Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 389: Hạ màn

Chương 389: Hạ màn
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Cao ốc Phi Long, ở sát cửa Lục gia, so với tòa cao ốc cao tầng Lục gia, tòa cao ốc này không có danh, hơn nữa cũng không nổi tiếng, thuộc về dạng cao ốc tương đối cũ kỹ
Nhưng mà lúc này, trước cửa tòa cao ốc đồ sộ đột nhiên xuất hiện một nhóm các chàng thanh niên, những chàng thanh niên đều có mặt mày nghiêm túc, bao vây toàn bộ cao ốc, cùng lúc đó từng nhóm người bắt đầu đi tới tầng trệt.
"Chết tiệt, người Trung Quốc tại sao có thể phá giải."
"Không có khả năng, đây là ý tưởng mà các đại nhân của điện Âm Dương chúng ta cùng nhau tiếp thu ý kiến suy nghĩ ra, làm sao có thể bị phá nhanh như vậy."
Quy Điền Thuần Bát không thể nào chấp nhận được, vì cái kế hoạch này mà bọn họ cực khổ nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ cũng thất bại, việc này hắn khai với thầy âm dương như thế nào đây, khai báo với Thiên Hoàng thế nào đây.
"Quy Điền tiên sinh, bây giờ không phải là lúc chán nản, tôi đoán người Trung Quốc đã đi tới bên này, chúng ta rời khỏi nơi này rồi nói sau."
"Không sai, rời khỏi nơi này trước, giữ được núi xanh ở, không sợ không có củi đốt."
Mấy người Nhật Bản khác lúc này cũng đều có ý rút lui, nếu người Trung Quốc có thể phá vỡ bố cục này, thì có thể tìm được bọn họ, cho nên trước mắt rời nơi này là an toàn nhất.
"Được, vậy rút, trở về nước tôi sẽ tạ tội với Thiên Hoàng và các thầy âm dương."
Quy Điền Thuần Bát gật đầu, nhưng mà lúc giọng hắn hạ xuống thì cửa đột nhiên bị người "Phanh" một tiếng đá văng, một tiếng cười lạnh truyền đến: "Tạ tội thì có thể, nhưng cũng không cần trở về tạ tội."
Bóng dáng Phương Minh và Đường Trấn Quốc xuất hiện ở cửa, ngoài ra còn có một nhóm thanh niên, từng người giơ vũ khí trong tay lên nhắm ngay mấy người Quy Điền Thuần Bát.
Chỉ cần mấy người Quy Điền Thuần Bát có chút hành động nào thì những thanh niên này sẽ không chút do dự bóp cò súng.
Võ công cao tới đâu cũng sợ đao kiếm, chớ nói chi là đạn, hơn nữa còn là khoảng cách gần như thế, dù trốn được một viên đạn, cũng không khả năng tránh nhiều viên đạn như vậy.
"Là ngươi?"
Mấy người Quy Điền Thuần Bát nhận ra Phương Minh, mặc dù lúc trước Phương Minh ở giữa trời cao bọn họ thấy không rõ người, thế nhưng đường nét vóc người vẫn có thể nhìn ra đại khái, cho nên khi nhìn thấy Phương Minh trong chớp mắt liền nhận ra.
Nhìn thấy Phương Minh, mấy người Quy Điền Thuần Bát cũng đã biết âm mưu của bọn họ đã bại lộ, cho dù muốn giả bộ hồ đồ cũng không thoát được.
"Khốn kiếp!"
Quy Điền Thuần Bát nhìn chòng chọc vào Phương Minh, trong mắt tràn đầy oán hận, bởi vì chính người trước mắt này đã phá hủy kế hoạch bọn chúng bỏ ra vài chục năm tâm huyết.
Phương Minh nhìn mấy người Quy Điền Thuần Bát, trong mắt cũng lạnh lùng, mấy người này nếu để cho bọn họ sống sót trở lại Nhật Bản, đây mới thật sự là đánh vào mặt.
"Các người muốn làm gì, chúng tôi là nhân viên công tác của chính phủ Nhật Bản, các người làm vậy là mượn cớ gây chuyện với đế quốc Nhật Bản, lẽ nào các người muốn hai nước chiến tranh?"
Một người đàn ông trong đó nổi giận, nhưng tất cả mọi người nhìn ra đối phương chẳng qua mạnh miệng mà thôi.
"Đất nước tôi bảo hộ tất cả quyền lợi hợp pháp của các công dân nước ngoài, nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha bất cứ người ngoại quốc nào thực hiện hành vi trái với luật pháp quốc gia, bằng không dù là công dân quốc gia nào đều sẽ bị luật pháp nước tôi nghiêm phạt."
Nét mặt Đường Trấn Quốc đầy vẻ giận dữ, những người này một người cũng không đi được, còn nếu bên Nhật Bản kia không có giao phó gì thì chuyện lần này cũng chưa xong.
"Các vị, cơ hội thần phục Thiên Hoàng bệ hạ đã đến."
Quy Điền Thuần Bát đột nhiên rống giận một tiếng, trong chốc lát phóng về phía Phương Minh, mà mấy người khác thấy thế cũng nhao nhao có hành động, nhưng trước khi mấy người Quy Điền Thuần Bát có cử động, thì mấy thanh niên bóp cò súng.
Đạn bắn ra, mấy người Quy Điền Thuần Bát chớp mắt bị bắn thành cái sàng, ngã xuống giữa vũng máu.
"Bắt sống."
Đường Trấn Quốc vội vã quát bảo ngưng lại, nhưng mà đã chậm, thấy mấy người Quy Điền Thuần Bát trong vũng máu, sắc mặt của ông ta hơi xấu xí, mấy người Quy Điền Thuần Bát đã chết, vậy thì đồng nghĩa quốc gia không có cơ hội làm khó dễ Nhật Bản, bởi vì không có chứng cứ.
Nếu như có thể lấy lời khai từ đám người Quy Điền Thuần Bát, bên phía Nhật Bản có muốn ngụy biện cũng không có cơ hội, mà lúc này phía Nhật Bản hoàn toàn có thể chối không thừa nhận, thậm chí sẽ còn có thể đánh phủ đầu.
"Không vội."
Phương Minh trong mắt cười nhạt, bình thường cậu sẽ không làm những việc trái với trời, người chết thì chết, thế nhưng đối mặt mấy người Nhật Bản, cho dù chết rồi cậu cũng không khả năng dễ dàng buông tha như vậy.
"Người đã chết, nhưng đừng quên còn có hồn phách, hơn nữa bọn họ mới vừa chết đi, hồn phách không hề rời nơi đây."
"Ý của cậu Phương là?"
Đường Trấn Quốc mang theo vẻ không hiểu nhìn Phương Minh, mà trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười bí ẩn: "Nói bọn họ giữ lại, giữ lại không chỉ thi thể của bọn họ."
"Đường tiên sinh, mọi người hay tránh đi."
Phương Minh ý bảo đám người Đường Trấn Quốc rời đi, bởi vì hình ảnh kế tiếp không thích hợp bị nhiều người ngoài thấy.
"Được."
Đường Trấn Quốc không hỏi Phương Minh muốn làm gì, lui ra ngoài cửa, bên trong cả gian phòng lúc này chỉ có một mình Phương Minh.
Một giờ sau, cửa phòng mở ra, Phương Minh xuất hiện ở nơi cửa, thấy Đường Trấn Quốc đang chờ, thì gật đầu với Đường Trấn Quốc: “Có thể."
"Cậu Phương, mấy người này?"
"Thi thể mấy người này có thể trả lại cho người Nhật Bản rồi, dĩ nhiên, bọn họ muốn dẫn đi nhất định phải để lại bồi thường đầy đủ, điểm này tôi tin Đường tiên sinh biết rõ làm sao."
"Tôi đương nhiên hiểu."
Đường Trấn Quốc và Phương Minh nhìn nhau cười, nhất là khi ánh mắt của ông ta liếc nhìn trong cửa phòng, mấy người Quy Điền Thuần Bát chỉ an tĩnh đứng ở nơi đó, nếu như không phải trên người có lỗ máu của viên đạn, hầu như không khác gì với người sống.
"Giao người cho bọn họ, sau khi giao xong xảy ra chuyện gì không liên quan tới chúng ta."
Mắt Phương Minh lóe lên tia sáng, cậu lợi dụng thuật Vu sư trong phương pháp khống thi luyện hóa hoàn toàn hồn phách của mấy người Quy Điền Thuần Bát, mà mấy người Quy Điền Thuần Bát lúc này chẳng qua biến thành một thi thể chịu sự thao túng của Phương Minh mà thôi.
Mặc dù không thể duy trì liên tục lâu được, nhưng chỉ cần có thể duy trì liên tục ba ngày là đủ rồi, bởi vì người Nhật Bản nhất định sợ đêm dài lắm mộng, mấy người Quy Điền Thuần Bát không chịu nổi tra tấn sẽ khai hết mọi thứ ra.
Cho nên về bên này, Đường Trấn Quốc có thể bắt bọn Nhật Bản tâm tính hung hăng bên kia ập một vố.
...
"Đường tiên sinh, tôi đi trước."
Dưới tòa cao ốc đồ sộ, Phương Minh và Đường Trấn Quốc bắt tay, chuyện lần này đây coi như kết thúc, mà cậu cũng cần đi tìm bọn Tử Du, tránh cho Tử Du lo lắng.
"Được, tôi sẽ sai người tiễn cậu Phương, đây là số điện thoại riêng của tôi, cậu Phương về sau có cần gì thì cứ gọi trực tiếp tới số này cho tôi."
Đường Trấn Quốc đưa cho Phương Minh một tấm danh thiếp, Phương Minh liếc nhìn, đem bỏ vào túi, gật đầu, sau đó ngồi xe rời đi.
Nhưng mà, Phương Minh và Đường Trấn Quốc không biết, lúc này, có một video đang rất hot trên mạng.
"Thật đáng sợ, trên bầu trời Thượng Hải có người bay, thần tiên hư hư thực thực!"
Video được đăng lên chưa tới một tiếng, nhưng lượt xe đã đạt tới mấy triệu, mà bình luận bên dưới cũng rất đặc sắc.
"Người bay? Lại mấy tiêu đề câu view, mọi người like cho tôi lên top bình luận, để những người tới sau không bị dụ, nếu đây không phải tiêu đề câu view, tôi sẽ phát sóng trực tiếp cảnh thiến đệ đệ của mình."
Lượt like dưới bình luận này tận 300,000, còn có một đống reply nữa.
"Thỏa mãn yêu cầu của chủ thớt."
"Thì ra chủ thớt còn có đam mê này, ngồi đợi."
"Chủ thớt, hấp chứng hay là chiên xào, khổ qua hay rong biển phải tìm hiểu một chút."
“Đều được giáo dục bắt buộc chín năm, vì sao chủ thớt lại ưu tú như vậy."
"Đều là người với nhau, sao chủ thớt lại nổi bật như vậy."
Trừ những cái đó đương nhiên còn có bình luận khác.
"Mẹ tôi hỏi sao tôi lại quỳ xem điện thoại di động."
" 6666, một con cá muối chỉ biết kêu 666." (1)
"Bản thân là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tôi đã quan sát đi quan sát lại cả 90 lần, có thể xác định video này không dùng hiệu ứng cắt nối biên tập."
...
Có thể nói, video này trong thời gian ngắn trở nên nổi tiếng, được mọi người chia sẻ điên cuồng.
"Tôi đang ở Thượng Hải, hôm nay Lục gia xảy ra chuyện, đã khống chế hết rồi, hơn nữa trên bầu trời nhà Lục gia xuất hiện mây đen hiếm thấy, những mãi không thấy mưa to, theo suy đoán của tôi, rất có thể liên quan tới người bay trên video."
Đây là người suy đoán theo lý trí.
"Ha ha, cái này chắc là đạo hữu nào đó độ kiếp, chớ không phải đệ tử của chúng ta sao?"
Đây là một người bệnh tâm thần phân liệt nặng.
...
Nhưng mà, video xuất hiện trên mạng được hai tiếng thì đột nhiên biến mất, video bị gỡ xuống, chỉ có mấy người giữ được bản gốc, mà cùng lúc đó cơ quan truyền thông đại chúng cũng im lặng làm lơ với video này, giống như chưa từng xem video này vậy.
"Tử Du, không có chuyện gì, mọi người có thể trở về rồi."
Phương Minh ở trên xe bấm điện thoại gọi Diệp Tử Du, chỉ là Diệp Tử Du bên kia tựa hồ đang bận việc, giọng nói có chút kỳ quái: "Khụ khu, ừm, em biết rồi, em về cùng ba mẹ trước."
Nghe Diệp Tử Du nói, Phương Minh hiểu, dì Lương đang ở cạnh Tử Du, mà chuyện của mình và Tử Du, dì Lương còn chưa biết.
"Dường như ấn tượng với dì Lương với mình không tốt, đây là một vấn đề khó giải quyết."
Phương Minh day chân mày, phải giải quyết dì Lương bên kia, nếu không cậu cùng Tử Du cứ giống như đang đi nằm vùng vậy.
"Khi nào rảnh thì đi thăm dì Lương một chút đi."
...
Lúc Phương Minh suy tính, thì lúc này trên chuyến xe từ Tô Châu trở về Thượng Hải Lương Quỳnh lạnh lùng không nói được một lời, Diệp Minh càng yên lặng lái xe, mà Diệp Tử Du còn lại lấy điện thoại di động ra tự xem tin tức.
"Được rồi, hai cha con đừng giả vờ nữa, rốt cuộc chuyện thế nào, tôi vừa mới nghe được, là tiểu đạo sĩ kia phải không?”
Cuối cùng vẫn là Lương Quỳnh không nhịn được nói:"Tử Du, con và tiểu đạo sĩ gặp mặt? Lão Diệp ông cũng biết, hai cha con ông cùng nhau gạt tôi, có phải nếu ngày hôm nay tôi không nghe được, hai cha con các người còn muốn lừa gạt tôi cả đời hay không?"
(1): Cá muối biết kêu 666: Câu mang ý nói đùa, ý nói tâng bốc hay nịnh nọt người nào đó. Cá muối ở đây chỉ những người hay sự vật vô dụng, không làm gì được. Còn 666 là từ nói lái ý chỉ những người nào đó thật giỏi, xuất sắc, ưu tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận