhiều bữa tiệc xã giao.
Trên thực tế, cho dù là người trẻ tuổi bây giờ cũng đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại chứ? Những người trẻ tuổi ở lại thành phố đi làm, cho dù là những thành phần tri thức có thể làm việc ở top 500 công ty lớn nhất đi chăng nữa, ngoại trừ mấy cuộc điện thoại vì công việc, có người suốt ba tới năm ngày không có lấy một cuộc điện thoại nào, đương nhiên, ngoại trừ mấy cuộc điện thoại quảng cáo quấy rầy.
Sau khi kiểm tra cuộc gọi hết một lượt, Phương Minh gọi một cuộc điện thoại cho mẹ mình, đồng thời cũng gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Tử Du, sau khi giải thích đơn giản một chút về hành trình mấy ngày nay xong lập tức cúp điện thoại.
Thiền viện được mở ra.
Trong chớp mắt khi cửa thiền viện được mở ra, Lý Thừa Thuận vốn đang cúi đầu chơi điện thoại di động lập tức nhìn lại, khi thấy Phương Minh đứng ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Ngoại trừ Lý Thừa Thuận ra thì Lý Vy Vy cũng ở đây, chẳng qua trong ánh mắt cô ấy khi nhìn về phía Phương Minh lại mang theo vẻ nghi ngờ.
Thiền viện số một là nơi ông nội mình tinh tu, bên trong không có thức ăn gì cả, thế mà không ngờ Phương Minh có thể ở bên trong liên tục năm ngày năm đêm nhưng sắc mặt vẫn thoải mái khỏe khoắn y như người bình thường, cô ấy không hiểu nổi sao đối phương có thể làm được điều đó.
"Anh Phương, rốt cục anh cũng xuất hiện rồi, em..."
"Dẫn tôi đi gặp ông nội của cậu đi."
Phương Minh trực tiếp mở miệng cắt đứt lời Lý Thừa Thuận nói, trong quãng thời gian ở chung ngắn ngủi trước đây cậu có thể phát hiện, kỳ thực Lý Thừa Thuận chính là một người nói nhiều, có lẽ đây cũng là điểm bi ai của những phú nhị đại này, bởi vì trong cuộc sống của bọn họ căn bản không có bao nhiêu người bạn tốt chân chính, rất nhiều chuyện đều phải giấu ở trong lòng không cách nào kể ra, bực bội tích lũy lâu dài, thật vất vả mới gặp được một người có thể bộc lộ nội tâm đương nhiên cũng lắm lời hơn.
Lý Vy Vy đang ở bên cạnh, sau khi nghe thấy những lời Phương Minh nói, đôi mắt xinh đẹp ngược lại sáng ngời, bởi vì cô ấy nghe được hàm nghĩa được ẩn chứa trong lời nói của Phương Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận