Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 568: Mùa thu hoạch

Chương 568: Mùa thu hoạch
Long Hưng Bang hứa hẹn một tháng sau ông ta sẽ giao trọn tập đoàn Long Giang cho con cháu của ông ta quản lý, còn ông ta thì ở lại bên trong làng du lịch này, trừ phi có chuyện cực kỳ trọng yếu cần ông ta quyết định bằng không sẽ không rời khỏi làng du lịch.
Cao Nguyên Châu sau khi kinh văn phong thủy Phương Minh đưa thì mừng rỡ như điên, tại chỗ phát huyết thệ, trong vòng hai mươi năm sẽ không rời khỏi làng du lịch, xem như đã hoàn thành giao dịch cùng Phương Minh.
Về phần kinh văn phong thủy này thực sự là một vị tông sư phong thủy viết, là một trong những kinh văn mà sư phụ Phương Minh cất giữ, Phương Minh nhớ kỹ nội dung sau đó ghi ra lại một lần nữa.
Ngày thứ hai, Hàn Kiều Kiều không chào mà đi, sau khi Phương Minh biết tin không biết vì sao trong lòng ngược lại có một loại thất lạc, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Hàn Kiều Kiều đi, làng du lịch cũng chậm rãi khôi phục bình tĩnh, bởi vì danh khí của gạo Yên Chi nên có rất nhiều kẻ có tiền hâm mộ tiếng tăm mà đến, việc kinh doanh của làng du lịch cực kỳ sôi động, thế cho nên gian phòng ở đây đã được đặt trước đến một tháng sau.
Cuối năm sắp tới, Trương An Nhàn cũng dẫn theo Trương Tư Hàn rời khỏi, tuy rằng Trương Tư Hàn tiểu tử này căn bản không nguyện ý rời đi, nhưng cậu ta đã bị Trương An Nhàn mạnh mẽ lôi đi.
Ông cụ Nhan tuy rằng rất thích cuộc sống ở làng du lịch, thế nhưng với thân phận này của ông cụ ngày cuối năm không thể nào lại ở đây mãi, vì mỗi khi năm cũ qua đi năm mới tới, thuộc hạ cùng đồng nghiệp đến nhà thăm hỏi ông cụ nối liền không dứt, ông cụ cũng không thể toàn bộ đều tránh không gặp.
Quan tốt không có nghĩa là không giao thiệp với người khác, cho dù ông cụ Nhan không suy nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải suy tính một chút cho đời sau của mình.
Toàn bộ làng du lịch tuy rằng có lượng du khách tăng nhanh, nhưng sau khi mất đi náo nhiệt, còn lại cũng chỉ có Tần Tuyết cùng Phương Minh hai người.
Trải qua hơn nửa năm biến hóa, trong thôn không còn người nào gọi Tần Dương là tiểu tử ngốc nữa, các thôn dân nhìn thấy Tần Dương, thế hệ trước thì gọi thẳng tên Tần Dương, mà những người trẻ tuổi khác cho dù có lớn tuổi hơn Tần Dương cũng vẫn gọi là anh Tần.
Từng đã là tiểu tử nghèo, hiện tại đã trở thành người giàu nhất trong thôn, hơn nữa việc kinh doanh làng du lịch cũng cần không ít công nhân, Phương Minh dựa theo nguyên tắc lấy gần trực tiếp mời những người trong thôn tới, do đó Phương Minh không chỉ là người giàu nhất, càng là ông chủ của không ít người trong thôn.
Trưởng thôn Lí Nam cũng không còn gọi Phương Minh là tiểu tử ngốc nữa, thậm chí mỗi khi say rượu ông ấy đều kéo người uống rượu cùng nói ông ấy là Bá Nhạc, trước đây Tần Dương muốn khai phá làng du lịch, ông ấy đã toàn lực ủng hộ, bằng không thì sao có thể cho con mình theo Tần Dương lăn lộn.
Mỗi lần có thôn dân kể lại lời nói của Lí Nam cho Phương Minh nghe, Phương Minh đều là gật đầu cười.
Hoa quả trên núi, sau khi suy tính cẩn thận Phương Minh vẫn quyết định giao quyền tiêu thụ cho Hạ Tuyền, chẳng qua cậu đã tiến hành khống chế số lượng, mà Hạ Tuyền sau khi đăng ký thương hiệu xong, liền bắt đầu thực hiện quảng cáo.
Những hoa quả này dân chúng bình thường căn bản ngay cả nhìn cũng không nhìn đến, cũng chỉ có một số siêu thị cỡ lớn mới có bày biện, mà đa số người đều mua online.
Khi giá cả của hoa quả bị người nào đó lộ ra ngoài, lần thứ hai đưa tới sóng trào trên trên internet, không ít người còn nửa đùa nửa thật tự giễu nói: "Đầu năm nay ngay cả táo cũng đều không ăn nổi."
Mọi thứ của làng du lịch đang phát triển theo chiều hướng tốt, chẳng qua vào hôm nay, toàn bộ người trong thôn hầu như đều đi tới làng du lịch, đi tới phía trước đập chứa nước kia.
Bởi vì dựa theo Phương Minh đã nhờ trưởng thôn báo tin cho tất cả mọi người ba ngày trước, đập chứa nước sẽ tiến hành bắt cá vào hôm nay, mỗi nhà trong thôn đến đập chứa nước đều sẽ được phân cá.
Cho nên sáng sớm các thôn dân đã đi tới trước đập chứa nước, dẫn theo rổ lớn rổ nhỏ, nguyên một đám trên mặt đều mang biểu tình vui sướng, cuối năm tới rồi, có số cá này bọn họ cũng không cần lại đến chợ bán thức ăn mua cá nữa.
Gà vịt thịt cá, đây là những thứ ngày tết nhất định phải có, mà người trong thôn hầu như từng nhà đều nuôi gà vịt, về phần thịt heo, trong thôn có nhà ai giết heo đến lúc đó đi mua một hai đao vậy là được rồi, sau đó dùng muối ướp gia vị tốt, có thể ăn tới sau mười lăm tháng giêng.
Nếu như trong nhà có người trưởng thành muốn ra ngoài đi làm, như vậy thì mua thêm nhiều một chút rồi về ướp gia vị, đợi tới khi qua mười lăm tháng giêng, trực tiếp để người đó mang theo ra bên ngoài đi làm, mấy khối thịt khô, một chén rau xanh liền là thức ăn hằng ngày rất nhiều người trong thôn ra ngoài đi làm.
Người trong thôn trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, trình độ văn hóa cũng không cao, ra ngoài làm công đa số người đều là làm việc chân tay, hoặc là làm buôn bán nhỏ, mỗi một phần tiền đều kiếm rất khổ cực, tự nhiên có thể tiết kiệm một phần thì lại nhiều hơn một phần, lại tiết kiệm thêm một chút còn có thể làm rau cải trắng muối rồi mang theo luôn, một tháng có thể tiết kiệm tới ba bốn trăm đồng.
Ba bốn trăm đồng có lẽ ở trong mắt người trẻ tuổi bây giờ cũng không tính là nhiều, thế nhưng ở nông thôn, người già cùng trẻ nhỏ một tháng tiêu phí cũng chỉ nhiều cỡ vậy. Đồ ăn trong ruộng mình cũng có, cũng chỉ thỉnh thoảng mua chút thịt cá, thỉnh thoảng mua một ít đồ ăn vặt cho trẻ nhỏ mới phải bỏ tiền.
Trời mới tờ mờ sáng, đập chứa nước đã đứng đầy thôn dân, mà ánh mắt của toàn bộ thôn dân đều nhìn về một phương hướng, trong mắt có vẻ chờ mong.
Tại chỗ có thôn dân nhìn theo một phương hướng, nơi ấy Phương Minh cùng Tần Tuyết đứng ở trước một cái bàn, trên bàn bày biện cống phẩm tam sinh, sau đó là nơi đặt tượng thần thổ thần.
Tượng thần ở phía sau cống phẩm, mà ở phía trước cống phẩm thì để một lưới đánh cá được bao bọc bên trong vải đỏ.
Trước khi bắt cá phải tế bái thổ thần, đây là tập tục địa phương, mục đích là hy vọng thổ thần phù hộ có thể thu được thật nhiều cá đắt tiền.
Đương nhiên, bình thường bắt cá trong hồ nước cũng không cần phiền toái như vậy, đa số cũng chỉ ở trước khi tung lưới bắt cá cúng tế thổ thần một chút mà thôi, nhưng mà đập nước này có thể so với một hồ bạc loại nhỏ, chuyện bắt cá tự nhiên là không được khinh thường.
Về thế giới dưới nước dân gian vẫn luôn có thật nhiều truyền thuyết, quỷ nước, thủy quái, Hà Thần, Long Thần… Lũ lụt vô tình, ai cũng không muốn trong khi bắt cá lên lại gặp điểm xấu gì gì đó, hoặc có lẽ sẽ xảy ra bất trắc.
Cúng tế kết thúc, Phương Minh cùng Tần Tuyết hai người mỗi người cầm một đầu lưới đánh cá đi về phía đập chứa nước, lưới đánh cá rất dài, Tần Tuyết rốt cuộc là con gái, sắc mặt trở nên hồng, có vẻ hơi cật lực.
Chẳng qua dù vậy Tần Tuyết vẫn kiên trì, bởi vì đây là tập tục quy củ, trước khi lưới đánh cá vào nước chỉ có thể là người nhà chủ tiếp xúc, cho nên chỉ có thể là Phương Minh cùng Tần Tuyết anh em hai người.
Đi tới trước đập chứa nước, Phương Minh cùng Tần Tuyết đồng thời giơ tay lên, lưới đánh cá rơi vào trong nước, mà theo lưới đánh cá rơi xuống nước, ở bên bờ hơn mười vị thôn dân liền nhảy xuống, rồi sau đó kéo lưới đánh cá lên.
Phương Minh đứng ở bên cạnh đập chứa nước cũng đã sớm chuẩn bị xong bao lì xì, sau khi các thôn dân kéo lưới đánh cá lên liền đem mười mấy cái bao lì xì đều ném vào trong lưới đánh cá.
Những bao lì xì này vừa vào lưới đánh cá, các thôn dân nhao nhao đưa tay lên đoạt, mỗi người cầm tới hai ba bao lì xì, trong miệng cũng hát hò la hét, nói những lời vui mừng.
Đến bây giờ, nghi thức bắt cá đã hoàn thành.
Phương Minh cầm một đầu lưới đánh cá, mà các thôn dân cướp được bao tiền lì xì cũng nhao nhao nắm lưới đánh cá, mọi người hợp lực đem lưới đánh cá ném vào trong nước.
Các thôn dân bên cạnh đều mang ánh mắt mong đợi, có thể nói rằng không phải hút cạn nước rồi bắt cá, một lần chỉ tung lưới ba lần, mà lần đầu tiên lưới đánh cá thu được bao nhiêu cá liền đại khái có thể đoán ra hai lần kế tiếp có thể có bao nhiêu cá.
Bởi vì đập chứa nước rất lớn, cho nên lưới đánh cá không thể nào bao phủ hết toàn bộ đập chứa nước, khi lưới đánh cá chỉ kéo bao phủ được một phần ba đập chứa nước, các thôn dân liền bắt đầu thu lưới, kéo qua phía bên cạnh.
"Cá, có cá nhảy lên!"
"Oa, cá thật là lớn, con cá vừa nhảy ra khỏi lưới đánh cá kia sợ ít nhất cũng phải nặng cỡ bảy, tám cân đi."
Thôn dân ở bên trên thấy những con cá nhảy lên khỏi mặt nước, nhao nhao la hoảng lên, trọng lượng của mấy con cá này vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Đập chứa nước khô cạn nhiều năm như vậy, thời gian có nước chẳng qua cũng chỉ chừng nửa năm, dựa theo bình thường đến nói với thời gian nửa năm, cá con nhiều nhất chỉ vừa được hai ba cân, ba bốn cân liền đã coi như là rất lớn.
Rất nhiều đập chứa nước có đôi khi sẽ câu được cá lớn, đó là bởi vì đập chứa nước tuy rằng bắt cá hằng năm, nhưng luôn luôn sẽ có cá lọt lưới, thời gian lâu dài đương nhiên cũng đã lớn.
Đập chứa nước này mới nửa năm, tại sao có thể có cá lớn?
Chẳng lẽ là Tần Dương bỏ vào cá lớn vào nuôi?
Các thôn dân có chút khó hiểu, nhất là người đã từng nuôi cá, người đã nuôi cá đều sẽ không nuôi lớn cá, bởi vì nếu như sau khi cá lớn bị bắt lên, tỉ lệ sống sót sau khi thả vào trong nước lần thứ hai không được ba thành, rất có thể vài ngày sau liền chết.
Chẳng qua rất nhanh nghi ngờ trong lòng thôn dân liền bị khiếp sợ che phủ, bởi vì theo lưới đánh cá xiết chặt, càng ngày càng nhiều cá nhảy lên mặt nước, tràng diện cực kỳ đồ sộ.
"Nhiều cá lớn như vậy."
"Kéo căng lưới lên, nhiều cá chạy thoát vậy."
Các thôn dân trưng ra vẻ mặt vô cùng đau lòng, một con cá lớn thoát ra tạo thành tổn thất thật quá lớn đi.
"Mấy tên nhóc này làm trò gì vậy, để lũ cá thoát hết rồi, có phải lúc tối chưa ăn cơm không?"
Một ít người già vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, nhiều cá lớn như vậy chạy thoát mất, vậy lưới đầu chẳng khác gì kéo không rồi, lưới thứ nhất mà lại không có thu hoạch gì, đây không phải một dấu hiệu tốt.
Thôn dân kéo lưới dưới nước cũng là có khổ mà không nói được, không phải bọn họ không cố gắng hết sức, bọn họ đã dùng hết cả sức, cái lưới này quá nặng, không bị bật ngược lại cũng đã là dùng hết toàn lực.
Thậm chí có không ít thôn dân còn đang hoài nghi liệu có phải đã kéo đến vật nặng gì khác không, bằng không mà nói nếu quả thật tất cả đều là cá, bên trong lưới đánh cá này được có bao nhiêu cân cá chứ, hẳn sẽ là một con số kinh khủng.
Sau ba phút, lưới đánh cá cuối cùng cũng được kéo đến bên cạnh đập chứa nước, mà giờ khắc này đã có không ít thôn dân cầm giỏ lớn đi tới bên cạnh đập chứa nước, vô số cá lớn vươn bụng trắng lóa một mảnh đang vùng vẫy bật nhảy, tâm tình vui sướng cùng kích động đầy ở trên mặt của mỗi một người.
Đây là một hồi mùa thu hoạch lớn, các thôn dân phát hiện rổ của tất cả mọi người đều tràn đầy, chỉ cần thả một lưới mà tất cả mọi người đều đã được phân đủ hết.
Căn tin bên kia lúc này có hơn mười người phụ nữ trong thôn đang bắt đầu sắp xếp cá thôn dân đưa tới, cá trích, cá chép, cá trắm đen, cá trắm cỏ, cá chuối…
Dựa theo Phương Minh nói với những người trong thôn, ngày hôm nay sẽ tổ chức một tiệc cá ở làng du lịch, tất cả thôn dân đều sẽ ăn cơm ở đây, đương nhiên ngoại trừ cá, Phương Minh còn mua hai con heo từ một gia đình nuôi heo trong thôn.
Đây là một thịnh yến nông thôn thuộc về người trong thôn, hơn nữa, thịnh yến như vậy hàng năm đều sẽ tổ chức một lần.
Một đêm này làng du lịch đèn đuốc sáng trưng, các thôn dân nâng ly cạn chén, nói tới những câu chuyện vui vẻ, mà Phương Minh một người đứng ở đỉnh núi.
Gió lạnh thổi đến, Phương Minh vươn bàn tay ra, nơi ấy, một mảnh bông tuyết bay xuống.
Tuyết rơi.
Tại khi nơi này sắp hết năm, Phương Minh nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên sau khi hồn xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận